Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngộ và mọi người ăn cơm sáng xong và đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên có người hét ầm ĩ bên ngoài căn nhà họ đang ở. Nhưng rất nhanh kẻ kia đã bị người ta bịt miệng.

Tần Ngộ nhíu mày: “Hàn Ngũ, ngươi đi xem thế nào.” “Vâng, đại nhân.”

Chỉ chốc lát sau Hàn Ngũ đã mang theo hai người đàn ông đi vào. Cả hai người này lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Ngộ.

Một người lớn tuổi hơn dập đầu với hắn và nói: “Cầu xin tri phủ đại nhân làm chủ cho thảo dân.”

Người trẻ tuổi cũng dập đầu: “Cầu tri phủ đại nhân làm chủ cho thảo dân.”

Lí chính theo vào với sắc mặt khó coi. Ánh mắt ông ấy nhìn Tần Ngộ với vẻ hổ thẹn sau đó lúng túng: “Tần đại nhân……”

Tần Ngộ nói: “Nếu đã gặp được thì không biết bản quan có vinh hạnh được nghe lí chính thẩm tra xử lí hay không?”

Lí chính suýt thì nói lắp, đầu gật lia lịa.

Nha dịch nhanh chóng dọn sạch sân và chuyển ghế tới cho lí chính ngồi chủ vị, Tần Ngộ ngồi bên cạnh nghe.

Đương nhiên Tần Ngộ có thể tự mình thẩm tra nhưng tạm thời không cần, hơn nữa nếu làm thế sẽ khiến lí chính mất thể diện. Nói trắng ra thì người quản lý thị trấn này hàng ngày là lí chính, vì thế hắn nên khách

 

sáo và giữ mặt mũi cho đối phương. Nếu không một khi hắn đi rồi, hai người này làm sao ở lại nơi này một cách yên ổn đây.

Đây đều là quy tắc xử sự mà mọi người ngầm hiểu.

Lí chính vừa mừng vừa sợ và thi thoảng liếc Tần Ngộ một cái sau đó ưỡn ngực, trầm giọng hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”

Hai kẻ kia tranh nhau kể lại sự việc, người ngoài cũng bu đầy cái sân nhỏ.

Sự tình rất đơn giản: Người lớn tuổi tên là Lâm Bình An, kẻ trẻ tuổi hơn là Chu Trường Phúc. Hai người này ở cùng một thôn và đều nuôi dê.

Hiện tại Lâm Bình An tố cáo Chu Trường Phúc lấy trộm dê của nhà mình. Nhưng dê khó phân biệt, con nào cũng na ná, kích thước giống nhau, số lượng dê hai nhà nuôi cũng tương tự. Lâm Bình An nuôi 5 con, Chu Trường Phúc nuôi 6 con. Đối mặt với sự tố cáo của Lâm Bình An, Chu Trường Phúc chỉ tay lên trời mà thề mình không ăn trộm. Thôn trưởng cũng không biết phải phân xử thế nào.

Đúng lúc này bọn họ nghe nói tri phủ tới đây nên vừa sáng sớm hai kẻ này đã chạy tới trước mặt tri phủ nhờ phân xử.

Sau khi nghe xong câu chuyện thì sắc mặt lí chính cứng đờ. Dê có phải người đâu mà nói được nó là dê nhà nào.

Đã vậy hai nhà này còn cùng mua dê một lúc vì nghĩ hai người mua sẽ không dễ bị lừa. Và cũng vì thế nên lúc này mới xảy ra chuyện.

Lâm Bình An đỏ mắt, “Lí chính, ngài cũng biết ta rồi. Nửa đời ta đều làm người thành thật nên sẽ không bao giờ oan uổng người khác. Đây không phải lần đầu tiên Chu Trường Phúc làm loại chuyện này. Lúc trước nhà ta bị mất gà thì nhà hắn cũng có mùi thịt gà bay tới. Gà nhà hắn nuôi không thiếu con nào thế nên không phải hắn thì còn ai trộm nữa?”

Ở nông thôn nhà nhà san sát, hiện tại cũng không phải ngày mùa nên nhà ai có động tĩnh gì là người khác đều biết.

Nhà Lâm Bình An mất gà nên ông ấy cực kỳ để ý, đặc biệt là sự khác thường của Chu Trường Phúc.

 

Lúc này thức ăn mặn khan hiếm, mùi thịt gà cực kỳ thơm nên từ xa đã có thể khiến người ta ch.ảy nước miếng.

Lâm Bình An cả giận: “Ta và Chu Trường Phúc cũng coi như đã quen biết nhiều năm nên cảm thấy không nên vì một con gà mà tổn thương tình cảm vì thế sau đó ta cũng không quản nữa. Nhưng ai biết hắn lại dám trộm dê của nhà ta.”

“Chu Trường Phúc, ngươi có còn lương tâm không!” Lâm Bình An bỗng nhiên lao về phía kẻ còn lại nhưng bị nha dịch kéo ra.

Hàn Ngũ quát: “Làm càn, trước mặt lí chính không được làm loạn.” Lí chính cũng bị Hàn Ngũ dọa mất mật:………

Lí chính lấy tay áo lau mồ hôi rồi nói: “Lâm Bình An, nếu ngươi nói Chu Trường Phúc trộm dê của nhà ngươi thì rõ ràng hắn không giấu nổi con dê lớn như thế. Vậy không bằng tới nhà hắn điều tra, ngươi thấy sao?”

Sắc mặt Lâm Bình An lập tức trở nên âu sầu.

Chu Trường Phúc mắng to, “Lí chính, ngài không biết đâu, kẻ này đã lục soát rồi. Nhà ta vốn có 6 con dê, hiện tại cũng chỉ có 6 con, một cọng lông cũng không hơn.”

Hắn lại khóc lóc: “Lí chính, ngài phân xử giúp ta, không thể cứ nghe Lâm Bình An nói gì thì nói. Ông ta nói ta ăn trộm gà rồi bảo ta ăn trộm dê là ta có tội à? Thế ông ta nói ta giết người thì chả lẽ ta cũng đồng ý và phải vào đại lao ngồi tù à?”

“Khụ… Khụ khụ…” Lí chính bị sặc nước miếng và quát: “Câm miệng!”

“Càng nói càng không ra gì.” Lí chính cả giận: “Ai nói ngươi giết người? Đừng nói bậy.”

Tri phủ đại nhân còn đang nhìn kia kìa.

Mọi người vây xem cũng bàn luận và cảm thấy Chu Trường Phúc nói rất có lý thế nên có kẻ to gan nói: “Lâm lão ca, ông nói Chu Trường Phúc trộm dê thì cũng phải có bằng chứng chứ!”

Lâm Bình An nghẹn đỏ cả mặt. Vừa rồi ông ấy còn nói một đống lý lẽ thế mà hiện tại lại không nói được chữ nào.

 

Ánh mắt Tần Ngộ nhìn hai người này và trong lúc ấy Chu Trường Phúc vô tình chạm phải ánh mắt hắn nên co rúm lại. Tần Ngộ lập tức híp mắt sau đó thì thầm với Uông Đông. Tiếp theo Uông Đông lại đi nói cho lí chính.

Mọi người:………

Hai người ngồi gần thế còn phải truyền lời hả?

Lí chính ho khan một tiếng và trầm giọng nói: “Lâm Bình An, ngươi nói xem con dê của ngươi có đặc thù gì không?”

Ánh mắt Lâm Bình An sáng lên và vội nói: “Có có có, ta coi năm con dê này như bảo bối vì thế rất rõ.   Con dê bị mất có một dúm lông màu vàng bên tai trái, nó rất nhỏ, nếu không ghé sát vào nhìn thì căn bản sẽ không nhìn thấy.”

Chu Trường Phúc xì một tiếng: “Ông đã chuẩn bị sẵn lý do để vu oan cho ta nên mới tìm hiểu trước chứ gì?”

“Không không không, không phải, ta không làm thế.” Lâm Bình An tức quá và thề với trời: “Lâm Bình An ta mà dám oan uổng Chu Trường Phúc thì sẽ bị sét đánh.”

Mọi người hoảng hốt. Người thời này rất tin lời thề, mà lời thề của Lâm Bình An quá độc, vậy chứng tỏ ông ấy nói thật ư?

Chu Trường Phúc cười lạnh: “Lâm lão ca, ông đúng là chịu làm liều.” Mọi người vây xem không biết phải tin ai mới đúng.

Khuôn mặt già của lí chính căng lên. Đây đúng là một đề khó cho ông ấy. Lúc này ông trộm liếc Tần Ngộ thì thấy hắn cũng đang nhìn mình. Thấy ông ấy nhìn qua hắn còn cười cười khiến lí chính sợ quá.

Tần Ngộ lại gọi Uông Đông qua thì thầm và truyền lời cho lí chính khiến mặt ông ấy thay đổi mấy lần.

Tần Ngộ lại gật đầu với ông ấy thế là lí chính cắn răng sai người tới nhà Chu Trường Phúc dắt con lừa có dúm lông vàng trên tai trái tới.

Một lát sau dê được dắt tới và đứng trong sân kêu be be. Lâm Bình An kích động kêu: “Lí chính, chính là con dê này, đây là con dê ta bị mất.”

 

Chu Trường Phúc lo lắng nhìn chằm chằm lí chính và cũng hét to: “Đây là dê của ta, của ta.”

Lúc này Uông Đông lại truyền lời cho lí chính và vẻ mặt ông ấy đã chết lặng.

“Sự tình như thế nào thì lão phu sẽ tự mình thẩm vấn con dê này. Người đâu mang gậy trúc tới đây.”

Mọi người đều đờ ra và hoài nghi lí chính. Bọn họ rất muốn hỏi: ngài … vẫn ổn chứ?!

Rất nhanh đã có một thanh niên cầm gậy trúc tới và đánh con dê. Con dê bị đau thì kêu thảm thiết, hai kẻ kia lập tức lộ vẻ mặt đau lòng.

Lí chính không kêu ngừng thì thanh niên kia cứ đánh và con dê kêu càng kinh hơn. Mắt thấy thanh niên lại định đánh thế là Lâm Bình An đột nhiên nhào lên che chở cho con dê và bị đánh một gậy.

Lí chính cẩn thận nhìn Tần Ngộ nhưng không thấy hắn nói gì thế là ông ấy quay mặt nói: “Kéo Lâm Bình An ra.”

Lâm Bình An đỏ mắt, “Đừng đánh, đừng đánh.”

Ông ấy lại đẩy người ta ra và nhào tới che cho con dê và lại bị đánh. Rồi người ta lại kéo ông ra nhưng ông ấy lại nhào tới che cho con dê.

Lâm Bình An ôm con dê không buông tay: “Muốn đánh thì đánh ta đi.” Quá tam ba bận.

Tần Ngộ cong khóe miệng và tiếp tục dặn dò vài câu khiến lí chính thấy vui vẻ vô cùng: hóa ra là như thế. Ông ấy cực kỳ bội phục Tần Ngộ và sau đó lên tiếng: “Lão phu đã hiểu, dê này chính là dê của Lâm Bình An.”

Chu Trường Phúc không phục.

Lí chính lạnh mặt: “Nếu dê này là của ngươi thì sao lúc thấy nó bị đánh ngươi không đau lòng?”

“Ta có đau lòng.” Ánh mắt Chu Trường Phúc lập lòe: “Nhưng…… Nhưng ta không dám làm bậy mà chỉ có thể sốt ruột suông.”

 

Lí chính nhìn chằm chằm hắn: “Thế nhưng Lâm Bình An lại dám làm thế, những ba lần đó.” Lí chính vươn ba ngón tay: “Lâm Bình An nhào lên bảo vệ con dê những ba lần.”

Dê bò là tài sản quan trọng với người nhà quê và ngày thường họ luôn cẩn thận chăm sóc chúng. Lâm Bình An có thể nói ra đặc điểm của con dê, lại bảo vệ nó như thế thì chứng tỏ ông ấy mới là chủ nhân thực sự của nó.

Nhưng Chu Trường Phúc không phục và nhất quyết không chịu nhận.

Tần Ngộ tự hỏi trước sau và đã có suy đoán nên để Uông Đông truyền lời. Lí chính nghe được thì nhíu mày nhưng vẫn cho người tới nhà Chu Trường Phúc để tìm đồ. Gần tới trưa họ trở về và vác theo một con dê đã được giết thịt.

Mặt Chu Trường Phúc trắng bệch.

Lí chính cả giận mắng: “Thịt dê này được phát hiện trên xà nhà của ngươi. Giờ ngươi đã nhận tội chưa?”

Chứng cứ vô cùng xác thực nên Chu Trường Phúc đành phải nhận tội.

Hóa ra dê của Chu Trường Phúc ăn phải độc nên chết khiến hắn đau lòng. Khi hắn nhìn thấy dê nhà Lâm Bình An thì nghĩ tới lần trước trộm gà trót lọt nên mới nảy ra ý định ăn trộm dê.

Chu Trường Phúc phạm tội ăn cắp nên sau giờ ngọ sẽ được đưa tới nha môn của huyện thành.

Tần Ngộ nhìn người đàn ông đang ôm con dê thì đi qua đưa cho ông ấy hai đồng bạc, “Cầm đi mua chút thuốc trị thương để bôi cho mau khỏi.”

Lâm Bình An lập tức dập đầu, “Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân.”

Tần Ngộ nghiêng người không nhận và chỉ lí chính ở đó không xa: “Ngươi nên cảm tạ lí chính ấy.”

Lí chính cực kỳ vừa lòng nhưng ngoài miệng vẫn không dám kể công.

Thịt dê được trả lại cho nhà Chu Trường Phúc kèm theo kết quả xử án. Còn tiếp theo thế nào thì đó là việc của thôn trưởng và lí chính.

 

Bởi vì việc này nên hành trình của Tần Ngộ bị kéo dài, đã thế lí chính còn nhiệt tình mời nên đám Tần Ngộ cũng ở lại ăn trưa. Lúc rời đi họ để lại hai đồng bạc.

Lúc lí chính nhìn thấy thì cảm thán: “Tần đại nhân đúng là thanh liêm.” Về sau bọn họ chắc chắn có phúc.

Mấy ngày sau Tần Ngộ đảo quanh khu nông thôn. Bỗng có một ngày có mấy đứa nhỏ đang chạy và không kịp giảm tốc độ nên đâm vào người Tần Ngộ, quả cây ôm trong lòng cũng lăn lông lốc.

Mặt thôn trưởng đen sì, miệng quát to, mắt thì trộm liếc Tần Ngộ.

“Từ từ.” Tần Ngộ ngăn mấy đứa nhỏ lại rồi khom lưng nhặt mấy quả cây rơi rụng trên mặt đất.

“Đây là hồ đào hả?!”

Thôn trưởng vội nói: “Đúng vậy, đây đúng là thời điểm ăn hồ đào.” Ông ấy dừng một chút rồi lại nói: “Nhưng thứ này chua xót lại khó lột vỏ.

Lấy đá đập ra thì nhân vỡ hết nên chỉ có trẻ con thèm ăn mới vào núi hái về làm đồ ăn vặt.”

Tần Ngộ cẩn thận đánh giá quả hồ đào trong tay và thấy phần vỏ xanh mới rụng hết, để lộ phần gân màu nâu bên trong.

“Hàn Ngũ.”

“Đại nhân có gì cần dặn dò?”

Tần Ngộ đưa quả hồ đào cho hắn và nói: “Đập lấy nhân cho ta.” “Vâng.”

Thôn trưởng khuyên nhủ: “Đại nhân, hạch đào này vừa chua vừa xót, chỉ sợ ngài ăn không quen.”

Tần Ngộ: “Không sao.”

Một lát sau Hàn Ngũ đập được nhân hạch đào nhưng không được nguyên vẹn. Hắn chỉ làm tốt hơn đám trẻ con chung quanh một chút.

Tần Ngộ nếm một chút và cảm nhận chút ngọt lành lẫn trong vị chua chát kia. Ánh mắt hắn sáng lên.

 

Hắn đã nghĩ ra một biện pháp mà đa số người dân nơi đây có thể dùng để kiếm tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK