Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Nhân Phủ điên cuồng trình sổ con khuyên Thiên Uẩn Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra nhưng hoàng đế lại khăng khăng một mình một ý.

Bọn họ chạy đi tìm các lão nhưng liên tục bị cho đứng ngoài cửa. Lần trước ở trên triều, Tần Ngộ giao tranh với Từ các lão khiến ba lão già này nhận ra hướng gió đã thay đổi. Bọn họ đi được tới vị trí này thì đương nhiên phải cực kỳ tỉnh táo, nếu không đã sớm thành đá kê chân cho kẻ khác. Hiện tại Lý các lão đã có ý muốn nhường quyền lại cho cháu mình.

Đối với gia tộc lớn như họ thì chỉ cần con cháu có tiền đồ, có thể đứng vững và kế thừa vinh quang gia tộc là bọn họ cũng sẵn sàng nhường lại vị trí. Huống hồ, bọn họ cũng đã nhận thấy sự kiêng kị của Thiên Tử dành cho mình. Hiện tại buông tay còn có thể để lại chút ân tình trong lòng hoàng thượng.

Nếu nháo nhào lên thì chỉ có bọn họ chịu bất lợi.

Ba vị các lão đã nói rõ là sẽ không nhúng tay vào việc này. Lục bộ thượng thư và đám quan lại mới lên thì nghiêng về phía hoàng đế. Vì thế cuối cùng Tông Nhân Phủ có dậm chân tức tối cũng vô dụng.

Chính sách mới cứ thế được ban xuống.

 

Đẩy ân lệnh là nhằm vào các phiên vương hiện tại còn mấy người anh chị em cùng cha khác mẹ của Thiên Uẩn Đế thì không nằm trong phạm vi áp dụng.

Thiên Uẩn Đế tùy tiện chọn phong hào cho mấy người bọn họ, rồi ban cho tòa nhà, thưởng chút đồ và tìm người canh chừng để không gây chuyện là được. Về sau hắn sẽ không phong vương cho ai nữa, những vương thân này thành đám người phú quý rảnh rỗi nhàn hạ.

Việc này cứ thế hạ màn.

Triều đình lại khôi phục bình thường, triều thần cũng nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một lát.

Nhưng một đất nước to lớn như thế, nhiều người như thế thì mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều việc phát sinh. Ngày nọ, Thiên Uẩn Đế đang xem đống tấu chương mà Nội Các phê duyệt và bỗng nhiên dừng lại.

Đó là một sự kiện rất nhỏ nên Nội Các trực tiếp xử lý. Có quan viên nơi nọ báo về việc thương nhân khôn ranh và tìm cách trốn thuế. Việc này xưa nay không hiếm, chẳng qua bọn họ vẫn chưa tìm được cách giải quyết triệt để.

Thiên Uẩn Đế nhẹ nhàng gõ bàn, trong đầu hiện lên cuộc đối thoại giữa mình và Tần Ngộ nhiều năm trước. Hiện tại hắn đã hiểu biết hơn và cũng nhận ra nếu chỉ dựa vào người dân bình thường thì khó mà mong quốc khố tràn đầy. Kẻ cần nộp khoản lớn là đám người giàu.

Nhưng trước kia Tần Ngộ không chịu nói rõ hơn. Thiên Uẩn Đế trầm ngâm.

“Vương Khoan.”

“Hoàng Thượng có gì cần dặn dò ư?”

Thiên Uẩn Đế cong cong môi: “Đi truyền gọi tiên sinh tiến cung.” Vương Khoan chẳng hề ngạc nhiên.

Non nửa canh giờ sau, trong cung vua.

Tần Ngộ: “Hoàng Thượng muốn phát phiếu ư?” Thiên Uẩn Đế gật đầu.

 

Thành Thái Tổ lập ra Thành triều cũng từng có hành động tương tự nhưng không biết vì sao tới cuối cùng lại không giải quyết được gì. Tần Ngộ đoán lúc ấy mọi thứ tan hoang và cần khôi phục lại nên triều đình cần thương nhân xây dựng thị trường. Lúc ấy Thái Tổ tập trung cổ vũ thương nhân và đưa ra ít hạn chế.

Mãi tới sau này thương nhân mở rộng việc làm ăn thì ông ấy mới ra tay sửa lại và khiến bọn họ thành thật hơn. Nhưng lợi ích mà thương nhân mang lại là thứ các đời quân vương đều hiểu và cam chịu hỗ trợ bọn họ. Thái Tổ chỉ có thể đưa ra một ít quy định và trong đó rõ ràng nhất chính là con cháu thương nhân không thể thi khoa cử.

Thiên Uẩn Đế đưa phần tấu chương kia cho Tần Ngộ nhìn. Ban đầu hắn còn hơi do dự, nhưng Thiên Tử giục mãi nên hắn mới nhìn kỹ.

Sau khi biết được ý tưởng của Thiên Tử, hắn dò hỏi: “Hoàng Thượng đã có tính toán rồi ư?”

“Đương nhiên có.” Thiên Uẩn Đế gật đầu: “Việc này không tiện lộ ra ngoài nên trẫm sẽ bàn với tiên sinh trước.”

Tần Ngộ đột nhiên cảm thấy áp lực.

Thiên Uẩn Đế thật sự để bụng việc này nên đã mưu tính thật lâu. Hắn biết thương nhân trục lợi nên đã nghĩ tới vấn đề hóa đơn thật giả từ rất lâu và đưa ra đủ loại trở ngại khi thi hành.

Tần Ngộ nghe Thiên Uẩn Đế đĩnh đạc nói thì không thể không kinh ngạc về sự trưởng thành quá nhanh của hắn. Sự nhạy bén về chính trị của hắn quá cao.

Rồi Tần Ngộ lại không nhịn được nghĩ tới Thái Tử đã bị phế và lại nhìn Thiên Uẩn Đế. Quả nhiên kẻ làm hoàng đế không chỉ nhìn quan hệ ruột thịt mà còn phải xem năng lực thế nào.

Bọn họ nói chuyện cả buổi trưa và đa phần đều là Thiên Uẩn Đế nói. Tần Ngộ cảm thấy hơi ngượng bởi hắn chiếm được kiến thức hiện đại nên mới nắm được tinh hoa. Lúc này Thiên Uẩn Đế được hắn chỉ đường thì chậm rãi nhận ra con đường đúng đắn, suy nghĩ cũng thay đổi.

Tới lúc hoàng hôn, Vương Khoan cẩn thận nhắc nhở thế là Thiên Uẩn Đế mới phát hiện ra họ đã nói chuyện lâu như thế.

 

Tần Ngộ nói hai câu trấn an hoàng đế và đứng dậy định cáo lui nhưng lại bị Thiên Uẩn Đế giữ lại: “Tiên sinh ở lại ăn cơm tối với trẫm đi.”

Tần Ngộ:……… Tần Ngộ đáp vâng.

Thiên Uẩn Đế cảm thấy rất vui. Thật ra hắn vẫn có tiếc nuối, trong quá khứ cũng thế, cứ lúc nào học với tiên sinh là hắn lại phấn chấn và lúc hoàn hồn thì trời đã tối. Lúc ấy hắn cực kỳ muốn giữ tiên sinh lại cùng ăn tối. Nhưng khi đó hắn còn chẳng phải hoàng thái tôn mà chỉ là hoàng trưởng tôn.

Tâm nguyện đã từng canh cánh nay có thể thực hiện. Điều này cũng cho thấy sự thay đổi về địa vị, hắn không còn là vị hoàng trưởng tôn cần ngó trước ngó sau nữa mà đã là Thiên Tử nhất ngôn cửu đỉnh.

Quân thần cùng ăn tối. Thiên Uẩn đế vui vẻ nên thậm chí còn cùng Tần Ngộ uống rượu.

“Tiên sinh nếm thử món sò khô này xem, mùi vị ngon lắm.”

Tần Ngộ nhìn Thiên Tử gắp đồ ăn cho mình thì giật giật mí mắt. Vinh dự bực này khiến hắn sợ quá!

Sau khi ăn xong hai người còn trò chuyện trong chốc lát Thiên Tử mới lưu luyến thả người về.

Tần Ngộ được đưa về phủ thì Thiên Tử cũng tới cung của Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đã tháo trang sức và chuẩn bị nghỉ ngơi nên thấy Thiên Uẩn Đế tới nàng hơi ngạc nhiên.

“…… Thần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng.”

Thiên Uẩn Đế xua xua tay: “Hoàng Hậu không cần giữ lễ quá.”

Ma ma bên cạnh Hoàng Hậu lặng lẽ mang theo những người khác lui ra và bên trong chỉ còn lại đế hậu.

Hoàng Hậu liếc Thiên Uẩn Đế một cái và thử hỏi: “Hoàng Thượng có vẻ đang rất vui thì phải!”

Thiên Uẩn Đế gật đầu: “Hôm nay trẫm đã hoàn thành một tâm nguyện.”

 

Hoàng Hậu định hỏi là tâm nguyện gì nhưng lời tới bên miệng lại bị nàng ấy nuốt vào lòng, “Chỉ cần Hoàng Thượng vui thì thần thiếp cũng vui.”

Sự thật chứng minh cách làm của Hoàng Hậu là đúng.

Thiên Uẩn Đế vẫy tay với nàng ấy thế là hai người nắm tay nhau đi tới ngồi bên giường và thân mật trò chuyện việc nhà.

Ma ma trộm tiến vào nhìn thoáng qua sau đó lại lùi ra ngoài.

Không bao lâu sau Thiên Uẩn Đế cho người chuẩn bị nước ấm và cùng ngày hôm đó hắn ngủ lại Phượng Nghi Cung.

Thiên Uẩn Đế muốn làm cái gì là sẽ làm luôn và ngay. Sau khi thương lượng với người của mình, chỉ qua mấy ngày đã có quan viên nói ra chính sách mới trên triều hội.

Lúc này cũng không có quá nhiều ngăn cản. Dù sao thì trăm năm qua cũng chỉ có 1-2 người xuất thân thương nhân có thể đứng được ở nơi này.

“Sĩ” mới là lực lượng chính, còn kẻ xuất thân thương nhân đương nhiên sẽ không có tiếng nói trên triều đình.

Quan lại ngẫm nghĩ và thấy lợi ích của việc phát phiếu quá lớn. Có lẽ khó mà quản hết mọi giao dịch, nhưng với những giao dịch lớn thì đảm bảo không thể chạy thoát.

Có người đầu óc nhanh nhạy đã nhanh chóng phát hiện ra “con đường tiền tài”.

Hoàng Thượng đi một nước cờ này hẳn sẽ phải thiết lập cơ quan chuyên môn xử lý mảng này. Vậy ai sẽ phụ trách cơ quan ấy, rồi sau này chẳng phải quan viên của cơ quan này sẽ quyết định những vấn đề liên quan tới việc nộp thuế của thương nhân ư?

Không gian để họ động tay chân rất lớn.

Nếu làm tốt một chút là có thể trực tiếp dối trên gạt dưới để kiếm lời vào túi riêng.

Đây đúng là một chức quan béo bở.

 

Triều đình cơ bản ủng hộ chính sách này nhưng rồi họ nhanh chóng thảo luận về việc ai phụ trách thực hiện.

“Không biết trong lòng Hoàng Thượng đã có người được chọn chưa?”

Vừa có người hỏi đã có người đón ý: “Hoàng Thượng, vi thần to gan đề cử……”

Kẻ kia còn chưa dứt lời Thiên Tử đã ung dung nói: “Việc này giao cho Tần ái khanh toàn quyền phụ trách. Trước tiên thử nghiệm ở Giang Nam.”

Thiên Uẩn Đế nhìn lướt qua Vương Khoan thế là ông ấy tiến lên hai bước và cao giọng nói: “Hoàng Thượng có chỉ: Hữu phó đô ngự sử Tần Ngộ, tài đức vẹn toàn, rộng lượng lại nhân nghĩa, nay thăng chức thành tuần phủ Giang Nam, đồng thời vẫn kiêm chức hữu phó đô ngự sử.”

Mà tuần phủ Giang Nam cũ đã sớm bị Thiên Uẩn Đế điều đi để lấy chỗ trống cho Tần Ngộ nhậm chức. Ai cũng biết Giang Nam giàu có, tới đó nhậm chức, lại còn làm tuần phủ thì chẳng khác nào rơi vào ổ vàng.

“Mong Hoàng Thượng ngẫm lại……” Có người không phục và cố phản kháng.

Nhưng Thiên Uẩn Đế chẳng thèm nhìn kẻ kia mà tiếp tục nói: “Đúng rồi, trẫm nhớ ra còn một việc nữa. Trẫm tính toán mở cảng ở Mật Châu, và thành lập Thị Bạc Tư.”

Mở cảng thì dễ hiểu nhưng Thị Bạc Tư là cái gì?

Thị Bạc Tư chính là cơ quan được lập ra để quản lý giao thương trên biển, các hải cảng và đa phần đều do hoạn quan phụ trách. Các chức vụ ở Thị Bạc Tư được chia đều, nửa là hoạn quan, nửa là quan lại bình thường.

Lúc trước Thành Thái Tổ cho người tạo thuyền lớn và ra biển mang về khoai tây, ớt cay và vô số châu báu. Lúc ấy, Đại Thành triều có tổng cộng tám Thị Bạc Tư, có thể nói là vô tiền khoáng hậu. Đáng tiếc là sau này việc kinh doanh đi xuống. Nguy hiểm và lợi nhuận song hành, hải tặc lại liên tục quấy rầy địa phương khiến tình huống ngày càng tệ đi.

Đương nhiên đây không phải nguyên nhân chính bởi nếu có hải tặc thì đánh trả là được. Thủy sư cũng ra đời vì lý do đó.

 

Nguyên nhân sâu xa ở đây là vì người ta sợ hãi các thế lực ngoại lai.

Tần Ngộ đã từng đọc lại phần sách sử ghi lại khoảng thời gian đó. Tuy sử quan viết rất khách sáo nhưng chỉ qua số lượng từ ngữ ngắn ngủi cũng đủ đoán được đại khái.

Hơn nữa Thị Bạc Tư tham ô nghiêm trọng. Mà kỳ quái nhất là bọn họ còn dám báo lên triều đình rằng chi phí không đủ và muốn triều đình hỗ trợ tiền.

Vì thế hoàng đế khi đó liên tiếp giải tán Thị Bạc Tư, đến bây giờ chỉ còn lại một cái cho có.

Triều thần bị tin tức này dọa ngây người. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Vương Khoan hô to: “Bãi triều ——”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK