Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong điện, mọi người đều yên lặng, mười mấy đứa nhỏ chia thành ba hàng và đứng đợi.

Có mùi gì đó quanh quẩn thế là Hoắc Anh hít hít mũi, lòng nghĩ cũng thơm. Con ngươi của cậu không an phận xoay khắp nơi để đánh giá. Trên góc tủ có một bình hoa xinh đẹp, nhưng nó lại bị bỏ không, thật đáng tiếc.

Ở bên phải, có một cái quầy nhiều ngăn dựa vào tường, bên trên để nhiều vật trang trí nho nhỏ, mỗi loại đều có giá trị xa xỉ. Trên mặt bàn trước mặt hoàng trưởng tôn có giá bút, đồ rửa bút, chặn giấy hình sư tử bằng ngọc. Hoắc Anh cảm thấy cái chặn giấy kia khá xinh đẹp.

Còn bên trái hoàng trưởng tôn có những cuốn sách được đặt chỉnh tề cùng với một cái hộp màu vàng với hình vẽ hoa mẫu đơn, không biết đựng gì.

“Ngươi tên là gì?”

Hoắc Anh nhìn quanh lại phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm mình và nhận ra hoàng trưởng tôn đang hỏi hắn.

Hoắc Anh chớp chớp mắt và chậm rãi nói: “Hoắc… Anh…”

Hoàng trưởng tôn hơi nhíu đôi mày nhỏ: “Con vợ cả của Hoắc nhị tướng quân hả?! Ngươi tiến lên đây.”

Hoắc Anh:………

Hoắc Anh hít hít cái mũi và bước ra ngoài chắp tay nói: “Hoắc Anh bái kiến điện hạ.”

Hoàng trưởng tôn rụt rè gật đầu: “Ừ.”

Hoắc Anh đứng trước mặt hoàng trưởng tôn một lát thì đối phương lại chọn một đứa nhỏ lớn tuổi hơn một chút. Tiếp theo, đứa nhỏ kia tự báo tên tuổi của mình.

Cậu chín tuổi, tên là Tưởng Danh, là con thứ của Hồng Lư Tự Khanh, quan tứ phẩm kinh thành.

 

Hoàng trưởng tôn lưu loát chọn hai thư đồng rồi cho những người khác về.

Sau khi Hoắc Anh về nhà lại được Hoắc đại tướng quân gọi tới thư phòng và dò hỏi chuyện xảy ra lúc cậu tới Đông Cung.

Hoắc Anh không giấu gì mà nói hết.

Hoắc đại tướng quân trầm ngâm suy nghĩ: Hồng Lư Tự khanh là quan đứng hàng chính tứ phẩm ở kinh thành nhưng quyền lực thì không nhiều. Nói thẳng ra thì quyền lực của Thành triều chủ yếu tập trung ở sáu bộ và nội các. Nói khó nghe chính là công việc của Lễ Bộ, Hồng Lư Tự, Thái Thường Tự có phần trùng nhau, nhưng quyền lực trong tay Lễ Bộ chiếm 6-7 phần, còn hai nơi kia chỉ chia nhau chỗ còn lại.

Mà điều đáng nhắc tới chính là trắc phi của Thái Tử là con vợ cả của Lễ Bộ thị lang. Mà Lễ Bộ thị lang chỉ đứng sau Lễ Bộ thượng thư.

Thái Tử Phi là con vợ cả của phủ quốc công.

Lúc trước Thái Tử muốn mượn sức của đám quyền quý và quan văn. Nay hoàng trưởng tôn chọn thư đồng lại văn võ song toàn, trong đó Hoắc Anh là võ, Tưởng Danh là văn.

Hoắc Anh lại chẳng thèm nghĩ nhiều. Cậu đứng lâu mệt mỏi nên ngồi xuống cạnh bàn và cầm điểm tâm lên ăn.

Hoắc đại tướng quân lại hỏi: “Mấy đứa được đưa tới cung điện bên cạnh để gặp một mình hoàng trưởng tôn thôi à?”

“Vâng.” Hoắc Anh nuốt đồ ăn và khó hiểu: “Vì sao Thái Tử Phi không giúp đỡ hoàng trưởng tôn chọn nhỉ? Hơn nữa…”

Hoắc đại tướng quân cười hỏi: “Hơn nữa cái gì?”

Hoắc Anh ngước mắt và trộm đánh giá bác cả nhà mình rồi lại cúi đầu.

Mí mắt của Hoắc đại tướng quân giật giật. Mỗi lần thằng nhãi này làm thế là nó đang có âm mưu.

Khóe miệng ông cũng giật giật: “Có chuyện gì cháu cứ nói đi, không cần ấp a ấp úng.”

 

Hoắc Anh hừ hừ sau đó nói nhanh: “Cháu cảm thấy Thái Tử điện hạ rất không vui.”

Hoắc đại tướng quân lập tức trừng mắt nhìn Hoắc Anh một cái: “Không được tùy tiện nói lời ấy.”

Hoắc Anh bĩu môi: “Ngài bảo cháu nói mà!”

Hai người đều không nói khiến căn phòng rơi vào yên tĩnh. Hoắc đại tướng quân đi đi lại lại một lát mới đi tới trước mặt Hoắc Anh: “Thái Tử điện hạ……”

Hoắc Anh liếc ông bằng đôi mắt to tròn thế là Hoắc đại tướng quân ho khan một tiếng và hỏi: “Thái Tử điện hạ gặp mấy đứa và thật sự không vui à?”

“Dù sao đó cũng là cảm giác của cháu.” Hoắc Anh gãi gãi mặt: “Không biết vì sao ông ấy lại không vui? Bao nhiêu lợi nhà đó hưởng hết còn gì!”

Mặt Hoắc đại tướng quân lại giật giật, mắt nhìn Hoắc Anh và thật sự không nhịn được đành giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, “Thôi đi chơi đi.”

Hoắc Anh trợn mắt, giận mà không dám nói gì.

Hoắc đại tướng quân vẫy tay: “Bây giờ mà không chơi thì sau này làm thư đồng cho hoàng trưởng tôn sẽ không có nhiều thời gian chơi đâu.”

Hoắc Anh ngẫm lại thấy cũng phải.

“Đúng rồi, cháu phải viết thư cho Tần tiên sinh.” Cậu chạy vút ra ngoài.

Lúc Tần Ngộ nhận được thư thì Hoắc Anh đã làm thư đồng cho hoàng trưởng tôn được một thời gian.

Tần Ngộ nhìn thư, sắc mặt hơi nghiêm lại. Chuyện thư đồng nói tốt cũng tốt, nhưng nói không tốt cũng đúng. Tốt là vì đây là cơ hội trau dồi tình cảm với hoàng tử vương tôn từ nhỏ, về sau con đường làm quan sẽ dễ đi hơn chút. Nhưng thư đồng trong trường hợp này cũng là công tử thế gia, từ nhỏ đã được người hầu kẻ hạ, được người nhà yêu thương. Nay thân phận thay đổi sẽ khiến tâm lý không theo kịp và đây là điểm không tốt.

 

Hơn nữa, vương tôn mang thân phận cao quý, mỗi khi phạm sai lầm thường là thư đồng bị phạt thay.

“Không biết Anh ca nhi có chịu được không……”

***

Người dạy học cho hoàng trưởng tôn là Thái Tử thiếu sư, là một vị tiên sinh già có học thức sâu rộng nhưng tính tình nghiêm khắc.

Lão tiên sinh dạy học không tệ, nhưng Hoắc Anh đã bị Tần Ngộ “chiều hư” nên học nửa canh giờ là không chịu nổi và bắt đầu mất tập trung sau đó nhìn đông nhìn tây.

Thái Tử thiếu sư họ Lý nên mọi người gọi là Lý thiếu sư.

Trong thư phòng sáng ngời, ánh mắt Lý thiếu sư sắc bén liếc một cái đã thấy Hoắc Anh đang làm việc riêng thế là ông ấy lạnh lùng quát: “Hoắc Anh!”

Hoắc Anh sợ tới mức giật mình đứng lên và khiếp sợ nhìn Lý thiếu sư. “Hoắc Anh, lão phu vừa nói cái gì?”

Hoắc Anh sửng sốt, sau đó né tránh ánh mắt và ấp úng nói không nên lời.

Lý thiếu sư hừ một tiếng thật mạnh, “Giơ tay ra.” Hoắc Anh mím môi không nhúc nhích.

Những người khác trong thư phòng đều nhìn về phía này. Khuôn mặt nhỏ của hoàng trưởng tôn căng thẳng, lúc thì nhìn Lý thiếu sư, lúc lại nhìn Hoắc Anh.

Lý thiếu sư tức đến run cả râu, giọng càng lạnh hơn: “Hoắc Anh, giơ tay ra đây.”

Hoắc Anh run run lông mi và vươn tay ra.

Ánh mắt Lý thiếu sư lóe lên, tay vung thước dứt khoát, hoàn toàn không giống một người đã có tuổi. Lúc cái thước dẹt đánh xuống còn mang theo tiếng gió như ngàn quân.

 

Mắt thấy cái thước kia chuẩn bị đánh vào lòng bàn tay trắng nõn của Hoắc Anh thế là hoàng trưởng tôn và Tưởng Danh đều không đành lòng quay mặt đi.

Nhưng chỉ nghe một tiếng “Bang” vang lên, thước kia gãy làm đôi, một nửa rơi trên mặt đất.

Lý thiếu sư khó có thể tin mà nhìn Hoắc Anh.

Những người khác còn không kịp phản ứng lại thì bóng dáng nho nhỏ của Hoắc Anh đã véo một cái chạy ra ngoài.

Lý thiếu sư dùng sức ném cái thước và tức đến thổi râu trợn mắt: “Cái thứ khó dạy dỗ, thật sự không thể dạy dỗ!”

Hoàng trưởng tôn hỏi thái giám bên cạnh mới biết vừa rồi Lý thiếu sư lấy thước muốn đánh lòng bàn tay Hoắc Anh nhưng ở một khắc cuối cùng thằng nhãi con lại rụt tay về khiến cái thước đập vào cạnh bàn gãy đôi.

Hoàng trưởng tôn và Tưởng Danh:………

Hiện tại Hoắc Anh chạy ra khỏi Đông Cung nên chắc chắn phải đuổi theo. Dù có đuổi kịp hay không thì cũng phải tỏ thái độ.

Nhưng kết quả lần này thực khó mà đoán trước.

Hoàng trưởng tôn và Tưởng Danh liếc nhau sau đó đều cảm thấy nhọc lòng. Nhưng dù vậy hoàng trưởng tôn vẫn mang theo chút hâm mộ với Hoắc Anh, chẳng qua cậu cố nén cảm xúc ấy xuống, nhanh tới nỗi chính cậu cũng không ý thức được.

Hoắc Anh chạy ra khỏi thư phòng và có người nhìn thấy thì muốn cản. Thằng nhãi con lập tức mở miệng nói là hoàng trưởng tôn dặn mình đi làm chuyện quan trọng nên mọi người mau tránh đường. Cũng vì thế mà cậu thuận lợi chạy ra khỏi Đông Cung và chạy về tận phủ tướng quân.

Quần áo thằng nhóc xộc xệch, tóc tai toán loạn khiến người gác cổng sợ hãi: “Tiểu công tử làm sao thế?”

Lúc này người của Đông Cung đã đuổi kịp. Vốn Hoắc Anh đã rất mệt nhưng không biết cậu lấy đâu ra sức mạnh mà vọt lên đẩy cửa rồi lao vào trong.

 

Cậu vừa chạy vừa gào toáng lên: “Bà nội cứu mạng, bà nội cứu mạng!”

Lão thái thái đang ngồi ở sân sau thưởng cảnh bỗng giật giật lỗ tai: “Các ngươi có nghe thấy giọng của Anh ca nhi không?”

Một vú già chần chừ: “Lúc này tiểu công tử đang ở Đông Cung mới phải.”

“…… Bà nội, bà nội…”

Lúc này lão thái thái làm gì còn tâm tình thưởng cảnh nữa. Bà liên tục nói: “Là Anh ca nhi, đây là giọng của Anh ca nhi.”

Bà bước vội ra ngoài thì thấy Hoắc Anh chạy ào vào. Cậu chạy quá nhanh nên không kịp tránh bà nội mình. Mắt thấy mình sắp đâm sầm vào bà nội thế là cậu vội dùng hết sức trâu bò để lật sang bên cạnh. Cả người cậu nện trên con đường sỏi đá oành một cái làm mọi người sợ run lên.

Lão thái thái đau lòng quá thể, còn những người khác thì vội tiến lên bế Hoắc Anh đi vào phòng lão thái thái.

Bọn họ vừa vào nhà thì Hoắc đại phu nhân mang theo đại cô nương tới.

Một vú già c.ởi q.uần áo cho Hoắc Anh thì thấy nửa người cậu đều sưng đỏ. Hoắc đại phu nhân vừa lúc nhìn thấy nên vội dặn người đi lấy nước lạnh và băng.

Tuy Hoắc Anh cảm thấy rất đau nhưng nam tử hán đổ máu không đổ lệ. Chẳng qua vừa nghe thấy bà nội, bác dâu cả và chị gái hỏi thăm quan tâm là cậu lại thấy vô cùng tủi thân.

“Lý thiếu sư đánh đau lắm, ông ấy đánh cháu nhiều lần rồi, lần nào cũng đánh gần chết mới thôi.”

Lão thái thái lập tức thấy lòng thắt lại, miệng liên tục oán trách: “Lý thiếu sư này sao lại như thế? Ông ta cũng lớn tuổi rồi, cũng có cháu rồi mà sao lại tàn nhẫn đến mức ấy?”

Hoắc Anh liên tục gật đầu còn Hoắc đại phu nhân thì vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ giúp cậu chườm lạnh.

Hoắc Anh đau nhưng cũng cảm thấy hả dạ.

 

Hoắc đại cô nương dò hỏi cẩn thận hơn thế là Hoắc Anh không chút suy nghĩ đã nói hết. Cuối cùng cậu còn chốt hạ: “Lý thiếu sư giảng quá khó hiểu, cháu chẳng biết mô tê gì.”

Sau khi oán giận một hồi rốt cuộc cậu cũng để lộ mục đích của mình: “Bà nội, cháu nhớ Tần tiên sinh, cháu không thích làm thư đồng và không thích học với Lý thiếu sư.”

Hoắc đại phu nhân và Hoắc đại cô nương đồng thời nhìn về phía Hoắc lão thái thái.

Lão thái thái cũng ngây người. Bà nhìn ánh mắt khát vọng và chờ mong của cháu thì không biết phải nói gì.

Hoắc Anh đợi một lát không được đáp án thì đỏ mắt sau đó gào lên, vừa khóc cậu nhóc vừa gọi cha, gọi cả người mẹ đã mất.

Cái này không khác gì đâm dao vào lòng lão thái thái thế là bà ấy lập tức mặc kệ tất cả và ôm lấy cháu mà dỗ:

“Không đi, không đi, chúng ta không đi Đông Cung nữa, cũng không làm thư đồng cho người ta nữa!

Anh ca nhi, Anh ca nhi của bà, cháu muốn bà đau lòng không sống được nữa à!

Để bác cả của cháu về, bà sẽ bảo bác ấy đi nói với Hoàng Thượng rằng chúng ta không tới Đông Cung nữa nhé!”

Trong lòng lão thái thái cũng uất nghẹn. Chồng bà vì Đại Thành triều mà chiến đấu cả đời khiến thân thể mang bệnh và qua đời sớm. Con cả của bà vì Thiên Tử mà mấy lần rơi vào hiểm nguy. Con út của bà canh giữ biên quan, mấy năm mới được về nhà một lần.

Người nhà họ Hoắc chịu đựng sinh ly tử biệt mới có hôm nay nên đương nhiên đâu thể nhìn con cháu bị kẻ khác bắt nạt?

Tần tiên sinh dạy Anh ca nhi lâu như vậy cũng chưa ra tay đánh thằng bé bao giờ mà nó vẫn học tốt đấy thôi. Sao tới Lý thiếu sư lại hở tí là đánh lòng bàn tay như thế? Đây là đánh Anh ca nhi sao? Đây rõ ràng là nhắm vào nhà họ Hoắc.

Lão thái thái lập tức hạ quyết tâm. Nếu con cả mặc kệ thì bà sẽ tự tới cầu kiến Hoàng Hậu. Bà không thể để yên việc này được.

 

Con trai út của bà có mỗi một mụn con nên dù phải liều mạng thì bà cũng muốn che chở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK