Trong cung điện của hoàng đế lúc này, cha con Thiển Tử đang tranh cãi giằng co. Cũng không đúng, phải nói là Thái Tử đang cảm thấy không công bằng.
“Phụ hoàng, từ khi Thành triều ra đời đến giờ, không có Thái Tử nào hèn nhát như con.”
Thiên Tử nhìn hắn gào thét thì trái tim lạnh giá.
Thái Tử sinh ra không lâu là ông lập tức chọn hắn làm người thừa kế để tránh tranh đấu. Chờ những đứa con trai khác lớn lên ông lập tức phong vương và phái bọn họ ra ngoài. Thật ra thâm tâm ông thích Trần Nam Vương đã qua đời hơn. Nhưng ông vẫn nén lòng riêng và dạy dỗ Thái Tử đàng hoàng, cũng dọn sẵn con đường cho hắn.
Kết quả thì sao……
Thái Tử đang lên án mình đã ngồi ở vị trí này gần 30 năm. Vậy tức là hắn nói ông ấy đã sống quá lâu rồi đúng không?
Nhưng hắn đâu có nghĩ tới những người trước mình đã phải trải qua chém giết tàn khốc cỡ nào mới có thể bước lên ngôi vị Thái Tử? Họ đều phải dọn dẹp kẻ thù rồi mới có thể lên ngôi.
Thiên Tử đã giúp hắn san bằng mọi trở ngại, nhưng kết quả lại phản tác dụng. Thái Tử chẳng hề biết để có được vị trí này quả thực không dễ tí nào.
Đột nhiên Thiên Tử cảm thấy mỏi mệt và nhắm mắt lại trầm giọng quát: “Thái Tử có ý đồ mưu phản, lập tức phế truất và giam vào Tông Nhân Phủ, vĩnh thế không được thả ra.”
Thái Tử vừa muốn cười nhạo cha mình không hiểu rõ tình huống thì ai ngờ tay sai của hắn lại đồng loạt làm phản. Không, cũng không phải làm phản, mà từ trước tới giờ đối phương chưa từng thực sự thần phục hắn.
Đêm còn chưa kết thúc. Những vị đại thần đang bí mật tính toán đột nhiên bị Kim Ngô Vệ xông tới bắt giữ. Trong lúc ấy tiếng kêu khóc vang lên khắp nơi.
Phùng lương đệ còn đang ngóng trông làm Hoàng Hậu thì ai biết lại có người từ trong cung tới rót thuốc độc cho nàng ta.
Trận binh biến này xảy ra rất lâu và hao hết kiên nhẫn của mọi người. Nhưng nó cũng thực ngắn ngủi vì chỉ diễn ra trong vài giờ. Tới bình minh, mọi thứ lại khôi phục như thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có triều đình là trống vắng hơn và hoàng thái tôn đứng ra giám quốc.
Lúc Tần Ngộ nhận được tin thì vừa kinh ngạc vừa cảm thấy “quả nhiên là như vậy”.
Hiện tại hắn chỉ nghĩ không biết Thiên Tử còn chống cự được bao lâu nữa.
Nhưng việc này vừa mới lắng xuống thì tới tháng chạp lại truyền đến tin Thái Tử thắt cổ tự sát. Hoàng Hậu không chịu nổi những cú sốc liên tục nên ngã bệnh không dậy nổi và qua đời trước khi năm mới tới.
Đầu tiên con chết, rồi người vợ cầm tay mình đi qua nửa đời cũng chết bệnh vì thế Thiên Tử thực sự phải chịu quá nhiều mất mát. Chư vương muốn trở về chịu tang lại bị Thiên Tử nghiêm lệnh cấm.
Thậm chí Thiên Tử còn nói nếu chư vương dám hồi kinh mà không có lệnh sẽ bị khép tội mưu phản.
Thiên Tử vẫn cố chống đỡ tới khi những quan viên trẻ tuổi ông ấy phái ra ngoài mãn hạn trở về. Ông ấy còn việc chưa làm xong.
Nhưng mọi chuyện vĩnh viễn không theo ý người ta. Tới cuối hè, bệnh tình của ông ấy đột nhiên trở nặng. Lòng ông biết mình không qua khỏi nên gọi Thái Tôn tới và dặn dò.
Ngoài việc xác định hắn là người sẽ danh chính ngôn thuận lên ngôi thì ông còn nghiêm khắc cấm hậu cung không được can thiệp vào triều chính để đề phòng sau khi Thái Tử Phi hiện tại lên làm Thái Hậu sẽ dựa vào nhà mẹ đẻ để nhúng tay vào quốc sự.
Sau đó ông đưa cho Thái Tôn xem ba thánh chỉ khác nhau và hổn hển nói: “Trẫm vốn định gọi Lý Phi, Trương Hòa và Tần Ngộ về trước hạn rồi thăng chức cho họ. Nhưng……”
Thiên Tử ho liên tục thế là Thái Tôn vội xoa ngực cho ông. Một lúc sau Thiên Tử mới nói tiếp: “Trẫm không thể làm thế.” Ông nắm chặt tay cháu mình, “Thánh chỉ thăng chức phải do cháu tự đưa ra.”
“Là ân điển …… của hoàng đế mới……” Thái Tôn nghẹn ngào đáp vâng.
Thiên Tử nhìn chằm chằm hắn và nghẹn ngào gằn từng chữ: “Sí Nhi, hậu cung không được tham gia vào chính sự, cháu phải nhớ kỹ, phải nhớ kỹ!”
Thái Tôn vội gật đầu: “Hoàng tổ phụ, tôn nhi nhớ kỹ.”
Thiên Tử vẫn không yên tâm: “Nếu hậu cung dám có ý đồ thì giết không tha!”
“Vâng, vâng.”
Hôm nay gió thổi lạnh lẽo khiến cành lá lắc lư điên cuồng, mấy cái đèn trong cung cũng lay động.
Thiên Tử nhìn khuôn mặt non nớt của cháu thì giơ tay muốn xoa mặt hắn, trong mắt toàn là yêu thương: “Sí Nhi……”
“Hoàng tổ phụ.” Thái Tôn nắm lấy tay ông rồi hét to: “Hoàng tổ phụ
——”
Ánh nến vốn lắc lư cuối cùng cũng phụt tắt.
Thiên Tử băng hà, hoàng đế mới lên ngôi và sửa niên hiệu là Thiên Uẩn. Năm Thiên Uẩn đầu tiên, hoàng đế 18 tuổi, kể cả tuổi mụ.
Sau khi xử lý xong tang lễ cho tiên đế, Thiên Uẩn Đế lập tức ra ba đạo thánh chỉ gọi Lý Phi, Trương Hòa và Tần Ngộ đang làm quan bên ngoài về triều.
Thiên Tử thăng chức cho Lý Phi là Thuận Thiên phủ doãn, Trương Hòa là Đại Lý Tự thiếu khanh và Tần Ngộ là Hữu phó đô ngự sử của Đô Sát Viện.
Vốn quan lại ở kinh thành đã bị quét một đợt trong phản loạn của Thái Tử nên chẳng còn bao nhiêu. Sau khi hoàng đế mới lên ngôi, những người còn lại cũng sôi nổi dâng sổ con xin về hưu.
Lễ Bộ gần như bị rửa sạch 8-9 phần và nhanh chóng được bổ sung người mới.
Công việc nối tiếp nhau và tới khi mọi người sực tỉnh thì mùa đông giá lạnh đã qua, xuân ấm áp đã tới.
Bởi vì Thành triều thay đổi đế vương nên biên quan không an ổn. Hoắc Anh thấy thế thì xin ra biên quan cống hiến.
Trước khi đi hắn còn viết một lá thư cho Tần Ngộ đại khái nói rằng hoàng đế mới là người ngoài lạnh, trong nóng và an ủi Tần Ngộ không cần sợ.
Tần Ngộ dở khóc dở cười. Chàng trai nhỏ bé dùng cách của riêng mình để trấn an hắn và Tần Ngộ có thể cảm nhận được tấm lòng ấy. Hắn cũng cực kỳ vui vẻ nên nhanh chóng viết thư trả lời và tặng ít đồ cho Hoắc Anh.
Để tuyển chọn nhân tài nên sau khi kế vị, hoàng đế mở rộng khoa cử. Tần Ngộ được chọn làm quan chủ khảo của kỳ thi hội năm nay.
Một năm nay Tần Ngộ hai mươi tám tuổi, tuổi mụ là 30.
Đề thi hội do quan chủ khảo và Lễ Bộ cùng soạn sau đó đưa cho Thiên Tử xem.
Trong lúc nội các thảo luận các vấn đề quốc gia đại sự, Tần Ngộ cực kỳ không tự nhiên mà ngồi trên ghế và thảo luận với Thiên Tử trẻ tuổi.
Tuy thần tử của triều đại này không tự xưng nô tài nhưng Tần Ngộ vẫn cảm thấy mình chưa đủ tư cách ngồi trước mặt Thiên Tử. Mấy năm nay cứ thăng chức liên tục khiến hắn sợ quá!
Có đôi khi hắn còn không nhịn được nghĩ chẳng lẽ hai đời đế vương đều mang hắn ra làm cái bia cho mọi người ngắm ư? Nhưng hắn có tài cán gì đâu!
Thiên Tử thấy hắn co quắp thì nói mấy câu vui đùa để không khí đỡ căng thẳng.
Tần Ngộ cảm nhận được thiện ý của hoàng đế thì hơi thả lỏng. Lễ Bộ thượng thư chú ý tới màn này và thoáng nhìn qua Tần Ngộ.
Quan viên tam phẩm trở lên mới có thể mặc quan phục màu tím. Màu này khiến Tần Ngộ càng thêm nho nhã tuấn tú.
Lễ Bộ thượng thư rũ mắt nghĩ hiện tại ai cũng hâm mộ nhà họ Ngôn. Hoàng đế trọng dụng Tần Ngộ như thế thì đảm bảo tiền đồ của hắn sẽ như gấm. Chỉ cần Tần Ngộ không bị điên và làm chuyện mưu phản thì chắc chắn hắn sẽ là người tiếp theo được nổi bật.
“Về đề sách luận trong kỳ thi hội thì trẫm muốn thêm một đề lớn nữa.”
Tần Ngộ và Lễ Bộ thượng thư gật đầu: “Kính mong Hoàng Thượng chỉ dạy.”
Tân đế cầm bút viết bốn chữ to: “Chỉnh đốn doanh ngũ.”
Lễ Bộ thượng thư không tán thành cho lắm. Sách luận đề lần này đã có không ít đề về quân sự.
Nhưng ông ấy không hé răng mà nhìn thoáng qua Tần Ngộ Tần Ngộ đáp: “Vậy cứ theo ý Hoàng Thượng.”
Lễ Bộ thượng thư nghe thế thì không nói gì nữa.
Sau khi thương lượng xong, Tần Ngộ và Lễ Bộ thượng thư lui ra. “Xin Tần đại nhân dừng bước.”
Tần Ngộ nghỉ chân và mỉm cười: “Không biết Thượng Thư đại nhân có chuyện gì?”
Thượng thư ngượng ngùng nói: “Còn một vài vấn đề nhỏ ta vẫn lưỡng lự…”
Tần Ngộ hiểu ý thế là hai người vừa đi vừa thảo luận.
Thời gian thi hội vào ngày 9 tháng 2. Ngay từ buổi đêm đã có thí sinh đứng ngoài trường thi chờ. Tần Ngộ nhìn bầu trời đêm đen nhánh và trong lòng chẳng hiểu sao cũng dần trở nên bồn chồn.
Hắn ngủ một giấc ngắn ngủn sau đó cùng các vị quan chủ khảo khác tới trường thi vào lúc gà gáy.
Đợi các thí sinh thông qua kiểm tra và tiến vào trường thi thì đám quan chủ khảo mới khoan thai tới.
Tần Ngộ dẫn dắt mọi người dâng hương, lạy thánh nhân rồi nghe phó chủ khảo giảng giải quy tắc trường thi bằng vẻ mặt nghiêm khắc. Trong khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy hoảng hốt nhưng rất nhanh Tần Ngộ đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Sau đó những ánh mắt kia dời đi chỗ khác rồi lại rơi xuống người hắn.
Tần Ngộ có thể đoán được những thí sinh kia đang nghĩ gì. Nếu không phải hắn đang mặc quan phục màu tím thì có lẽ Tần Ngộ giống một thí sinh hơn là quan chủ khảo.
Bởi vì hắn quá trẻ, quá tuấn tú.
Trong những ánh mắt kia, có một đôi mắt bừng bừng nhiệt huyết cứ nhìn hắn mãi khiến Tần Ngộ muốn giả vờ không thấy cũng khó. Hắn lơ đãng lướt qua sau đó hơi sửng sốt rồi lại trở về bộ dạng nghiêm túc như cũ.
Rốt cuộc phó chủ khảo cũng giải thích xong những quy tắc dài dòng. Lúc này các thí sinh được quan binh dẫn dắt và đi tới lều thi của mình.
Phần thi đầu tiên là kinh nghĩa, toán học và thi phú với tỉ lệ 8: 1: 1.
Mọi người đều biết Tần đại nhân cực kỳ giỏi toán nên đề toán học đương nhiên sẽ do hắn soạn. Thiên Tử còn cố ý đòi đề toán ấy để tự làm khiến Tần Ngộ dở khóc dở cười.
Triều đình muốn chọn nhân tài nên đề toán cũng không cần quá khó. Mấy đề hơi đánh đố và dễ gây hiểu lầm sẽ không tốt lắm, vì thế hắn chọn tính toán lượng mưa ở thành trấn.
Bầu trời trút mưa xuống, rồi thành trấn phải nhanh chóng thoát nước cho phù hợp. Đây đều là những vấn đề mang tính thực dụng.
Bản thân Tần Ngộ cũng đã phải chịu nỗi khổ khoa cử nên đã cho người kiểm tra trường thi, chỗ nào cần sửa phải sửa. Tần Ngộ cũng xin hoàng đế phái người của thái y viện tới làm đại phu ở trường thi. Hắn còn cho chuẩn bị đủ các loại dược liệu và quần áo ấm. Ngay cả nhà xí của trường thi cũng được yêu cầu dọn thường xuyên.
Quan binh của trường thi qua lại kiểm tra một là để giám thị đám thí sinh, hai là xem có trường hợp nào cần giúp đỡ không. Đặc biệt là tới tối họ càng phải chú ý vấn đề phòng cháy.
Ông trời cũng phối hợp nên ba ngày thi đầu tiên đều khô ráo. Lúc các thí sinh ra khỏi trường thi, có người còn vui tươi hớn hở.
“Cẩm Châu, Cẩm Châu, ở đây.” Trên mặt Triệu Cẩm Đường đã có một bộ râu ngắn và hắn đứng trong đám người hét to gọi em trai.
Triệu Cẩm Châu theo tiếng nhìn lại. Hắn mặc một bộ áo dài bình thường và vừa nhìn thấy anh trai hắn đã nhoẻn miệng cười giống như trăm hoa đua nở.
Những người đứng gần hắn thấy bộ dạng ấy thì ngẩn ngơ sửng sốt một lúc. Sau đó bọn họ mới hoàn hồn và không nhịn được mắng thầm: Đàn ông mà đẹp vậy để làm gì?
Triệu Cẩm Đường ôm chầm lấy em trai, “Đi, đại ca mang đệ đi ăn.” Triệu Cẩm Đường bất đắc dĩ: “Ca, đệ muốn tắm gội đã.”