Chuyện biên quan được xử lý xong thì bốn mùa nữa lại đi qua. Lúc này Tần Không theo đại quân về triều.
Năm nay hắn vừa tròn 18.
Lúc này, Dương các lão đã từ chức về nhà. Trước khi về nhà ông ấy còn hết lòng đề cử Tần Ngộ làm các lão đời tiếp theo.
Thiên Uẩn Đế rất vừa lòng và lập tức chuẩn tấu.
Bởi vì Dương các lão hết lòng đề cử người tài nên Thiên Uẩn Đế cũng ban cho ông ấy ưu đãi lớn, còn ban ơn cho con cháu ông ấy.
Trong ba vị các lão thì hai người đã có tuổi, điều này càng khiến Tần Ngộ trở nên nổi bật. Bầu không khí không quá phù hợp.
Không bao lâu sau Lý các lão và Từ các lão cũng lần lượt xin về hưu. Từ các lão đề cử Trương Hòa, còn Lý các lão đương nhiên đề cử cháu mình là Lý Phi.
Động tác của hai người quả thực gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Thiên Uẩn Đế nên hắn nhanh chóng chuẩn tấu.
Lý Phi, Trương Hòa và Tần Ngộ là ba người cùng một giáp. Hiện tại họ trước sau vào nội các khiến đám văn nhân cứ thổn thức mãi vì giai thoại này.
Dù ba người đều là các lão nhưng triều thần vẫn nhận ra ai mới là người Thiên Uẩn Đế coi trọng nhất.
Tần Ngộ không chỉ là các lão mà còn được phong làm Thái tử thái sư.
Nói đến việc lập Thái Tử thì Thiên Uẩn Đế cũng từng rối rắm một thời gian. Cha hắn được đưa lên làm Thái Tử quá sớm nên kết quả khiến ông ta tự đại, kiêu căng.
Vì bài học ấy nên Thiên Uẩn Đế quyết định hoãn việc này lại. Nhưng Đại hoàng tử vừa thông minh lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại có thêm Tần Ngộ hoà giải và triều thần thúc giục nên cuối cùng Thiên Uẩn Đế vẫn lập Thái Tử.
Ngoài Đại hoàng tử, tiếp theo Hoàng hậu lại sinh một hoàng tử, hai phi tử cũng sinh hai công chúa và một hoàng tử. Để tránh những phân tranh không cần thiết nên Thiên Uẩn Đế cần lập Thái Tử sớm, như thế mới tốt cho tất cả mọi người.
Trong lúc ấy Tần Ngộ cũng có tham gia. Không thể nói là hắn giúp hòa giải, chẳng qua hắn bày ra trước mặt Thiên Uẩn Đế những lợi và hại rồi để đối phương tự chọn.
Sau khi Thiên Uẩn Đế ra quyết định đã giao con mình cho Tần Ngộ dạy dỗ. Theo lời hắn thì hắn đã muốn gọi Tần Ngộ là tiên sinh từ lâu, hiện tại để Tần Ngộ dạy con hắn thì đó là phúc của đám nhỏ.
Tần Ngộ chủ yếu phụ trách dạy dỗ Thái tử. Sau này các công chúa và hoàng tử khác lớn hơn mới học cùng với hắn.
Thiên Uẩn Đế nghĩ chỉ cần con mình có tính cách tốt thì ắt có thể ngăn chặn cảnh gà nhà đá nhau.
Tần Ngộ khác với các văn thần trước kia, hoặc nói đúng hơn thì ba vị các lão trẻ tuổi hiện tại đều khác với những người tiền nhiệm của họ. Không ai trong số ba người thu nhận học trò khắp nơi như những người trước.
Thật ra nhận học trò cũng có nghĩa mở rộng thế lực cá nhân nhưng chẳng ai thèm làm.
Trương Hòa là “lười chảy thây”.
Lý Phi thì cẩn thận và không có dư thừa tâm sức để làm việc đó.
Tần Ngộ cũng không có tâm sức ấy bởi hắn thực sự bận. Hơn nữa hắn cũng muốn Thiên Uẩn Đế an tâm.
Lúc Tần Ngộ theo Thiên Uẩn Đế đón đại quân chiến thắng trở về đã hoảng hốt mất một lúc. Đó là vì hắn thấy trong đám đông có một thiếu niên, à không, phải gọi là một chàng trai mới đúng. Chàng trai đó chính là Tần Không.
Nói một câu bất kính thì lúc Tần Ngộ dạy dỗ Đại hoàng tử sẽ luôn nhớ tới con trai mình. Đứa nhỏ mềm nhũn, nhỏ xíu thoáng chốc đã biến thành chàng trai cao lớn.
Còn Cù Nhi nữa. Hiện tại con bé đã gả làm vợ người ta. “Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng ——”
Một tướng lĩnh hét to khiến Tần Ngộ hoàn hồn.
Bỗng nhiên Tần Ngộ cảm thấy có ánh mắt lướt qua mình. Hắn ngước mắt và thấy đôi mắt mỉm cười của đối phương.
Lòng hắn cảm thán vô bờ, cả người hơi nghiêng nghiêng, miệng dùng khẩu hình mắng: thằng nhóc thối.
Ý cười trong mắt Tần Không càng sâu hơn nhưng rồi hắn nhanh chóng thu lại.
Đại quân theo Thiên Tử hồi cung.
Thiên Uẩn Đế đã sớm chuẩn bị tiệc mừng công.
Trong yến hội mọi người đều nâng cốc chúc mừng. Hôm nay các tướng lĩnh là vai chính, các lão đều lui qua một bên.
Trương Hòa lắc lắc cái cốc thủy tinh trong tay khiến rượu sóng sánh đẹp mắt. Hắn nhấp một ngụm và tặc lưỡi: “Rượu nho vẫn ngon hơn.”
Rồi hắn nghiêng đầu hỏi: “Tùy Chi cảm thấy thế nào?” Tần Ngộ: “Đều ngon.”
Trương Hòa bĩu môi và chạy tới chỗ Lý Phi ra vẻ nói thầm nhưng giọng thì to tới độ Tần Ngộ cũng nghe được: “Có kẻ nào đó thấy con trai đã về thì không dời mắt ra được. Làm như 5 năm hay 10 chưa gặp ấy.”
Tần Ngộ:……
Lý Phi dở khóc dở cười: “Toái Tiềm đừng nháo nhào nữa.”
Lý Phi cũng biết chút tình huống của nhà họ Tần. Hắn biết Tần Ngộ yêu thương con mình nhưng lúc trước tới Giang Nam hắn chỉ mang theo con gái còn con trai ở lại kinh thành học. Khi đó bọn họ xa cách ba năm không gặp. Sau đó Tần Ngộ về kinh và người nhà được đoàn tụ nhưng con trai hắn lại đột nhiên theo đuổi binh nghiệp và chạy tới biên quan.
Cứ thế họ lại xa cách hai năm.
Tính ra thì hai cha con họ gặp mặt thì ít mà xa nhau thì nhiều.
Lý Phi nghĩ đến thất thần và bỗng thấy chung quanh vang lên tiếng hoan hô. Hắn nhìn lại thì thấy hóa ra có hai vị tướng lĩnh đấu võ trước mặt Thiên Tử và được ban thưởng. Điều này khiến không khí càng thêm náo nhiệt.
Bên cạnh là Thái tử bé nhỏ tuy ngồi thẳng người nhưng đôi mắt lại nhìn phía trước không chớp, thật sự đáng yêu.
Ánh trăng sáng ngời chiếu sáng vẻ vui mừng trên mặt mọi người.
Yến hội này kéo dài tới tận khuya. Ai uống say sẽ được Thiên Tử sai người đưa về phủ.
Tần Không nửa tỉnh nửa say và được Tần Ngộ đỡ lên xe ngựa. Hắn thấy thế thì ngẩn ra và cười gọi: “Phụ thân.”
Tần Ngộ: “Ừ.”
Tần Không lại cười: “Con có giỏi không?” Tần Ngộ: “Giỏi.”
Tần Không lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái và ngửa đầu híp mắt sau đó dựa vào vách xe như không có sức lực.
“Phụ thân, con không giết người bừa bãi.” Hắn chỉ giết người đáng chết. Tần Ngộ nhẹ giọng nói: “Ta biết.”
Tần Ngộ đã nghe toàn bộ những chuyện Tần Không làm khi ở biên quan. Có lẽ vì hắn đã từng trải qua quãng thời gian ở Tầm Dương phủ nên lúc rảnh rỗi Tần Không sẽ dạo quanh nơi ấy. Hắn khát vọng trở thành người như cha mình và giúp những bộ lạc gặp tai họa kia tìm được đường sống.
Ban đầu những người đó đều sợ hắn, nhưng sau đó họ phát hiện Tần Không chỉ mang vẻ ngoài lạnh lùng chứ thực ra hắn rất dễ nói chuyện. Hắn còn dạy họ cách làm xà phòng, cách phân biệt dược liệu chữa bệnh vì thế họ cũng dần thân cận với hắn hơn.
Sau khi nghe về những việc ấy, Tần Ngộ biết con mình vẫn là đứa trẻ lương thiện và mẫn cảm như khi còn nhỏ. Chẳng qua lúc này hắn đã bọc lên người một lớp vỏ cứng rắn mạnh mẽ.
Lúc bọn họ về tới nhà thì thấy Trương thị vẫn chưa ngủ. Mấy năm nay bà già đi nhiều,có lẽ vì tuổi tác, cũng có lẽ vì lo lắng cho cháu trai.
Vốn Tần Không đang chếnh choáng nhưng vừa thấy Trương thị hắn đã tỉnh rượu.
Hắn há mồm nhưng giọng lại như muỗi kêu, “Bà nội.”
Rốt cuộc Trương thị cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bước tới ôm chặt lấy hắn: “Không ca nhi, Không ca nhi, rốt cuộc con cũng về rồi…”
Tần Không cực kỳ áy náy: “Xin lỗi đã khiến bà phải lo lắng.”
“Về… về là tốt rồi.” Trương thị khóc không thành tiếng và lùi ra sau để nhìn rõ và xoa xoa mặt cháu: “Gầy quá, Không ca nhi gầy quá.”
Tần Không dỗ Trương thị một lúc lâu mới khiến bà bình tĩnh lại. Lúc này hắn nhìn về phía mẹ và chị gái.
Ngôn Thư rưng rưng nước mắt: “Trở về là tốt rồi.”
Tần Cù muốn cười nhưng nước mắt lại rơi xuống: “Đệ rất tuyệt.”
Thật giống như khi còn nhỏ, mỗi lần Tần Không làm được thứ gì đều đưa cho chị xem và Tần Cù sẽ nói một câu “Đệ rất tuyệt”. Có khi nàng chỉ có lệ, nhưng có lúc lại thật lòng, giống như hiện tại.
Tần Không hỏi: “Anh rể không tới ư?” Hắn còn chưa gặp vị thế tử kia đâu.
Tần Cù cười đáp: “Mai chàng sẽ tới.”
Giang Hưng Hầu phủ nghe tin Tần Không về nhà nên không qua quấy rầy mà muốn cả nhà họ được đoàn tụ. Sau này Tần Không quen thuộc với nhà họ hơn thì họ cũng không cần băn khoăn quá nhiều thế này.
Người một nhà đang nói cười náo nhiệt thì bỗng nghe thấy tiếng lừa hí vang bên ngoài.
Ánh mắt Tần Không sáng lên, “Màn Thầu.”
Con lừa lập tức theo tiếng đi tới: “Beeeeeeeeee ——”
Tiếng kêu của nó không còn trong trẻo cao vút nữa, màu lông cũng không còn sáng bóng. Tần Không thấy thế thì đau lòng. Hắn chỉ mới rời nhà hai năm mà sao lại thấy mọi thứ thay đổi nhiều thế này nhỉ?
Màn Thầu ngoan ngoãn dùng đầu cọ cọ tay Tần Không.
Chẳng biết Trương thị đã đi tới từ lúc nào và cất giọng khàn khàn: “Sau khi con rời đi nó thường dạo quanh trong sân của con. Có khi nó còn kêu hai tiếng.”
Tần Không biết bà nội đang nói tới chuyện gì. Lúc trước cha mẹ và chị gái rời nhà, hắn cũng từng thấy Màn Thầu tới sân của bọn họ dạo quanh, sau đó nó phát hiện không có ai thì héo héo kêu vài tiếng.
Tần Không vuốt lông cho Màn Thầu: “Đợi lát nữa đưa Màn Thầu tới sân của con đi.”
Những người khác đều không có ý kiến.
Buổi tối hôm ấy người nhà họ Tần ngủ ngon lành và hôm sau toàn bộ đều dậy muộn.
Giờ Tỵ nhà họ mới ăn cơm sáng và có người hầu tới báo là Trương đại công tử tới.
Tần Không nhướng mày: “A Cảnh?”
Trương Cảnh không ngờ nhà họ Tần đang ăn cơm sáng nên hắn thấy hơi xấu hổ, không biết nên ở lại hay đi về.
Tần Ngộ thấy thiếu niên xấu hổ thì nở nụ cười đón tiếp hắn ở lại ăn cùng, “Tuổi này nhanh đói lắm, mau ăn thêm chút.”
Sau khi ăn xong, Trương Cảnh tới sân của Tần Không và hai người trêu chọc nhau mãi.
Tần Không lau một con dao ngắn, đầu cũng không ngẩng lên đã nói: “Nghe nói ngươi sắp đi thi?”
“Còn không phải tại ngươi à?” Trương Cảnh u oán nói: “Ngươi khiến ta trở thành kẻ vô dụng.”
Bản thân Trương Cảnh cảm thấy chẳng sao hết. Vô dụng thì vô dụng, như thế còn không phải làm việc. Nhìn cha hắn xem, bận không ra cái bộ dạng gì. Mà cha hắn cũng đâu có thích làm việc thế nên lúc nào ông ấy cũng bực bội.
Trương Cảnh hoàn toàn không muốn đi theo con đường xưa của cha mình. Nhưng người trong nhà tạo áp lực, đặc biệt là cha hắn cũng tạo áp lực nên hắn không chống đỡ được và phải đồng ý.
Nói đến Trương Hòa là Trương Cảnh lập tức oán thán: “Ta không hiểu, cha ta cũng đã trải qua những cái khổ ấy, vì sao không thể thông cảm cho ta hơn?”
Tần Không ngừng động tác lau con dao sau đó thản nhiên nói: “Chắc là vì Trương bá phụ cảm thấy không thể để mình ông ấy khổ được, phải có đứa khổ cùng.”
Trương Cảnh:……
Sao hắn thấy lời Tần Không nói hơi … đúng đúng nhỉ!
Sau khi lau xong con dao, Tần Không khua múa một lát mới tra dao vào vỏ. Lúc này hắn liếc nhìn Trương Cảnh từ trên xuống dưới và nói: “Ngươi và Trương bá phụ thật sự quá giống nhau.”
Trương Cảnh chớp mắt nghĩ thầm: lời này của Tần Không quái quái thế nào ấy!
Chắc là ảo giác thôi. Bọn họ là anh em tốt chơi với nhau từ lúc còn bi bô tập nói mà!
Tới chiều Tần Không gặp anh rể.
Thế tử Giang Hưng Hầu nhìn cậu em vợ xuất sắc của mình thì lập tức yếu thế và theo bản năng nhìn tần Cù.
Mặt Tần Không càng đen hơn.
Tần Cù ho nhẹ một tiếng: “Không ca nhi.”
Lúc này Tần Không mới thu lại khí thế và chào hỏi. Thế tử Giang Hưng Hầu lập tức cười và cũng học vợ gọi một tiếng “Không ca nhi” sau đó đưa quà gặp mặt.
Hắn rụt rè nghĩ mình đã chuẩn bị món quà này từ lâu, hẳn không vấn đề gì.