Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Thích Lan sửa sang và chép lại những bài thơ làm được hôm đi đạp thanh và đưa cho Tần Ngộ một bản. Ý hắn muốn Tần Ngộ xem nhiều một chút rồi lại luyện tập nhiều. Dù không có năng khiếu về thi phú nhưng đọc nhiều, nghiền ngẫm nhiều hẳn vẫn có thể làm được phần nào.

Tần Ngộ cực kỳ cảm kích và hỏi thăm tình hình của những người khác thế nào. Không biết Thích Lan nghĩ tới cái gì mà lập tức bật cười.

Tần Ngộ nghi hoặc: “Đệ nói cái gì khiến huynh buồn cười à?” “Không phải vậy.”

Thích Lan cười đủ rồi mới chậm rãi nói ra nguyên nhân: “Ta nhớ tới Thích Y. Không biết nó nghe được ai nói mà biết được chuyện mình làm khi say rượu thế là mất hết mặt mũi không dám gặp ai. Chắc phải nửa năm nữa nó mới có thể bỏ qua chuyện này.”

Ngày đó Tần Ngộ cũng say nên không biết chuyện gì, “Chẳng lẽ Thích Y nói lời vui đùa gì đó sao?”

Thích Lan lắc đầu. Vốn hắn muốn Tần Ngộ đoán nhưng nghĩ tới đó hắn lại buồn cười và trực tiếp kể luôn.

Tần Ngộ:!!!

Leo cây, học tiếng khỉ!

Trời ạ, đây đúng là không còn mặt mũi gặp ai mà!

Tần Ngộ lập tức đồng tình với Thích Y. Nếu là cậu ở trong cảnh ấy hẳn cũng không tốt hơn Thích Y bao nhiêu.

Nghĩ tới đây cậu cũng cảm thấy may mắn vì sau khi uống say mình chỉ ngủ.

Thích Lan nhìn vẻ mặt cậu là đoán ngay được: “Chuyện này có cái quái gì mà xấu hổ. Mấy đứa chưa trải sự đời nên chỉ chút chuyện cỏn con cũng cảm thấy to bằng trời.”

Tần Ngộ rất muốn nói đó là vì chuyện này không xảy ra với huynh. Người thiếu niên da mặt mỏng vì thế đương nhiên rất xấu hổ.

 

Thích Lan hồn nhiên không thèm để ý nói: “Thích Y vẫn còn trẻ con, ngày thường rất ham chạy nhảy. Hiện tại nó không muốn ra cửa cũng là chuyện tốt, vừa lúc có thời gian tập trung đọc sách.”

Nhắc tới việc Thích Y đọc sách là Tần Ngộ cũng ném những cảm xúc lung tung ra sau lưng sau đó nghiêm túc hỏi: “Lan huynh, đệ thấy học vấn của Thích Y vững chắc, thi phú cũng không tầm thường, sao không cho hắn thi luôn năm nay đi.”

Thích Lan lắc đầu: “Hắn còn thiếu chút lửa.” Tần Ngộ khó hiểu.

Thích Lan thấp giọng nói nhanh: “Nhà ta cố ý để thằng nhãi Thích Y kia một hơi lấy được tiểu tam nguyên.”

Tiểu tam nguyên chính là người đứng đầu thi huyện, thi phủ và thi viện.

Người đọc sách trọng thanh danh thế nên nếu Thích Y thật sự trúng tiểu tam nguyên lại thêm tuổi tác nhỏ thì hẳn có thể lấy được cái danh anh tài niên thiếu. Lúc sau việc cầu học, kết giao bạn bè và tiếp tục thi cử đều sẽ thuận lợi hơn.

Đương nhiên có rất nhiều người có loại suy nghĩ này. Phàm là nhà có con cháu lộ rõ thiên phú đọc sách hẳn đều muốn con mình trúng liền tam nguyên.

Nếu là gia đình có truyền thống học tập, hoặc thế gia hẳn còn nghĩ xa hơn. Mục tiêu của bọn họ không chỉ có tiểu tam nguyên mà trong kỳ thi hương, thi hội cũng muốn nhắm đệ nhất. Như vậy lúc lên kim loan điện Thiên Tử cũng sẽ cân nhắc cho kẻ đó một vị trí Trạng Nguyên. Bởi như thế kẻ đó sẽ trúng liền sáu giải nguyên, một con số may mắn.

Đương nhiên kỳ vọng là một chuyện còn hiện thực lại là một chuyện khác. Tiểu tam nguyên còn dễ nói, nhưng thi hương và thi hội cạnh tranh quá khốc liệt, muốn đứng thứ nhất quả thực quá gian nan.

Mà Trạng Nguyên lại là người đứng đầu toàn bộ thí sinh cả nước vì thế độ khó khỏi phải nói.

Tần Ngộ không ngờ nhà họ Thích lại có tính toán này. Chẳng trách sau khi Thích Y thi trượt phủ thí lần trước nhà họ lại không thúc giục hắn thi tiếp.

 

Tần Ngộ không hỏi nhiều mà ngược lại hỏi tính toán của Thích Lan. Thích Lan nghiêm túc nói: “Năm nay ta muốn thử thi hương một lần.”

Hắn nghĩ đến cái gì đó và rũ mắt nhìn chằm chằm Tần Ngộ: “Thi viện tổ chức ba năm hai lần, năm nay vừa lúc sẽ được cử hành. Đệ có muốn thử không?”

Tim Tần Ngộ bỗng đập chậm một nhịp, lòng cậu có cảm giác chờ mong lại thêm hai phần chần chừ: “Lan huynh, học vấn của đệ hẳn còn chưa…… đủ… đúng không?”

Thích Lan vỗ vỗ vai cậu: “Ta cảm thấy với học vấn của đệ hiện tại mà đi thi viện hẳn không thành vấn đề.”

Được tán thành và khẳng định nên mặt Tần Ngộ lộ ra vui mừng nhưng rất nhanh cậu đã nói: “Nhưng……”

“Không có nhưng.” Thích Lan đánh gãy lời cậu và nhìn vào mắt cậu bằng ánh mắt chân thành khiến người ta tin tưởng: “Ngộ đệ, chẳng lẽ đệ không tin phán đoán của ta sao?”

Tần Ngộ rất muốn tin tưởng nhưng con số đồng sinh thi viện hẳn phải lên tới hơn 1000 người, mà số lượng trúng tú tài chỉ khoảng 1/6. Chỉ cần nghĩ tới đây đã thấy áp lực nặng nề.

Hơn nữa, thi viện sẽ tốn một khoản lớn, vượt xa những gì cần dùng khi thi phủ. Trong nhà không dư dả nên Tần Ngộ không thể không thận trọng suy nghĩ.

Tần Ngộ: “Lan huynh, để đệ nghĩ thêm đã.”

Thích Lan biết điều và ngừng khuyên. Hắn nói thêm mấy câu rồi rời đi.

Nhưng dù Thích Lan đi rồi thì những lời hắn nói vẫn khắc sâu trong đầu Tần Ngộ.

Tới đêm, sao và trăng đều bị lấp sau đám mây đen khiến không gian đen nhánh không nhìn thấy năm ngón tay, mọi âm thanh cũng như ngừng lại.

Tần Ngộ nằm ở trên giường và trợn mắt, trong đầu cậu đều là những lời Thích Lan nói. Giọng nói kia vang lên không sao xóa đi được.

Đi thi hay không đây?

 

Thời gian cậu vào huyện học không dài nên luôn cảm thấy có những thứ còn chưa học xong. Nhưng nghĩ tới những lời Thích Lan nói ban ngày……

“Ta cảm thấy với học vấn của đệ hiện tại thì thi viện không thành vấn đề”.

Tần Ngộ run rẩy lông mi và ôm chăn lăn qua lộn lại.

Lan huynh đã là tú tài nên hẳn có hiểu biết về độ khó của thi viện. Nếu huynh ấy đã nói thế thì có lẽ cậu thật sự có thể đậu cũng chưa biết chừng. Nhưng Tần Ngộ lại sợ mình đánh giá bản thân quá cao, càng sợ nếu sau này mình thi không tốt sẽ trở thành “Thương Trọng Vĩnh” ở trong mắt những người khác.

Nói trắng ra thì cậu vẫn khiếp sợ nếu thất bại sẽ bị người khác mỉa mai. Haizzz, dũng khí đi thi huyện trước kia chẳng biết bay đâu mất rồi. Cậu xoa xoa đầu trằn trọc suốt đêm.

Ngày tiếp theo Tần Ngộ mang quầng thâm rời giường dọa Hà Tuệ hoảng sợ. Hắn ấp úng hỏi có phải mình ngáy to quá ảnh hưởng tới Tần Ngộ hay không.

Tần Ngộ: “Không phải.”

Cậu nhíu mày nói: “Ta có một việc phiền não.”

Hà Tuệ tò mò không biết việc gì lại khiến Tần Ngộ phiền não nên hỏi thử. Nếu Tần Ngộ không muốn nhiều lời thì hắn sẽ ngậm miệng.

Tần Ngộ do dự trong chốc lát mới hỏi hắn: “Huynh có nghĩ tới việc tham gia thi viện không?”

“Đương nhiên có.” Nhắc tới cái này Hà Tuệ lập tức tỉnh cả người và bắt đầu ba hoa một lúc. Cuối cùng hắn tiếc hận nói: “Nhưng thi viện tiêu pha quá lớn mà ta lại chẳng có chút nắm chắc nào. Nếu không năm nay ta cũng muốn thử, dù có được hay không thì ít ra cũng có kinh nghiệm.”

Lời này của hắn giống như đòn cảnh tỉnh đánh vào đầu Tần Ngộ.

Đúng rồi, cậu còn trẻ như thế, nếu lúc này không thử sức thì lúc nào nữa? Huống chi Lan huynh cũng đã khẳng định. Nếu cậu có thể thi đậu tú tài thì chẳng phải ngày tháng sẽ càng tốt hơn ư? Như vậy lợi thế của

 

cậu sẽ càng tăng lên, về sau trong tộc làm việc gì cũng sẽ phải suy nghĩ tới mẹ con cậu.

Cho dù thất bại thì nhà cậu vẫn gánh được, coi như tích cóp kinh nghiệm.

So sánh qua lại thì ánh mắt những người khác có là gì. Chẳng ai biết được chuyện về sau sẽ ra sao, vì thế chẳng cần vì những thứ còn chưa xảy ra mà chần chừ.

Trong lòng có quyết định nên buổi chiều Tần Ngộ đến tìm Thích Lan nói chuyện.

Thích Lan lấy cây quạt chọc chọc bờ vai của cậu và nhướng mày hỏi: “Sao đột nhiên đệ lại nghĩ thông suốt thế?”

Tần Ngộ nói cho Thích Lan nghe về biến chuyển tâm lý của mình từ hôm qua đến hôm nay.

Khóe miệng Thích Lan giật giật: “Ta vẫn nghĩ đôi khi đệ phóng khoáng một chút, ngẫu nhiên có chút bướng bỉnh cũng không phải chuyện xấu.”

Tần Ngộ chắp tay với Thích Lan và liên tục đáp phải.

Vì thế lúc huyện học cho nghỉ tắm gội cậu về nhà một chuyến và nói ra ý tưởng này cho mẹ nghe.

Trương thị đương nhiên vui vẻ ôm con vào lòng vào khen từ trên trời xuống dưới đất: “Sao con lại biết tranh đua như vậy chứ!”

Tần Ngộ há hốc mồm và đành phải nhắc mở mẹ mình: “Mẫu thân, con đã đi thi đâu.”

Mẹ cậu làm như cậu đã trúng tú tài rồi ấy ~

Trương thị ôm mặt cậu và thấp giọng nói: “Mặc kệ như thế nào thì ở trong mắt mẫu thân con vẫn là tốt nhất. Con chẳng cần lo cái gì, cứ an tâm thi là được, những chuyện khác để ta lo.”

Tần Ngộ giật mình hỏi: “Mẫu thân muốn đi với con à?”

“Nghĩ gì thế, ta đâu phải người thiển cận như vậy. Hơn nữa một ngày ta mở hàng cũng kiếm được không ít tiền, nếu đóng cửa sẽ tiếc lắm.” Trương thị hừ hừ và dỗi nói: “Hiện giờ con đã 12, con trai lớn cũng nên

 

có không gian riêng. Nếu mẫu thân đưa con đi thi sẽ không tiện lắm. Ta sẽ tìm một người tri kỷ đáng tin cậy đưa con đi thi.”

“Vâng.” Tần Ngộ ngượng ngùng: “Là con hiểu lầm, vậy phiền ngài giúp con sắp xếp.”

Trương thị xoa đầu cậu: “Được, con đi một chuyến thật xa về nhà chắc cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Chờ Tần Ngộ vào trong nhà thì tươi cười trên mặt Trương thị cũng chậm rãi tan đi.

Bà nghĩ nếu con trai muốn bà đi cùng thì bà đương nhiên sẽ đi. Nhưng con cái sẽ luôn lớn lên. Bà rũ mắt và cảm thấy con mình hiểu chuyện quá sớm, cũng lớn quá nhanh.

Tần Ngộ nói chuyện với mẹ xong thì coi như quyết định việc này. Sau khi trở lại huyện học cậu lập tức vùi đầu khổ học.

Năm nay có không ít đồng sinh muốn tham gia thi viện. Thời gian càng tới gần Tần Ngộ càng cảm nhận rõ lòng người dao động.

Không bao lâu sau đã có người tới hỏi thăm xem năm nay cậu có tham gia không. Kẻ nọ đoán chắc cậu sẽ không tham gia nên dùng giọng điệu trêu đùa hỏi. Ai ngờ Tần Ngộ lại đáp có. Lúc ấy đám người đang đùa giỡn chung quanh lập tức an tĩnh, sau đó lại lớn tiếng hơn, đúng là lạy ông tôi ở bụi này.

Chớp mắt đã tới cuối tháng 7. Đồng sinh của huyện học kết bạn cùng nhau đi thi.

Lần này Tần Ngộ về nhà và còn chưa kịp nói với mẹ mấy câu đã có người hầu của Tần Sùng Ân tới gọi cậu đi.

Trương thị từ tốn nói: “Bá phụ gọi thì con đi qua đi.”

Tần Ngộ cũng đoán được đại khái là chuyện gì nên trong lòng cũng có chuẩn bị. Cậu đi theo lão quản gia vào thư phòng nhà họ Tần.

“Tần công tử, lão gia đang chờ ở bên trong, ngài đi vào đi.” Tần Ngộ gật gật đầu và duỗi tay đẩy cửa gỗ của thư phòng.

 

Tần Sùng Ân ngồi sau bàn và chờ Tần Ngộ đi tới trước mặt mình. Ông nhìn thiếu niên đã cao hơn trước thì trong lòng vừa vui mừng vừa kiêu ngạo.

“Tình hình của cháu gần đây thế nào?”

“Cảm ơn bá phụ đã quan tâm, mọi việc cháu đều ổn.”

Tần Sùng Ân lại hỏi một chút chuyện ở huyện học sau đó mới vào ý chính. Ông vuốt râu và trầm ngâm nói: “Ý của mẹ cháu là tộc nhân bên kia đã xa lạ nhiều năm, trong chốc lát cũng không thân thiết được. Lúc này cháu sắp đi thi nên bà ấy không muốn vì chuyện nhỏ khiến cháu phân tâm.”

Lời này cực kỳ uyển chuyển. Trương thị lo lắng người trong tộc thấy con bà còn nhỏ nên cố ý chơi xấu. Tần Sùng Ân nhớ đến lời vợ kể lại thì thầm thở dài nghĩ vết rách này còn phải mất thời gian mới sửa lại được.

Không đợi Tần Ngộ hỏi ông đã nói: “Vừa lúc lão phu cũng muốn tới quận thành bàn việc làm ăn, tới lúc ấy ta sẽ đi với cháu.”

“Chuyện này……” Tần Ngộ thật sự kinh ngạc nhưng rồi cậu lập tức chắp tay vái tạ Tần Sùng Ân thật sâu: “Ngài có lòng tốt, cháu xin ghi tạc trong lòng.”

Tần Sùng Ân xua tay cười nói: “Chỉ là tiện đường thôi, cháu không cần khách sáo. Cháu cứ lo thi cử và chăm sóc bản thân cho tốt là chúng ta yên tâm rồi.”

Thủ tục báo danh của thi viện không khác thi huyện và thi phủ là mấy.

Tần Ngộ đi theo những đồng sinh khác tới phủ thành, rồi đi thêm đường thủy tới quận thành. Quãng đường kéo dài khoảng 5 ngày sau đó bọn họ trả phí và vào thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK