Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngộ cầm thẻ xem chính tới Hộ Bộ điểm danh.

Trương Hòa đặc biệt nhiệt tình đỡ Lâm giáo tập đến gian phòng chuyên dùng làm chỗ uống trà nghỉ ngơi của Hàn Lâm Viện. Người khác hỏi lý do thì hắn nói: “Lâm giáo tập cảm ơn ân huệ của triều đình nên cố ý ôm rất nhiều việc để báo đáp và bị mệt quá.”

Những người khác: Hơ hơ……

Cũng có người biết nội tình nên móc mỉa: “Nhưng sao ta lại nghe thành Tần biên tu không chịu ngồi yên và nhờ Lâm giáo tập giúp tìm việc.

Hiện tại Lâm giáo tập hôn mê và Trương biên tu lại nói kiểu ấy mà không ai phản bác ư?”

Trương Hòa lập tức chuyển sang trạng thái diễn. Mặt hắn là vẻ phẫn hận của quân tử bị người ta nói xấu và nghi ngờ: “Sao có thể? Chẳng lẽ các ngươi đang nghi ngờ ta nói dối hả? Sao các ngươi lại có thể vô duyên vô cớ hắt nước bẩn cho ta như thế hả?”

“Uổng cho các ngươi còn là thứ cát sĩ……” Câu nói tiếp theo Trương Hòa bỏ lửng bằng một tiếng thở dài và để lại không gian cho người ta tưởng tượng.

Đối phương đen hết cả mặt, ngực phập phồng nhưng không nói được gì.

Trương Hòa thưởng thức đủ bộ dạng nghẹn khuất kia sau đó mới từ từ nói: “Tần biên tu đã tới Hộ Bộ xem chính thì sao có thể nhờ Lâm giáo tập giúp mình tìm việc được? Đây không phải cướp người với Hoàng Thượng à? Hoàng Thượng đã ra khẩu dụ, nếu Lâm giáo tập còn cố ý giữ người không thả thì người nào đó không biết nhìn vào còn tưởng Lâm giáo tập có ý bất mãn với Hoàng Thượng —”

“Trương biên tu!” Một vị thứ cát sĩ lạnh giọng quát và cắt ngang lời nói càng ngày càng không ra gì của Trương Hòa.

“Trương biên tu, đừng có nói bậy.”

Trương Hòa lập tức thay đổi chiến thuật: “Không phải các người đều nói Lâm giáo tập đang tìm việc cho Tần biên tu hả?”

Mặt của vị thứ cát sĩ đối diện thay đổi nhiều lần, cuối cùng đành nhún nhường: “Là chúng ta nghe lầm, Trương biên tu chớ trách.”

 

Trương Hòa “À” một tiếng kéo dài rất ra trò.

“Thôi được rồi.” Hắn đút tay vào tay áo và nói: “Ta còn có việc nên đi trước, phiền các vị chắm sóc Lâm giáo tập.”

Trương Hòa trở lại phòng làm việc của mình và đóng cửa lại sau đó cười như điên.

Thật đáng đời.

Bên kia, Tần Ngộ tới Hộ Bộ thông báo lý do mình tới và được người dẫn tới trước mặt Hộ Bộ thị lang.

Hộ Bộ thị lang là một người đàn ông tầm hơn 40 tuổi, cái trán hẹp, xương gò má cao, cằm hẹp, râu ngắn, nhìn đã thấy cực kỳ nghiêm túc lại tàn nhẫn.

Đối phương đang xem sổ sách và thấy Tần Ngộ thì nhíu mày vẫy tay để người khác lui ra sau đó hỏi: “Ngươi biết làm cái gì?”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ, “Bẩm đại nhân, hạ quan giỏi tính toán.”

Hộ Bộ thị lang hơi hoài nghi sau đó rút một cuốn sổ trong tầm tay và đưa cho hắn nói: “Trước khi tan làm ngươi có thể thẩm tra đối chiếu xong không?”

Tần Ngộ cúi đầu: “Bẩm đại nhân, hạ quan có thể.”

Hộ Bộ thị lang ngước mắt, trong con ngươi rốt cuộc có chút độ ấm: “Ngươi vừa tới nên tạm thời không kịp sắp xếp chỗ ngồi, vậy hôm nay ngươi ngồi tạm trong phòng của bản quan đi.”

“Vâng.” Tần Ngộ nhìn quanh và thấy một cái bàn nửa cũ trong góc, nơi ấy cũng không quá nổi bật. Vì thế hắn chắp tay với Hộ Bộ thị lang và cầm bút mực đi tới cái bàn ở góc và bắt đầu làm việc.

Động tác nhanh nhẹn như thế khiến Hộ Bộ thị lang kinh ngạc. Ông ấy còn tưởng Tần Ngộ sẽ kéo dài thời gian nói chuyện phiếm để làm thân. Tạm thời đến lúc này thì ấn tượng của Hộ Bộ thị lang đối với Tần Ngộ vẫn không tồi. Nhưng có phải bình hoa hay không thì đợi tới lúc tan làm là biết.

Bởi vì vị hoàng đế lập triều là người xuyên không nên Thành triều sử dụng con số Ả Rập. Nhưng qua nhiều năm, mọi người lại quay về cách

 

cũ để ghi chép sổ sách. Nếu một hai phải tìm lý do thì có lẽ vì ghi chép theo cách cũ sẽ dễ làm giả sổ sách hơn. Có vài thứ vừa nhìn đã hiểu thì không dễ can thiệp.

Tần Ngộ tính nhẩm không tồi, lại cẩn thận thẩm tra đối chiếu nhưng đến trưa cũng không thấy lỗi gì. Hắn vội vàng ăn cơm trưa rồi lại tiếp tục làm việc. Đến giờ Mùi hai khắc, hắn cầm sổ sách đi tới bên cạnh Hộ Bộ thị lang và nói: “Đại nhân, hạ quan đã thẩm tra đối chiếu xong và phát hiện hai chỗ có vấn đề.”

Tần Ngộ mở sổ sách ra và chỉ vào hai chỗ hắn dùng mực đánh dấu thật mờ.

“Đại nhân xem, chỗ này sổ sách làm mơ hồ nhưng ……”

Tần Ngộ ung dung giải thích và không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Hộ Bộ thị lang.

Tần Ngộ không biết cuốn sách mà Hộ Bộ thị lang tùy tiện ném cho hắn đã được thẩm tra đối chiếu rồi. Hắn là người mới nên không có lý gì ông ấy sẽ đưa một cuốn sổ quan trọng chưa được đối chiếu cho hắn xem.

Nhưng nghe Tần Ngộ giải thích thế là sắc mặt Hộ Bộ thị lang trầm xuống.

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Đại nhân, sổ sách này về cơ bản không có vấn đề gì, chỉ có chút tỳ vết nhỏ.”

Hắn nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đại nhân, lúc này cách thời gian tan làm một khoảng, không biết hạ quan còn có thể làm cái gì nữa không?”

Hộ Bộ thị lang bị hỏi thì nghẹn hết cả họng và mãi lâu sau mới nói: “Ngươi vừa tới nên đợi lát nữa ta sẽ cho người mang ngươi đi làm quen với công việc ở Hộ Bộ.”

“Vâng, đại nhân.”

Tần Ngộ lại thành thật trở về chỗ ngồi và yên tĩnh chờ. Mười lăm phút sau có một thanh niên tiến vào và thấp giọng nói gì đó với Hộ Bộ thị lang. Tiếp theo hắn đi tới chỗ Tần Ngộ và nói: “Tần đại nhân, xin đi theo ta.”

Hộ Bộ khá giống Hàn Lâm Viện. Nó tọa lạc trong một căn nhà lớn với diện tích lớn hơn Hàn Lâm Viện nhiều. Bên trong có từng căn phòng

 

nhỏ, mọi người đi lại một cách vội vàng.

Người kia quay đầu và cười với Tần Ngộ: “Hộ Bộ của chúng ta tiếp xúc với con số nên việc ngày thường vừa nhiều vừa tủn mủn. Có điều phía trên lại không cho người, nên mỗi người ở đây đều làm việc gấp ba.”

Tần Ngộ nghiêm túc nghe.

Người kia lại nói: “Ta họ Lục, chuyên quản hộ tịch ở Hộ Bộ.” Tần Ngộ gọi một tiếng “Lục đại nhân”.

Lục đại nhân giới thiệu đại khái về công việc của mình rồi không nhịn được kể khổ, “Chúng ta quản hộ tịch nên rất phiền toái, thường xuyên phải giao tiếp với các bộ khác. Ngày nào chúng ta cũng dành nửa thời gian để chạy bên ngoài. Mặc kệ mặt trời chói chang hay mưa gió bão bùng cũng phải đi.”

Tần Ngộ thử thăm dò hỏi nguyên nhân.

Có lẽ Lục đại nhân đã nhịn rất lâu nên Tần Ngộ vừa hỏi hắn đã tuôn một tràng.

“Lấy ví dụ binh lính của quận phủ đi. Lúc trước bọn họ được chọn trong số thôn dân và vào binh tịch. Sau này họ không làm binh nữa và về quê thì phải khôi phục nông tịch cho họ.”

“Chúng ta phải cho người sửa đổi, không phải cứ vung tay lên là xong. Chúng ta còn phải lấy được sổ sách ghi lại thông tin của những kẻ đó nên cần tới Bộ Binh. Sau khi hỏi thăm bên đó còn phải đóng dấu rồi mới coi như xong. Việc này còn xem như nhẹ nhàng và ít chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng có những khi chúng ta tới mà người bên kia lại ra ngoài thế là coi như đi tay không. Còn có vài tình huống đặc thù, ví dụ như đám binh lính được chọn từ nông dân ấy hy sinh thì phải bỏ hộ tịch đi. Nhưng trước đó chúng ta phải tới Binh Bộ để xác minh. Nếu không làm tốt và người kia còn sống trở về sau đó không có hộ tịch rồi gặp khó khăn gì đó thì chúng ta là người đầu tiên bị hỏi tội.”

“Đúng rồi, ta cũng quên những vụ án oan sai. Trường hợp này liên lụy càng nhiều hơn. Nói tới Hình Bộ thì có một đống chuyện phiền toái lớn. Trong lục bộ thì nhân viên của Hộ Bộ là già nhanh nhất, có người hơn

 

30 mà tóc đã bạc. Trước kia có một vị quan viên chuẩn bị về hưu nhưng một ngày trước khi về hưu ông ấy gục trên bàn chết đột ngột.”

Tần Ngộ tạm thời không biết phải nói cái gì mới tốt. Vị quan viên này đúng là đen đủi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện đã kịp đi tới ngoài cửa một căn phòng. Lục đại nhân trực tiếp đẩy cửa ra khiến bụi ập thẳng vào mặt mà hai người hoàn toàn không kịp phòng bị nên ho khan liên tục. Trong phòng có vài kệ sách, mỗi cái đều chất đầy công văn, có cái đã ố vàng.

Lục đại nhân dẫn đầu đi vào: “Đây đều là công văn mấy năm gần đây, ngài xem và làm quen nhé. Nếu không có chuyện khác thì ta đi trước đây.”

Tần Ngộ chắp tay, “Đa tạ đại nhân.”

Lục đại nhân nhìn hắn một cái sau đó vội vàng rời đi. Hôm nay hắn còn hơn nửa công việc chưa làm xong, chắc lại phải tăng ca rồi.

Trong phòng chỉ còn một mình Tần Ngộ thế là hắn cầm một cuốn công văn lên để xem. Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ một lát đã đọc xong rồi lại cầm cuốn tiếp theo. Lúc tan làm có người tới gọi thế là Tần Ngộ mới cảm thấy đôi mắt đau nhức, đầu quay cuồng. Có điều, so với những thứ hắn xem được thì đống còn lại quả thực quá nhiều.

Hắn đi ra Hộ Bộ thì thấy Tần Tú Sinh đã chờ ở bên ngoài.

Tần Tú Sinh thấy sắc mặt Tần Ngộ trắng bệch thì vội tiến lên đỡ lấy hắn. Vừa tới gần Tần Tú Sinh đã hít hít mũi: “Ngộ đệ, sao trên người đệ lại có mùi tro bụi thế.”

Hắn hoài nghi Tần Ngộ bị người ta bắt nạt.

Tần Ngộ thấp giọng giải thích sau đó lên xe ngựa là lập tức dựa vào vách xe nghỉ ngơi. Tần Tú Sinh ngồi trên giá xe và quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong, “Ngộ đệ, chúng ta có đi tới phủ tướng quân nữa không?”

Tần Ngộ gật đầu.

Chuyện hắn tới Hộ Bộ là tình huống phát sinh và sau này hẳn là hắn sẽ rất bận. Có lẽ hắn không dạy Hoắc Anh được nữa nên phải tự mình tới giải thích tình huống và xin lỗi.

 

Xe ngựa dừng trước cửa nhà họ Hoắc sau đó Tần Ngộ nghỉ một lát mới xuống xe.

Tần Ngộ thấp giọng nói với Tần Tú Sinh: “Đêm nay có khả năng đệ sẽ về muộn vì đệ còn có việc phải nói với Hoắc đại tướng quân. Huynh cứ về trước rồi tới đón đệ sau.”

Tần Tú Sinh đáp: “Được.”

Tần Ngộ vào phủ tướng quân bằng cửa hông thì thấy Hoắc Anh đã đứng đó chờ sẵn, trong tay còn cầm một miếng bánh.

Thằng bé ăn bánh nên miệng dính vụn bánh nhưng vừa thấy Tần Ngộ là cậu đã cười tít cả mắt: “Tiên sinh đến rồi. Bánh này ăn ngon lắm, tiên sinh ăn thử đi.”

Tần Ngộ uyển chuyển cự tuyệt sau đó dắt tay đứa nhỏ đi vào trong nhà.

Sau khi trở lại sân, Hoắc Anh vừa lúc ăn xong bánh và xoa xoa tay hỏi Tần Ngộ: “Tiên sinh, chúng ta học luôn à?”

Tần Ngộ: “Trước tiên ôn tập mấy nội dung đã học nhé.” “Vâng.”

Hôm nay Tần Ngộ vừa giảng đã nói liên tiếp 2 canh giờ khiến Hoắc Anh không chịu nổi. Đợi tới khi hắn nhận ra thì đau lòng xoa khuôn mặt đứa nhỏ.

Hoắc Anh cầm tay hắn và nói: “Tiên sinh, hôm nay ngài thật khác thường. Tiên sinh sao thế?”

“Ta……” Tần Ngộ dừng lại.

Lúc này có người làm tới gọi bọn họ đi ăn cơm tối và Tần Ngộ cũng được mời.

Sau khi ăn xong, Tần Ngộ nói với Hoắc đại tướng quân: “Ta có thể xin đại tướng quân mười lăm phút không?”

Hoắc đại tướng quân để ý tới Tần Ngộ nên đương nhiên biết chuyện hắn tới Hộ Bộ xem chính vì vậy trong lòng đã có suy đoán.

“Anh ca nhi cũng tới đây đi.”

Hoắc Anh nhìn người này rồi người kia và không biết vì sao từ chiều nay cậu đã luôn thấy bất an. Thế nên dù tiên sinh dạy học dài hơn ngày thường cậu cũng chịu đựng và không gây sự.

Ba người họ cùng đi vào thư phòng khiến Hoắc đại công tử tò mò đứng lại trong sân không đi. Được một lát thì hắn thấy Hoắc Anh vội vã chạy ra nhưng cũng không gọi thằng bé lại. Hắn nhìn thoáng qua bên trong và chỉ thấy bóng cha mình với Tần tiên sinh.

Sau khi nghĩ nghĩ hắn quyết định đuổi theo em trai xem thế nào.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK