Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới chiều ngày thứ ba thi viện kết thúc. Bên ngoài trường thi có rất nhiều người đứng chờ, ai cũng duỗi cổ nhìn cửa lớn.

Rồi đột nhiên không biết ai hô to một câu: “Ra rồi, ra rồi.”

Đám người kích động và Tần Sùng Ân bị ai đó đẩy một chút suýt thì ngã. May có người hầu đỡ ông ấy.

“Lão gia, chúng ta đứng bên cạnh chờ xem.” Người hầu nóng lòng bởi lão gia nhà mình đâu so được với đám người trẻ tuổi, làm sao chen được lên phía trước.

Tần Sùng Ân lắc đầu: “Ngộ Nhi còn nhỏ quá, lần này lại thi ba ngày liên tiếp, tối qua còn có mưa to nên ta thật sự không yên lòng.”

Một thí sinh sắc mặt ửng đỏ được đỡ ra. Người nhà vừa đón hắn đã nôn mửa.

Những người khác lập tức tránh ra một đường cho người nhà nhanh chóng mang thí sinh tới y quán. Nha dịch thì chán ghét gọi người tới thu dọn.

“Thí sinh này sao lại bệnh đến mức ấy? Không biết thằng nhóc nhà ta thế nào.”

“Sao tối qua lại mưa chứ? Rõ ràng mấy hôm trước thời tiết còn tốt như vậy.”

“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ cho con ta đừng bị bệnh.”

Lúc sau lại có mấy người ra ngoài, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng ít nhiều vẫn đi được.

“Nhường một chút, phiền các vị nhường đường một chút.” Một thí sinh cõng người chạy ra từ bên trong.

Tần Sùng Ân híp mắt nhìn: đó chẳng phải bạn học cùng trường của Tần Ngộ ư?

 

Tiếp theo có rất nhiều thí sinh ra ngoài. Lòng Tần Sùng Ân càng ngày càng trầm, đến lúc ông sắp không nhịn nổi thì cũng thấy thiếu niên bé nhỏ trong đám đông.

“Ngộ Nhi, Ngộ Nhi.” Một người xưa nay luôn chú ý tới vẻ bề ngoài như Tần Sùng Ân cũng bất chấp chen qua và xoa trán Tần Ngộ. Sau khi xác định cậu không bị sốt ông mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cháu ổn không? Thôi, trước không cần nói nhiều, lão phu đã thuê xe, chúng ta lên xe ngựa đã rồi về khách điếm lại nói.”

Tần Ngộ mỏi mệt lên tiếng: “Vâng.”

Phải hoạt động trí óc cường độ cao liên tục ba ngày khiến thần kinh Tần Ngộ luôn căng thẳng. Giờ phút này vừa thả lỏng cậu đã dựa vào vách xe ngựa và ngủ thiếp đi.

Lúc xe ngựa dừng lại trước cửa khách điếm cậu đã ngáy nho nhỏ thế là Tần Sùng Ân bật cười rồi cùng người hầu cõng Tần Ngộ về phòng.

Tần Sùng Ân dặn người hầu: “Đi lấy một chén trà gừng tới đây.” “Vâng, lão gia.”

Người hầu rất tinh tế nên ngoài trà gừng còn có thêm một bát cháo.

Tần Sùng Ân đánh thức Tần Ngộ dậy thế là cậu mơ màng mở mắt. Cậu quá mệt mỏi, đầu óc như hồ nhão nhưng vẫn cố gắng ăn.

Tần Ngộ bên này không có vấn đề gì nên Tần Sùng Ân phái người đi xem tình huống bạn học của cậu thế nào.

Tới canh ba giờ Tuất người hầu trở về và nhanh chóng nói ra tình huống mình nghe được: “Nghiêm công tử vốn yếu ớt, đêm qua bị ngấm mưa nên bị cảm lạnh. Buổi trưa hôm nay hắn thấy choáng váng nhưng trường thi không thả người nên tình trạng bị kéo dài và trở nên nghiêm trọng.

Liễu công tử cũng không tốt hơn là bao. Nghe nói sau khi cõng Nghiêm công tử tới y quán thì hắn cũng nằm liệt trên mặt đất th.ở d.ốc, mặt trắng như tờ giấy. Đứa nhỏ đi theo bọn họ đều sợ hãi đến luống cuống tay chân nên lão nô giúp đỡ sắp xếp một chút thì đã khá hơn nhiều.”

Tần Sùng Ân gật đầu: “Ngươi làm rất tốt. Cứ tiếp tục quan sát tình huống bên đó, nếu cần thì hỗ trợ chút.”

 

“Lão nô hiểu.”

Tần Ngộ ngủ một giấc tới hừng đông. Tối qua uống chén trà gừng nên cả người cậu đổ mồ hôi, cảm giác không thoải mái lắm.

Tần Sùng Ân nói: “Ăn cơm sáng đã rồi rửa mặt sau.”

Rốt cuộc cũng chỉ là bác cháu nên Tần Sùng Ân cũng bó tay bó chân. Nếu đây là con trai ông thì hôm qua ông đã trực tiếp lột sạch thằng nhãi con này ra và tắm rửa cho rồi chứ làm gì có chuyện để cậu mồ hôi mồ kê ngủ cả đêm như thế.

Tần Ngộ lại thấy sảng khoái vì thế cậu nhanh chóng ăn cơm sáng và tắm một trận rồi thay quần áo sạch sẽ.

Lúc này Tần Sùng Ân mới nói với cậu về việc hôm qua thế là Tần Ngộ nhíu mày: “Lần này thi viện có nhiều thí sinh bị bệnh thế sao?”

Tần Sùng Ân thở dài: “Đêm trước mưa đột ngột, lại mưa to nên rất nhiều người không được chuẩn bị.”

Y quán ở quận thành đón người bệnh ùn ùn kéo tới nên chật chội không có chỗ đặt chân.

Tần Ngộ mím môi: “Chỗ Nghiêm Thanh……”

Tần Sùng Ân còn không biết chuyện Tần Ngộ xé rách mặt với đám Nghiêm Thanh và Liễu Cẩn nên nghĩ cậu nhớ tới bạn mình. Ông vuốt râu cười nói: “Cháu yên tâm đi, lão phu đã cho người qua hỗ trợ rồi.”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nói: “Đợi lát nữa cháu đi qua thăm họ.”

Tần Sùng Ân: “Được.”

Bọn họ ngồi xe ngựa nên chưa tới ba mươi phút đã tới y quán. Tần Ngộ nghĩ tới thân thể Tần Sùng Ân nên thương lượng và hy vọng ông chờ trên xe ngựa.

Tần Ngộ nói: “Trong y quán có nhiều người bệnh nên nếu không cẩn thận bá phụ sẽ bị bệnh. Ngài mà bị bệnh cháu sẽ áy náy lắm.”

Tần Sùng Ân nghe thế thì chẳng biết nói gì nữa.

 

Tần Ngộ xuống xe đi vào trong y quán và liếc mắt nhìn quanh thì thấy Liễu Cẩn lôi thôi lếch thếch. Áo dài trên người hắn bèo nhèo, mắt thâm quầng, tóc tai tán loạn.

Tần Ngộ đi qua và thấp giọng hỏi: “Nghiêm Thanh đâu?”

Giọng Liễu Cẩn cực kỳ khàn, “Hắn đã hạ sốt và vừa uống thuốc nên đang nghỉ ngơi.”

Hai người lại im lặng không biết phải nói gì.

Lúc Tần Ngộ đang không biết có nên cáo từ hay không thì thấy Liễu Cẩn nhìn cậu và nói: “Cảm ơn.”

Tần Ngộ đáp: “May có bá phụ của ta chứ ta có làm gì đâu.”

Tần Ngộ nói lời thật lòng nhưng Liễu Cẩn lại không nghĩ thế. Bởi đa phần mọi người đều có liên hệ chặt chẽ với người trong gia tộc.

“Hai người không có việc gì thì ta cũng yên tâm rồi. Ta còn có việc nên về trước đây.”

“Tần Ngộ.” Liễu Cẩn mở miệng gọi cậu.

Tần Ngộ quay đầu lại và khó hiểu nhìn hắn chỉ thấy Liễu Cẩn rũ mắt không dám nhìn thẳng cậu và nói nhanh: “Xin lỗi”.

Tần Ngộ ngẩn ra và cười cười, “Ta chấp nhận.” Rồi cậu rời đi, cũng không quay đầu lại.

Phải đợi chừng 11-12 ngày mới có kết quả thi viện. Lúc này khác những lần trước bởi một khi thí sinh có tên trên bảng vàng thì sau đó sẽ phải tham gia yến tiệc cảm ơn các vị quan chủ khảo. Đó là cơ hội tiếp xúc gần với các vị quan chủ khảo nhất, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của vị nào và được nhận làm học trò thì việc thi hương sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Đa số thí sinh đều có tin tưởng vào năng lực của mình nên đều ở lại. Tần Ngộ tìm việc chép sách bởi chi tiêu mỗi ngày đều lớn, không thể ngồi đó không làm gì được. Nhưng ngẫu nhiên cậu cũng sẽ ra khỏi khách điếm hỏi thăm tin tức.

Trận mưa to lúc thi có ảnh hưởng lớn. Không chỉ nhiều thí sinh bị bệnh mà có người còn bị ướt bài thi khiến bọn họ không biết phải làm thế

 

nào. Hiện tại một đám thí sinh đang thương lượng tìm nha môn đòi công bằng.

Tần Ngộ lẳng lặng nghe và cảm thấy những người đọc sách thực quá ngây thơ. Lần này thi viện cũng không có gian lận thi cử thế nên nha môn sẽ chẳng quản những nguyên nhân liên quan tới thời tiết. Đã thế mưa trút xuống cả quận thành, mọi người đều gặp khó thế nên đây cũng là một loại công bằng.

Nếu thời tiết khiến mọi người bực bội và không cam lòng thì đề thi phú mới khiến cảm xúc bọn họ bùng nổ.

“Băng cơ ngọc cốt…… không phải… để hình dung nữ tử sao?” “Băng cơ ngọc cốt, tự thanh lương vô hãn. Thuỷ điện phong lai ám

hương mãn (Động tiên ca – Tô Thức – thivien.net) chính là như thế. Sao có thể không phải là nữ tử chứ?”

“Đây là triều đình tuyển người làm quan, chọn lựa nhân tài chứ có phải nơi thuyền hoa ngâm thơ đối câu đâu……”

Trong mấy khách điếm nổi danh, mọi người cãi cọ ồn ào. Có kẻ hăng hái, có kẻ ủ rũ, có người che mặt khóc, có kẻ nhíu mày. Mọi cảm xúc vui buồn của con người đều bày ra khiến lòng người xem không thoải mái.

Tần Ngộ trở về phòng. Mấy ngày nay Tần Sùng Ân có việc ra cửa nên trong phòng chỉ có mình cậu.

Thời gian chờ đợi luôn lâu dài, nhưng đến ngày bảng vàng được công bố thì mọi người lại cảm thấy thời gian như thoảng qua.

Chân trời vừa mới có một tia sáng Tần Ngộ đã thức dậy.

Tần Sùng Ân cũng thế. Hai bác cháu ngồi ăn cơm sáng và nói mấy lời vô thưởng vô phạt.

Tần Sùng Ân mở miệng: “Ta đã để người hầu đi xem thế nào.”

Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Lúc này chắc chắn chưa có kết quả đâu.” “Không sao, không sao, thời gian trôi qua nhanh thôi.”

Tần Sùng Ân uống từng chén trà, mắt nhìn xuống dưới lầu.

 

Không biết qua bao lâu người hầu nhà ông hớn hở chạy về, một cái giày đã quăng ở đâu không thấy: “Lão gia, Tần công tử trúng rồi, trúng rồi, cậu ấy là viện án đầu!”

Lời này quá to mang theo hào khí văng vẳng và cảm giác có chung vinh dự. Cả sảnh lớn của khách điếm bỗng yên tĩnh, sau đó ai cũng ngước mắt nhìn lên lầu.

Tần Ngộ ngây người: cậu là viện án đầu ư? Sao có thể giống mộng thế này?

Vẫn là Tần Sùng Ân nhanh chóng quyết định kéo cậu xuống lầu. Mọi người xúm lại chúc mừng: “Chúc mừng Tần công tử đã đỗ.” “Chúc mừng Tần án đầu.”

“Chúc mừng Tần lão gia. Ngài dạy con quá tốt.”

Tần Sùng Ân cười ha hả xua tay: “Đây là cháu trai của lão phu.”

Lúc mọi người chuẩn bị vây lấy Tần Ngộ thì người báo tin vui tới, “Tiểu nhân chúc mừng Tần án đầu.”

Tần Sùng Ân lập tức lôi một túi tiền từ trong tay áo và đưa cho hắn, “Làm phiền ngươi đi một chuyến, đây là ít tiền rượu, ngươi đừng ghét bỏ.”

Tên kia lặng lẽ ước lượng túi tiền và tươi cười rạng rỡ nói không ít lời dễ nghe mới rời đi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK