Bởi vì đang ở trên thuyền lớn nên những ngày sau đó Ngôn Thư nôn nghén càng kinh hơn. Đừng nói những món tanh như cá, ngay cả những món khác nàng cũng không ăn được. Ngẫu nhiên nàng sẽ ăn ít mơ chua, mứt rồi lại mê man mà thiếp đi.
Trương thị và Tần Ngộ đều nôn nóng. Trương thị kéo con trai ra ngoài khoang thuyền và nhỏ giọng nói: “Hay là đợi tới địa điểm cập bờ tiếp theo ta sẽ cùng A Thư xuống dưới thuê nhà ở một thời gian. Đợi con bé ổn định hơn chúng ta lại tiếp tục lên phía bắc.”
Sắc mặt Tần Ngộ nghiêm túc, hiển nhiên đang cân nhắc tính khả thi của đề nghị này. Nhưng lúc hắn nói với vợ về ý định này thì nàng lại cực lực phản đối. Cảm xúc quá mạnh của nàng khiến Tần Ngộ hoảng sợ và vội ôm nàng an ủi, sau đó liên tục đảm bảo họ sẽ cùng nhau về kinh.
Ngôn Thư khó chịu dựa vào lòng chồng mới thấy đỡ hơn. Nàng không muốn bị bỏ lại chỉ vì mang thai, nàng nhớ Tần Ngộ, nàng cực kỳ cần hắn (Đây là nghén chồng trong truyền thuyết chăng :)))))))
Từ sâu trong tâm khảm, nàng sợ những người khác sẽ cướp Tần Ngộ của nàng. Nàng không thể chấp nhận chuyện đó.
Bởi vì Ngôn Thư kiên trì nên lúc sau thuyền cập bờ họ cũng không ở lại, chỉ có Trương thị bỏ số tiền lớn mua chút hoa quả.
Lúc này không phải mùa trái cây nhưng không biết đám thương nhân làm thế nào mà vẫn tìm được hoa quả tươi để bán, chẳng qua giá đắt đến vô lý.
Trương thị tự ôm mấy quả táo đỏ tươi, mấy quả cam và thêm mấy cây mía. Tần Tiểu Sơn đi theo phía sau bà, trên người treo đầy đồ, nào là thuốc, nào là đồ ăn, rồi có vài món đồ dùng.
Quả táo được gọt vỏ, cắt miếng nhỏ để trước mặt Ngôn Thư nhưng nàng uể oải không có sức lực hỏi: “Mẫu thân ăn chưa?”
“Ta không thích mấy thứ này, con ăn đi.”
Tần Ngộ cũng ở bên cạnh khuyên và đút cho nàng ăn. Ngôn Thư ăn nửa quả táo đã no và lát sau lại thiếp đi.
Trương thị lo lắng và buồn rầu: “Mỗi ngày con bé ăn ít như vậy thì làm sao được!”
Tần Ngộ cũng lo lắng nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh để an ủi bà: “Còn 5- 6 ngày nữa là tới kinh thành rồi.”
Chờ bọn họ trở lại kinh thành thì Ngôn Thư đã gầy một vòng khiến Tần Ngộ và Trương thị đau lòng quá thể.
Tần Ngộ để Tần Nhất An đi mời đại phu tới. Sau khi khám, ông ấy nói Ngôn Thư hơi yếu nhưng cả mẹ và thai đều bình an, tiếp theo chỉ cần chăm sóc tốt là được.
Lúc này cả nhà họ mới thở ra.
Tin tức Ngôn Thư mang thai lập tức được báo cho nhà họ Ngôn. Cùng ngày, bên đó có người tới thăm hỏi. Cha Ngôn đi làm, hai đứa con trai đi học nên Ngôn phu nhân mang theo con gái và quà tới.
Lúc Ngôn nhị cô nương thấy Ngôn Thư thì ánh mắt hơi né tránh, nhưng thái độ lại không kiêu căng như lúc trước, thậm chí còn ngoan ngoãn gọi chị.
A Châu ở bên cạnh thấy thế thì trợn mắt và không nhịn được nhìn trời. Hôm nay mặt trời vẫn mọc đàng đông hả!
Ngôn Thư gật đầu đáp lại Ngôn nhị cô nương còn Ngôn phu nhân thì quan tâm hỏi vài câu, nói vài việc nàng cần chú ý rồi để lại quà và ra về.
Dù sao cũng là mẹ kế, làm tròn lễ nghĩa là được rồi.
Năm trước Tần Ngộ đưa quà và thư cho người thân quen ở khắp nơi và lúc này quà đáp lễ cũng đã tới. Trong nhà tạm thời không có việc gì khác nên Ngôn Thư an tâm dưỡng thai.
Trương thị cũng mặc kệ cửa hàng và ngày ngày biến đổi phương pháp để chăm sóc cho con dâu, muốn nàng béo lên một chút.
Tần Ngộ xin nghỉ phép lâu nên công việc chất cao như núi, ngày tiếp theo hắn phải đi làm ngay.
Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn tới cửa hàng đậu phụ làm nên người đưa đón Tần Ngộ mỗi ngày đổi thành người đánh xe mà Ngôn Thư mang tới.
Vốn bọn họ đã sắp xếp như thế nhưng vào buổi tối mấy ngày sau đó, Tần Tiểu Sơn tìm Tần Ngộ nói chuyện riêng. Đứa nhỏ vốn hướng nội nay đỏ mặt nói: “Ngộ ca, đệ cũng có thể giúp huynh, cũng có sức lực, còn trộm học cách đánh xe rồi nên sau này để đệ đưa đón huynh hàng ngày nhé.”
Tần Ngộ không trả lời đồng ý hay không mà chỉ nói: “Thế cửa hàng đậu phụ…”
“Nhất An nói huynh ấy có thể thuê người.” Tần Tiểu Sơn vội vàng đáp. Hiện tại Tần Nhất An đã tích được chút tiền, cũng không cần mệt mỏi như trước mà có thể thuê người làm việc nặng, cùng lắm thì kiếm ít hơn một chút.
Tần Tiểu Sơn chờ mong nhìn Tần Ngộ và không chỉ có mặt, ngay cả tai hắn cũng đỏ.
Tần Ngộ nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”
Tần Tiểu Sơn vui vẻ nhưng ai ngờ Tần Ngộ lại nói: “Nhưng……” Tần Tiểu Sơn lại lo lắng.
Tần Ngộ thì mỉm cười: “Tiểu Sơn, đệ cũng biết ta qua lại trên quan trường, nếu đệ không làm tốt là ta sẽ phải thay người đó.”
Tần Tiểu Sơn liên tục gật đầu: “Đệ hiểu, Ngộ ca, đệ đều hiểu, đệ sẽ làm tốt, sẽ không khiến huynh mất mặt.”
“Vậy thì được.” Tần Ngộ cứ thế đồng ý việc này.
Từ đó Tần Tiểu Sơn phụ trách đón đưa Tần Ngộ đi làm, đồng thời giúp đỡ chạy việc.
Tần Ngộ bận rộn một tháng rưỡi, ngày ngày đều bận tới tối mới về nhà. Cuối cùng hắn cũng giải quyết xong đống công văn chồng chất kia và có thể nghỉ tắm gội như người ta.
Khó có lúc được nghỉ tắm gội hai ngày nên hắn cũng muốn hẹn đồng nghiệp và bạn bè ra ngoài tụ tập, thắt chặt tình cảm. Buổi chiều hắn về nhà mang theo ít đồ chơi, đồ ăn vặt và nói chuyện với mọi người.
Ngày tiếp theo hắn mang quà đi tới thăm Hoắc lão thái thái và Hoắc đại tướng quân rồi tới chỗ Hoắc Anh.
Hoắc Anh vừa nhìn thấy Tần Ngộ là mắt đã sáng lên, hiển nhiên cực kỳ vui vẻ. Nhưng ai biết sau đó cậu nhóc lại quay ngoắt đi. Hoắc đại công tử đứng ở bên cạnh lập tức đờ cả người.
Thằng nhóc thối này lại giở trò rồi!
Tần Ngộ lại không cảm thấy gì mà bình thản đi qua xoa đầu Hoắc Anh, “Ba tháng không gặp, Anh ca nhi cao lên một chút thì phải!”
“Hừ.”
“Trên đường đi ta thường xuyên nhớ tới con đó.”
Lỗ tai Hoắc Anh giật giật, trong lòng hơi dao động nhưng vẫn nhịn và không để ý tới hắn. Lúc trước cậu tới nhà họ Tần tìm Tần Ngộ nhưng tiên sinh luôn bận không có nhà khiến cậu tủi thân không để đâu cho hết.
Hoắc đại công tử sắp không nhìn nổi nữa rồi. Vừa phải thôi ông nội! Còn giả vờ giả vịt nữa!
Hắn thật sự chưa gặp vị tiên sinh nào chiều học sinh như thế. Hắn mà dám ngúng nguẩy như Hoắc Anh thì thầy giáo có mà đánh cho mông hắn nở hoa.
Tần Ngộ không cảm thấy Hoắc Anh giả vờ giả vịt, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá đáng yêu. Hắn hơi hơi cúi người ôm lấy đứa nhỏ và nói: “Lần này ta về quê và gặp được một việc cực kỳ thú vị, Anh ca nhi không muốn nghe à?”
Hoắc Anh hơi run run lông mi, trong lòng rối rắm. Tần tiên sinh chưa bao giờ nói láo để dỗ cậu, vậy việc tiên sinh nói hẳn phải thú vị lắm.
Lúc này Tần Ngộ móc một bao giấy dầu từ trong tay áo và nói: “Đặc sản ta mang cho con nè.”
Hoắc Anh lại hừ một tiếng mới lấy quà và coi như bỏ qua.
Hoắc đại công tử không còn mặt mũi nào để nhìn nữa. Phục, hắn phục sát đất!
Nhưng hắn cũng muốn nghe xem Tần tiên sinh có chuyện gì thú vị vì thế hắn ở lại chỗ Hoắc Anh và không đi.
Tần Ngộ kể một cách đơn giản về hành trình về quê ví dụ như họ đi qua những nơi nào. Cái này coi như mào đầu, sau đó kể về lúc ở trấn trên, gặp lại bạn cũ rồi cứ thế dẫn tới con lừa.
Hoắc đại công tử và Hoắc Anh khẽ hé miệng. Đôi mắt Hoắc Anh sáng quắc, tay túm lấy tay áo Tần Ngộ và nói: “Tiên sinh, con, con có thể tới nhà tiền sinh xem Màn Thầu không?”
Vừa nghe hai chữ “Màn Thầu” là khóe miệng Hoắc đại công tử đã giật giật. Con lừa này chọn cái tên nào không chọn lại nhặt cái tên Màn Thầu!
Tần Ngộ đáp: “Đương nhiên là được.”
Buổi chiều, Hoắc Anh đi theo Tần Ngộ về nhà họ Tần. Nhà họ không buộc con lừa ở sân sau như nhà khác mà để nó ở sân trước. Chủ yếu là vì vừa đưa nó tới sân sau nó đã kêu váng lên, dắt ra sân trước thì nó im, cực kỳ ngoan. Có đôi khi nó còn dùng đầu cọ cọ Trương thị và Ngôn Thư, rất dính người, lúc nó cười nhe răng cũng thật thoải mái.
Có đôi khi Ngôn Thư và Trương thị sẽ cầm đồ ăn đút cho nó.
Tần Ngộ thương lượng với người nhà và được đồng ý nên để Màn Thầu ở sân trước. Chỉ cần quét dọn chăm chỉ chút là sẽ không thối và khi có khách thì dắt nó tránh ra phía sau là được.
Hoắc Anh đã cực kỳ quen thuộc với nhà họ Tần nên chạy vào nhanh như chớp, còn Tần Ngộ thì đi phía sau.
Cậu nhóc vừa vào sân đã gọi to: “Màn Thầu, Màn Thầu ~~”
“Be beeeeeeee ——” con lừa đang ăn cỏ cũng nể mặt đáp lại sau đó tiếp tục ăn.
Hoắc Anh cảm thấy mới lạ và đi thẳng đến góc hướng tây, chỗ con lừa đang đứng.
Trương thị ngồi giữa sân khâu quần áo trẻ con, Ngôn Thư nằm trên ghế nghỉ ngơi. Hiện tại vẫn hơi lạnh nên ghế có lót thảm, nàng cũng đắp cái chăn mỏng. Ánh mặt trời vẩy lên người khiến nàng mơ màng sắp ngủ.
Lúc nhìn thấy Tần Ngộ trở lại, nàng mở to mắt. Tần Ngộ đi qua và ngồi xuống ghế nhỏ, nắm lấy tay nàng và hỏi, “Trưa nay nàng có ăn được nhiều cơm không?”
Ngôn Thư cười đáp: “Mẫu thân làm đậu phụ Ma Bà rất thơm.”
Đề tài này lập tức kéo Trương thị vào thế là bà ngừng tay và nhìn khuôn mặt trắng nõn hồng hào của con dâu sau đó đắc ý. Xem đi, bà chăm sóc con dâu không còn gì để chê!
“A Thư không thích đồ ăn mặn nên ta lấy chút thịt vụn trộn với đậu phụ Ma Bà thế là con bé ăn ngon lành.”
Ngôn Thư đáp: “Nhưng làm món ấy phiền toái lắm, để mẫu thân phải bận rộn.”
“Có gì đâu, dù sao ta cũng nhàn rỗi.” Nói đến đồ ăn là bà lập tức tuôn một tràng. Từ sau khi về kinh, bà tự đi chợ, tuy tiếng phổ thông không tốt nhưng nói nhiều vài lần là người ta hiểu.
Bà còn học hỏi người khác cách chăm sóc phụ nữ mang thai, thường xuyên giao lưu nên hiện tại tiếng phổ thông của bà ngày càng lưu loát.
Lúc rảnh rỗi bà trò chuyện với Ngôn Thư rồi thêu thùa may vá. Khi Tần Ngộ còn nhỏ cứ ốm suốt nên bà lúc nào cũng lo lắng con mình không còn, làm gì còn tâm tình làm cái gì khác. Có nhiều lúc bà bận mãi vẫn không hết việc.
Sau đó con trai bà ra ngoài học hành, một mình bà ở trong nhà luôn nghĩ tới quá khứ và thấy tiếc nuối.
Hiện tại cháu của bà sắp ra đời nên người làm bà cũng phải khâu cho đứa nhỏ mấy bộ đồ xinh đẹp, thoải mái chứ!.
Ngôn Thư để ý thấy quần áo bà làm có vài cái kiểu dáng và màu sắc dành cho con gái nên khá ngạc nhiên. Đồng thời lòng nàng cũng thấy vui mừng và thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trước khi đứa nhỏ ra đời, chẳng ai có thể chắc chắn con mình là nam hay nữ. Nhưng từ xưa đến nay, nhà chồng đều hy vọng con dâu sinh con trai và điều này khiến Ngôn Thư lo lắng.
Nhưng trong lúc ấy mẹ chồng lại có hành động này khiến nàng bớt lo hơn nhiều.
Thật ra trong lòng Trương thị vẫn muốn có cháu trai nhưng con trai bà trộm nói với bà: “Nếu là cháu gái thì mẫu thân sẽ ghét đứa nhỏ à? Dù con bé cũng chảy chung dòng máu với con?”
Trương thị lập tức ngây người. Rồi bà nghĩ và thấy thật đúng. Thứ bà mong mỏi chẳng phải là một đứa nhỏ thừa hưởng dòng máu của con bà ư?
Nếu chỉ muốn một đứa cháu trai thì nhận con nuôi là được, có khác gì đâu?
Từ lúc đó bà lập tức thay đổi suy nghĩ.
Tần Ngộ chỉ nói đủ là thôi. Hắn cảm thấy mẹ mình là người rất hiểu biết, chỉ cần để ý cách truyền đạt cho phù hợp là bà sẽ lắng nghe.
Lúc này hắn khen mẹ mình lên trời, lại khẳng định công lao của bà rồi mới vuốt bụng vợ và ôn tồn nói: “Con xem bà nội thương con chưa kìa! Khi phụ thân còn nhỏ đâu có nhiều quần áo đẹp thế kia!”
Trương thị lườm con, “Con lại còn ghen với đứa nhỏ chưa ra đời nữa!” Rồi bà cười khanh khách: “Chờ ta làm xong bộ này sẽ làm cho con một bộ quần áo mới nhé, hết ghen tị!”
Tần Ngộ gật đầu: “Cảm ơn mẫu thân, nhưng thế có vất vả quá không?”
“Không mệt.” Trương thị lắc đầu rồi như nhớ tới cái gì và nói tiếp, “Kinh thành này mỗi năm đổi một kiểu quần áo. Lát nữa ta phải ra ngoài ngắm xem quần áo người ta mặc có kiểu dáng gì mới được.”
Tần Ngộ khen bà: “Mẫu thân đúng là có lòng, còn rất thông minh.”
Ba người nói chuyện còn Hoắc Anh thì dắt con lừa tới với vẻ hưng phấn: “Tiên sinh, Màn Thầu thật sự có linh tính. Con muốn mang nó về nhà.”
Tần Ngộ nhướng mày: “Sao con biết Màn Thầu đồng ý theo con về nhà?”
Màn Thầu như hiểu lời hắn và lệch đầu qua một bên đẩy Hoắc Anh lảo đảo sau đó quay lại góc của mình và tiếp tục ăn cỏ.
Trong sân lập tức truyền đến tiếng cười.