Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn nhị cô nương đổi sắc mặt, cuối cùng vẫn cố gân cổ cãi: “Khánh lang…”

“Câm miệng!” Ngôn phu nhân quát, “Con đúng là không biết xấu hổ! Một vị quan gia tiểu thư như con lại thân mật gọi một người đàn ông khác như thế dù chưa có lời mai mối, chưa có lệnh của cha mẹ ư?” Ngôn phu nhân càng nói càng tức, lời lẽ cũng nặng nề hơn: “Từ nhỏ đến lớn cái gì tốt ta cũng cho con. Ta nuôi con như hòn ngọc trên tay không phải là để con lớn lên rồi mặc người ta giày xéo!”

“Cái này đâu phải giày xéo, mẫu thân còn chưa từng tiếp xúc với Khánh

…”

Ánh mắt sắc bén của Ngôn phu nhân liếc qua thế là Ngôn nhị cô nương đành phải sửa miệng: “Ngài còn chưa tiếp xúc với Chu công tử nên không biết. Chàng rất tài năng, hiện tại chàng mới 17 tuổi đã là cử nhân.”

Mười bảy tuổi đã là cử nhân thì quả thực có thể coi là thanh niên tài tuấn. Đây cũng là lý do Chu phu nhân dám vênh váo với người khác.

Ngôn phu nhân cười lạnh một tiếng: “Cử nhân? Đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên mà cũng đáng để khoe hả?”

Ngôn nhị cô nương nóng nảy, “Đếm ngược thì làm sao? Không phải cũng là cử nhân ư? Lúc trước anh rể cũng đâu có đạt được vị trí tốt trong kỳ thi hương nhưng ba năm sau huynh ấy vẫn thuận lợi thi hội, trong lúc thi đình còn được Hoàng Thượng chọn làm Thám Hoa.”

Ngôn nhị cô nương nói xong một tràng mới để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của mẹ mình. Lúc này nàng mới phát hiện ra mình lỡ lời nên vội che miệng và quay mặt đi.

Ngôn phu nhân không thể tin được: “Con muốn học chị gái mình và tìm một người chồng như anh rể ư?”

 

Ngôn nhị cô nương c.ắn môi dưới không hé răng coi như đồng ý. Ngôn đại phu nhân thấy khó thở và suýt nữa thì ngất vì tức.

Ngôn nhị cô nương vội đỡ lấy bà, “Mẫu thân…”

Ngôn phu nhân dùng sức hất nàng ra và quát: “Con điên rồi hả? A! Trong cả ngàn thư sinh cũng khó chọn được một người như anh rể của con. Đó là một ván bài cược vận may. Con là bảo bối trong lòng ta và cha con, công tử nhà quan bày ra trước mặt con lại không chọn mà muốn đánh cược vận may hả?”

Ngôn nhị cô nương không thích nghe lời này: “Sao chị cả có thể đánh cược mà con thì không? Đều là cùng một cha, vậy con kém chị ấy chỗ nào?”

“Con kém cái đầu ấy!” Ngôn phu nhân nhìn đứa con gái út mà mình yêu thương thì chỉ cảm thấy cơn tức bốc lên đầu.

Ngôn nhị cô nương đỏ mắt và khóc, “Con biết ngay mà, ở trong lòng mọi người thì chị cả lúc nào cũng tốt hơn con.”

Ngôn nhị cô nương xoay người đẩy cửa và chạy đi. Ngôn phu nhân tức quá nhưng vẫn phải cho người đuổi theo. Đó là khúc ruột của bà, dù có tức cũng không thể bỏ mặc, chả lẽ lại để con gái mình nhảy vào hố lửa ư?

Người hầu thân cận của Ngôn phu nhân tốn bao nhiêu sức lực mới kéo được Ngôn nhị cô nương về. Cửa phòng lại được đóng, Ngôn phu nhân thở ra một hơi sau đó tiến lên, “Vừa rồi là ta không tốt, ở trong lòng ta con vĩnh viễn là tốt nhất.”

Ngôn nhị cô nương không hé răng mà chỉ khóc.

Ngôn phu nhân duỗi tay ôm lấy con giống như nàng vẫn còn nhỏ và nhẹ vỗ lưng dỗ dành: “Con quá trẻ và được chúng ta bảo bọc kỹ quá nên không biết lòng người hiểm ác. Hiện tại vị Chu công tử kia chỉ là cử nhân mà mẹ hắn đã vênh váo như thế, nếu chờ con bà ta tiến thêm một bước vậy chẳng phải bà ta sẽ vênh đến tận trời à? Nếu con gả qua đó rồi Chu phu nhân muốn đứa con dâu như con phải hầu hạ mọi việc, sớm tối chào hỏi vậy con có chịu được không?”

Ngôn nhị cô nương không nói gì.

 

Ngôn phu nhân tưởng đã khuyên được con nên thở ra một hơi nhưng ai ngờ Ngôn nhị cô nương lại lẩm bẩm: “Lúc trước chị cả gả cho anh rể cũng không được mọi người ủng hộ. Lúc ấy chẳng phải ngài cũng nghĩ mẹ chồng nhà ấy là quả phụ, hẳn sẽ khó ở chung đấy thôi? Nhưng ngài xem hiện tại thế nào?”

Ngôn nhị cô nương lùi lại và nhìn mẹ mình với ánh mắt bướng bỉnh: “Mẹ chồng của chị ấy đối xử với con dâu rất tốt, chả khác gì con gái ruột. Chị ấy và chồng cũng yêu thương nhau.”

Ngôn phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Bà vừa muốn mắng lại nhìn thấy sườn mặt của con gái và đành phải nuốt cục tức vào lòng. Ngôn phu nhân rất hiểu con gái mình, chỉ có thể khuyên nhủ còn nếu mắng thì con bà sẽ càng không nghe.

Vì thế bà đành phải tạm thời an ủi con sau đó cho người đưa thư cho Ngôn Thư. Lúc này bà cũng bất chấp việc xấu trong nhà bởi một nửa mấu chốt của việc này là ở Ngôn Thư nên chỉ có thể để nàng ra trận.

Ngôn Thư xem xong thư thì chỉ cảm thấy mẹ kế đang chơi mình.   Nhưng rồi nàng lại ý thức được sự tình không ổn. Nàng rất hiểu tính tình của em gái, từ khi còn nhỏ con bé đã lộ rõ bản tính thích so sánh với nàng. Lúc ấy nó còn nhỏ nên chưa biết cách che giấu suy nghĩ.

Trước kia nàng còn ở nhà luôn bị Ngôn nhị cô nương so quần áo, trang sức, sự yêu thương của cha mẹ, tài học và cả tài năng chơi nhạc cụ. Ban đầu Ngôn Thư không rõ nên có chèn ép vài lần, nhưng rồi nàng hiểu ra và cố ý nhường. Dù sao nàng cũng chẳng để ý tới những thứ kia, nếu chỉ cần nàng nhường mà trong nhà yên ấm thì cũng chẳng phải vấn đề gì.

Có lẽ vì nàng biết điều nên mẹ kế đối xử với nàng không tệ, cũng chưa tới mức khẩu phật tâm xà.

Nhưng nàng không ngờ mình đã kết hôn mà còn phải liên lụy vào việc này. Nhưng ai bảo nàng họ Ngôn, mà em gái nàng cũng họ Ngôn.

Ngôn Thư xoa xoa giữa mày và chỉ cảm thấy rất phiền muộn.

A Châu cả giận: “Nhị cô nương vẫn vô lý như thế. Hay ngài cứ mặc kệ nàng ấy tự quyết định đi.” Dù sao cô nương đã gả ra ngoài rồi.

 

“Đâu có đơn giản như thế.” Ngôn Thư tức giận nhưng rồi vẫn phải phân tích được mất.

Cuối cùng nàng quyết định cho mẹ kế một ân tình. Nói thẳng ra thì Ngôn nhị cô nương thích gây sự chứ cũng chưa làm gì quá đáng với nàng.

Ngày tiếp theo, Ngôn Thư trở về nhà họ Ngôn từ sáng sớm.

Ngôn nhị cô nương tới thăm mẹ thì thấy Ngôn Thư và lập tức xị mặt muốn xoay người định đi nhưng Ngôn Thư đã nói: “Chúng ta nói chuyện đi. Nói xem vì sao lúc trước ta lại chọn phu quân của mình.”

Lời này cào đúng chỗ ngứa của Ngôn nhị cô nương thế nên mười lăm phút sau hai chị em đi vào phòng trong, còn những người khác đi ra ngoài.

Ngôn Thư nhìn Ngôn nhị cô nương và thở dài: “Phải nói từ đâu nhỉ? Từ khi mẹ đẻ của ta qua đời đi.”

Ngôn nhị cô nương lập tức đổi sắc mặt: “Tỷ đùa ta ư? Ta đi đây.”

“Muội không muốn biết mấy năm nay khi thấy muội lòng ta nghĩ cái gì à?”

Ngôn nhị cô nương lập tức đờ ra và lại ngồi xuống.

Ngôn Thư thất thần nhìn cái bình hoa ở tủ đối diện: “Sau khi mẹ đẻ của ta qua đời, chưa tới hai năm cha đã cưới người mẹ bây giờ. Ta cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc với mẹ kế. Nói thật thì ta hơi khiếp sợ bà ấy sẽ ngược đãi ta giống như mọi người thường kháo nhau.”

Ngôn nhị cô nương hừ một tiếng: “Mẹ muội không phải loại người ấy.”

“Ta biết.” Ngôn Thư cười cười: “Ta và mẹ kế cách một tầng nên không phải quá thân thiết. Nhưng mẹ kế quả thực chưa bao giờ khắt khe với ta. Thế nên sau đó bà ấy sinh em trai rồi em gái ta cũng chấp nhận dễ dàng.

Muội biết không? Lúc mấy anh em muội còn nhỏ chưa biết gì, ta từng bế mấy đứa đó. Khi còn nhỏ muội rất thích ta, thường túm lấy ngón tay của ta và nghịch.”

Ngôn nhị cô nương hơi xấu hổ: “Muội chẳng nhớ gì.”

 

Ngôn Thư quan sát vẻ mặt của Ngôn nhị cô nương và chậm rãi nói: “Ta cũng không biết từ lúc nào mà chúng ta đột nhiên xa lạ. Sau đó mấy đứa bỗng trưởng thành.”

“Bởi vì ta đi học và được cha khen nên muội cũng nháo nhào đòi đi học.”

Sắc mặt Ngôn nhị cô nương lập tức đen thui. Lúc này Ngôn Thư đột nhiên hỏi: “Có đôi khi ta cũng không hiểu, mẹ kế là mẹ đẻ của muội, nên hai người trời sinh đã thân thiết. Cha cũng thích người hoạt bát kiêu ngạo như muội. Hai anh trai cũng thương và che chở cho muội, vậy vì sao muội lại cứ muốn so bì với ta?”

Đây là lần đầu tiên hai chị em mổ xẻ vấn đề đã tồn tại thật lâu này. Ngôn Thư đang đợi một đáp án.

Ngôn nhị cô nương không nhìn nàng mà nhìn chằm chằm mũi chân của mình không nói gì.

Nửa khắc trôi qua, cuối cùng Ngôn Thư thở dài: “Thôi, tùy muội.”

“Bởi vì bọn họ nói tỷ mới là cô nương dòng chính thực sự của nhà họ Ngôn.” Ngôn nhị cô nương đột nhiên ngẩng đầu, mắt đỏ lên nhưng vẫn quật cường nhìn chị mình: “Mẹ muội là vợ hai, thế nên tự nhiên chúng ta luôn thấp hơn tỷ và người mẹ đã khuất của tỷ một bậc. Nhưng tại sao lại thế? Mẹ muội cũng là con nhà đứng đắn, được cha cưới hỏi đàng hoàng và là Ngôn phu nhân danh chính ngôn thuận cơ mà?”

Ngôn Thư sửng sốt, nàng nghe thấy giọng mình cũng mơ hồ theo: “Vì lý do này mà muội vẫn luôn muốn hơn ta ư?”

Ngôn Thư bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Nếu thật sự như Ngôn nhị cô nương nói thì mấy năm nay lý ra nàng phải được tùy ý làm gì thì làm, đâu cần mất sức tính toán mãi làm gì.

Ngôn Thư thấp giọng cười rồi lại khóc, khóc cho chính mình.

Lần đầu tiên Ngôn nhị cô nương thấy chị mình khóc nên cũng bị dọa. Ở trong ấn tượng của nàng thì chị cả vẫn luôn bình tĩnh, giống như không có việc gì có thể khiến chị ấy thay đổi sắc mặt.

Nàng vẫn luôn so đo với chị mình, một phần cũng vì nàng muốn xem người này có tức giận không. Nàng muốn thử xem điểm giới hạn của

 

người này ở đâu.

Ngôn Thư giơ tay lau nước mắt và khôi phục như thường, giọng hơi run run: “Nếu muội nói thế thì ta cũng nói về tâm tình của ta mỗi khi bị muội giành mất đồ.”

Ngôn Thư bắt đầu nói về những lần tranh chấp của chị em họ……

Nàng nói về quá khứ, giống một người quan sát đang kể lại chuyện xưa. Ban đầu Ngôn nhị cô nương không cảm thấy gì, nhưng sau đó nghe Ngôn Thư nói nàng rất hâm mộ cả nhà họ thì nàng đột nhiên ngây người.

“Cái gì mà gọi là hâm một cả nhà muội?” Tuy nàng tranh với Ngôn Thư nhưng trong lòng luôn xem Ngôn Thư là chị mình.

Nàng chỉ có chút tâm tình háo thắng của trẻ con thôi. Ngôn Thư thờ ơ nói: “Lời thế nào thì ý như vậy.” Ngôn nhị cô nương không nói gì nữa.

Ngôn Thư vẫn tiếp tục nói vì sao lúc trước nàng lại chọn Tần Ngộ, lần đầu tiên họ gặp nhau rồi những tìm hiểu sau đó.

“Mọi người đều cho rằng đầu óc ta hỏng rồi, nhưng đâu biết ta đã nghĩ rất nhiều. Phụ nữ gả chồng là việc lớn, sao ta dám lấy hạnh phúc của mình ra làm trò đùa.”

Bởi vì đã có màn dạo đầu nên lúc Ngôn Thư nói lời này Ngôn nhị cô nương có thể tiếp thu. Nàng xoắn khăn tay nhìn Ngôn Thư một cái và muốn nói lại thôi.

Ngôn Thư lại giả vờ như không nhìn thấy và đi về phía nàng. Ngôn nhị cô nương hơi luống cuống: “Tỷ, tỷ muốn làm gì? Ta… Nàng… Mẹ ta đang ở bên ngoài…”

“Muội nói không sai, là mẹ kế gọi ta về đây. Ta nể tình bà ấy nhiều năm đối xử với mình không tệ, lại dốc lòng lo cho hôn lễ của ta, đồng thời nể tình” nàng rũ mắt ôn hòa nói: “Muội là em gái ta nên ta mới tới đây.”

Ngôn nhị cô nương ớ một tiếng và muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

 

“Ta vẫn hy vọng muội được hạnh phúc, làm một cô nương nũng nịu bướng bỉnh vẫn tốt hơn khóc lóc.”

Ngôn nhị cô nương không phục: “Ai, ai nũng… nũng nịu” nhưng giọng nàng càng ngày càng yếu.

Ngôn Thư rời đi. Nửa tháng sau, Ngôn phu nhân gửi một lá thư tới, ngoài ra còn có một hộp gỗ màu đỏ, bên trong là một bộ trang sức bằng đá quý, một đôi vòng phỉ thúy cực đẹp, dưới đáy còn có ngân phiếu hai trăm lượng.

A Châu cũng phải ngạc nhiên, “Quà lần này phu nhân đưa quá là phong phú.”

Ngôn Thư không nói gì mà chỉ mở bức thư. Ngôn phu nhân cảm ơn nàng một lượt và nói Ngôn nhị cô nương đã nghĩ thông suốt và hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Chu. Thật ra tình cảm cũng không có bao nhiêu, nàng cũng là thiếu nữ chưa gả chồng, ngẫu nhiên gặp vài lần ở bên ngoài lại nghe Chu công tử làm thơ nên mới sinh lòng yên mến.

Ngôn Thư nhìn thấy mấy chữ “ngẫu nhiên gặp” thì cảm thấy hơi buồn cười.

Ngôn phu nhân chọn con thứ của một nhà quan tam phẩm cho con gái mình. Đối phương có cấp bậc cao hơn cha Ngôn, người nhà cũng ôn hòa. Đôi trẻ gặp nhau và cũng cảm thấy không tồi.

Thật ra hôn nhân của em gái cũng ảnh hưởng từ chị. Tuy gia cảnh Tần Ngộ bình thường nhưng ai bảo hắn lại là Thám Hoa do Thiên Tử chỉ định rồi lại vào hàn lâm, ở vị trí thanh cao. Cho nên nhà trai bên kia cũng cảm thấy rất vui, được làm anh em cột chèo với Thám Hoa lang thật sự là việc có mặt mũi.

Hiện tại hai nhà đã có ý nên cũng thương lượng ngày lành để nhà trai đưa sính lễ coi như quyết định hôn sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK