Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Màn Thầu ơi Màn Thầu, sao gần đây mày ăn ít thế?” Trương thị giúp nó tỉa lông và buồn rầu hỏi.

“Beeeeeeeee ~” Tiếng Màn Thầu cũng khàn đi nhiều. Lòng Trương thị càng thêm khó chịu, “Mày cũng già rồi.”

Bà sờ tai nó rồi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nó. Lúc ấy nhà họ tích cóp thật lâu mới đủ tiền để mua lừa.

“Lúc ấy mày còn nhỏ, ta vội vã chạy tới nhìn thấy mày khỏe mạnh thì mua luôn.”

“Beeeeeeee ——” Màn Thầu cọ cọ tay bà.

Ánh mắt Trương thị mềm mại: “Ai có ngờ sau này mày lại kiêu ngạo bướng bỉnh như thế!”

Màn Thầu như biết Trương thị đang nói nó nên bất mãn kêu. Trương thị dỗ dành: “Được rồi, không nói nữa, mày ngoan nhất.”

Có lẽ Trương thị cũng đã lớn tuổi nên thường xuyên nhớ tới quá khứ. Nửa đời trước của bà nhấp nhô vất vả nhưng có con trai bên cạnh nên bà vẫn vui vẻ.

Sau này ngày tháng tốt hơn thì con trai lại ra ngoài học. Những nhớ nhung dành cho con bà đều nói với Màn Thầu. Mặc kệ tốt xấu thì bà cũng đi tới ngày hôm nay và bà chưa từng hối hận. Nhưng có một việc…

Cái đầu lông xù xù cọ vào lòng bàn tay bà khiến Trương thị đau xót: “Lúc trước ta nên kiên trì và không nên bán mày.”

“Beeee —— e —” Màn Thầu bước quanh Trương thị như đang an ủi bà. Trương thị ngẩng đầu thế là nó lại kêu hai tiếng, mắt híp lại.

Trương thị càng đau lòng: “Đợi lát nữa là Ngộ Nhi trở về ta sẽ mang mày đi tìm thằng bé nhé!”

“Beeeeee ~~”

 

Tần Ngộ tan làm về nhà và vừa vào cửa đã có cái đầu lông xù cọ vào người hắn.

Hắn bất đắc dĩ gọi: “Màn Thầu, đừng nghịch.” “Beee ~ eeeee ~”

Trương thị ở bên cạnh nói: “Màn Thầu thích con lắm. Lúc con không ở nhà nó cứ uể oải, ăn cũng không nhiều.”

Tần Ngộ xoa tai cho nó và nói, “Đợi lát nữa con cho nó ăn thử xem.”

Hai người và một lừa đi vào trong. Tay Tần Ngộ vẫn luôn vuốt lông cho Màn Thầu bởi một khi hắn buông tay là nó sẽ không vui.

Buổi tối Tần Cù và Ứng Mặc trở về. Ứng Mặc cố ý cầm một quả táo mọng nước tới trước mặt Màn Thầu và dụ nó: “Có muốn ăn không ~”

Màn Thầu trợn trắng mắt.

Tần Cù đứng cách đó không xa thấy thế thì bật cười.

Ứng Mặc vừa xấu hổ vừa tức giận: “Mày không ăn thì tao ăn.” Rồi hắn ăn quả táo trước mặt Màn Thầu.

Màn Thầu:…… Tần Cù:……

Tần Cù không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy Màn Thầu liếc mắt nhìn mình một cái, ánh mắt kia cực kỳ sâu xa.

Thế nên Tần Cù nhớ tới lúc nhỏ nàng và Không ca nhi cũng rất thích Màn Thầu nhưng nó chỉ thích cha. Mỗi lần Không ca nhi đều lấy đồ ăn dụ dỗ nó nhưng mười lần thì tám lần Màn Thầu không để ý tới. Đúng là một con lừa kiêu ngạo.

Màn Thầu lắc lắc cái đuôi và nghiêng đầu bước đi.

Ứng Mặc tủi thân và muốn vợ an ủi thế là hai người lại hi hi ha ha một lát. Lúc quay lại phòng khách họ thấy Màn Thầu cực kỳ ngoan ngoãn ăn đồ mà Tần Ngộ đưa.

Ứng Mặc tức quá hóa cười: “Màn Thầu còn xem mặt để làm việc nữa.”

 

Tần Cù im lặng bởi đây không phải lần đầu tiên Màn Thầu làm như vậy.

Màn Thầu cũng chú ý tới bọn họ nên nhẹ liếc một cái sau đó tiếp tục ăn đồ mà Tần Ngộ đưa, hoàn toàn ngó lơ hai kẻ kia.

Sau khi nó ăn no, Tần Ngộ đưa nó về cái lều cỏ ở sân chính. Thật ra các sân đều có chuồng lừa, bởi Màn Thầu không thích bị gò bó một chỗ.

Tần Ngộ cảm thấy áy náy và thương tiếc nó nên cũng mặc nó muốn làm gì thì làm.

Trời đã tối nên Màn Thầu cũng mệt nhọc. Trong giấc mộng nó lại trở về lúc nhỏ.

Nó được một người phụ nữ mang về nhà. Trong nhà ấy còn một đứa nhỏ. Nó sẽ làm việc cho nhà chủ giống những người bạn của mình cho tới lúc chết.

Chết chính là ngã xuống sau đó không đứng dậy được nữa. Trên đường nó từng gặp một con nghé con chết như thế.

Sau đó nó không gặp lại con nghé kia.

Về sau nó cũng sẽ như thế. Con lừa con chớp chớp mắt sau đó cần cù chăm chỉ kéo cối xay.

Trời đã sáng và nữ chủ nhân sẽ đi bán đậu phụ còn nó thì được nghỉ ngơi. Tới giữa trưa, đứa nhỏ sẽ về nhà ăn cơm.

Đứa nhỏ này là một kẻ rất yên tĩnh, trên người có mùi mát lạnh thoải mái nên nó khá thích.

Rồi nó thấy đối phương đi về phía nó, trong tay cầm một thứ khiến nó bất an nên nó né tránh.

“Đừng sợ, không đau đâu.” Tay nhỏ đặt trên người và giúp nó vuốt lông. Chỉ một lát sau lông trên người nó bị cắt xuống

Nhưng không đau.

Đứa nhỏ còn lấy đồ ăn cho nó. Cỏ khô kia khá ngon, người nó cũng sạch sẽ.

Nó là một con lừa con thơm tho ~

 

Đứa nhỏ muốn ra ngoài chơi với bạn nên dắt nó theo. Có thể ra ngoài chơi rồi! Nhưng bạn của đứa nhỏ thực đáng ghét, cứ muốn leo lên lưng nó.

Nó không đồng ý!!!

Thằng nhóc con cũng thích nói chuyện với nó, tuy nó không hiểu nhưng vẫn vui vẻ và lên tiếng đáp lại.

Nó muốn ở bên bạn nhỏ của mình mãi mãi.

Nhưng sau đó bạn nhỏ trưởng thành, ra ngoài và thật lâu không trở về. Nữ chủ nhân nhớ thằng nhóc con và nó cũng thế nên bọn họ thường nhìn ra ngoài cửa rồi thất thần chờ người kia về nhà.

Sau đó bên cạnh nó có thật nhiều người. Thời gian nó kéo cối xay mỗi ngày cũng tăng lên. Nhưng nó là con lừa cường tráng nên sẵn sàng cống hiến ~

Nó chờ, rồi chờ và rốt cuộc đứa nhỏ cũng trở lại. Nhưng nó còn chưa vui được bao lâu thì bị chuyển tới chỗ mới. Nữ chủ nhân cũng không có ở đó.

Chuyện, chuyện gì xảy ra thế?!!!

Nhà mới này hình như là nhà bạn của đứa nhỏ, à, vậy không có việc gì ~ Nó cũng không cần kéo cối xay nữa, vui vẻ quá!

Qua mấy tháng nữa là đứa nhỏ sẽ tới tìm nó.

Nhưng thời gian trôi qua đã lâu mà không thấy bạn nhỏ tới tìm nó…… “Ò ó o ——”

Tiếng gà gáy vang, ngọn đèn sáng lên.

Màn Thầu héo rũ đi ra khỏi lều tranh. Gã sai vặt đã được lệnh nên rất ít khi cản đường nó.

Tần Ngộ mới vừa mặc xong quan phục thì thấy Màn Thầu nên hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay mày dậy sớm thế?”

 

Màn Thầu không đáp mà dạo quanh hắn một vòng. Lúc này Tần Ngộ mới phát hiện mắt nó hơi ướt.

“Beeee ——”

Màn Thầu lấy đầu cọ cọ Tần Ngộ. Vừa rồi nó sợ quá, nó còn tưởng chàng trai của nó biến mất. Đứa nhỏ năm xưa đã có con của mình nên giờ hắn là chàng trai.

Tần Ngộ xoa xoa nó đầu rồi cho nó ăn chút gì đó sau đó vội vã đi làm.

Màn Thầu kêu to một tiếng với hắn xem như thông báo sau đó đi tìm Trương thị.

Quả nhiên bà cũng đã dậy. Bà thấy nó cũng không kinh ngạc mà cười nói: “Mày mới từ chỗ Ngộ Nhi qua đây à?”

Màn Thầu giật giật lỗ tai và nhếch miệng cười vui vẻ.

Trương thị v.uố.t ve đầu nó sau đó một người một lừa nhìn về phía cửa lớn của Tần phủ giống như trước kia.

Ngoài chàng trai của nó thì người Màn Thầu thích nhất chính là Trương thị. Bởi vì từ nhiều năm trước bọn họ vẫn luôn cùng nhau nhìn một người ra ngoài rồi lại chờ người đó trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK