Về chuyện tới chỗ Đàm tú tài bái sư, sau đó Tần Hoài Minh có từng lơ đãng nói với cậu: “Phu tử là người có học vấn tốt, những gia đình quanh đó đều muốn gửi con cho ông ấy dạy. Mà học sinh nhiều thì phu tử cũng không dạy hết được……”
Tần Hoài Minh vừa nói vừa nhìn cậu thế là Tần Ngộ bật cười: “Minh ca có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi, đệ không yếu ớt đến thế đâu.”
Tần Hoài Minh gãi gãi đầu và cười ngây ngô: “Đệ đoán được rồi à? Đây là cha nói với ta và trước kia ta cũng không để ý tới.”
Tần Ngộ nghiêm túc nghe thế là Tần Hoài Minh nói: “Mấy năm gần đây phu tử đã không nhận học sinh vỡ lòng. Ông ấy quả thực coi trọng cơ sở nhưng chỉ miệt mài tập trung ở tứ thư ngũ kinh và kinh nghĩa.” Giọng Tần Hoài Minh không nhịn được nhỏ hơn, “Nếu có học sinh mới vừa vỡ lòng ông ấy sẽ kiến nghị qua chỗ đồng sinh học một khoảng thời gian.”
Nói cách khác thì với điều kiện của Tần Ngộ lúc này mà tới chỗ Đàm tú tài bái sư sợ không có nhiều hy vọng.
Cha cậu biết mẹ cậu đã thổi phồng linh tinh với thím nên còn về nhà cằn nhằn vợ một trận.
Tần Ngộ trầm mặc.
Tần Hoài Minh thấy thế thì lo lắng hỏi: “Ngộ đệ, đệ…”
“Bá phụ nói thế nào? Ông ấy cũng đề nghị đệ tới học với đồng sinh ư?”
Tần Ngộ cảm thấy người bác họ này là thương nhân nên có lẽ có vài việc ông ấy nhìn xa hơn bản thân cậu.
“Cha ta cũng không nói thế.” Tần Hoài Minh nhìn cậu và nói: “Cha vẫn ủng hộ đệ thử một lần.”
Tần Sùng Ân cảm thấy Tần Ngộ có thiên phúc đọc sách mà kiến thức của đồng sinh lại có hạn, không thể dạy Tần Ngộ bao lâu. Tới lúc ấy cậu lại phải bái người khác làm thầy, quá phiền toái. Nếu có thể học với Đàm tú tài ngay từ đầu thì bớt việc nhiều.
Còn có một việc mà Tần Sùng Ân chưa nói cho con trai. Có lẽ vì trong nhà có điều kiện nên tuy Tần Hoài Minh cũng rất nghiêm túc đọc sách nhưng ông vẫn cảm thấy thằng nhóc này chưa dốc hết toàn lực. Nếu có thêm Tần Ngộ cùng học chung hẳn sẽ k.ích th.ích Tần Hoài Minh. Mà Tần Hoài Minh cũng có thể chăm sóc cho Tần Ngộ yếu ớt, miễn cho thằng bé bị bắt nạt. Việc này mà thành thì đúng là đẹp cả đôi đàng.
Tần Hoài Minh lẩm bẩm: “Ta cũng không biết cha nghĩ thế nào. Biết rõ không có bao nhiêu hy vọng lại vẫn bảo đệ tới thử, lỡ không được thì thật mất mặt.”
Tần Ngộ rũ mắt nghĩ nghĩ, chỉ một lát đã đoán ra manh mối. “Thử một chút cũng khá tốt.” Cậu cười nói.
Vốn cậu cho rằng việc bái sư sẽ không quá khó nhưng không ngờ trong đó còn rất nhiều cong vẹo. Hiện nay ngẫm lại quả thực thấy phức tạp.
Tần Ngộ lại dò hỏi Tần Hoài Minh về Đàm tú tài và cũng coi như nắm được chút thông tin.
Bởi vì có mục tiêu nên buổi sáng lúc Trương thị bán đậu phụ Tần Ngộ không theo ra ngoài nữa mà ở trong nhà luyện chữ.
Tay đứa nhỏ mềm mại không có sức, bút lông cũng mềm nên chữ Tần Ngộ viết ra không những không tinh tế mà còn lớn nhỏ không thống nhất.
Cậu nhìn vệt nước dần biến mất trên mặt bàn thì thở dài và tiếp tục chấm bút lông vào nước và luyện.
Cậu là người giỏi nhẫn nại, chắc chắn hơn hẳn những đứa nhỏ cùng tuổi.
Cứ thế tới giữa trưa lúc nào không hay. Trương thị vào nhà cậu cũng không để ý, mãi tới khi có cái bóng phủ lên người cậu mới ngẩng đầu gọi mẹ.
Trương thị chọc chọc cái trán cậu và nói, “Ăn cơm rồi lại viết.”
Đầu ngón tay bà có giọt nước nên mang tới cảm giác hơi lạnh cho Tần Ngộ. Đứa nhỏ thấy thế thì theo bản năng rụt rụt người thế là Trương thị bật cười.
Cơm trưa là thịt kho tàu, dưa xào và một bát canh đậu phụ rau xanh. Trương thị quen tay gắp thịt cho con nhưng Tần Ngộ lại vin vào cớ mà đại phu nói trước đây rằng cậu không thể ăn quá nhiều thịt, sẽ không tiêu hóa được.
Trương thị bán tín bán nghi nhưng thấy Tần Ngộ kiên quyết nên bà đành nghe theo. Hai mẹ con ăn cơm, trong lúc ấy Trương thị sẽ nói tới chuyện buôn bán buổi sáng. Cảnh tượng này vừa yên tĩnh vừa hiền hòa.
Sau khi ăn xong, Tần Ngộ hoạt động nhẹ nhàng giúp hỗ trợ tiêu hóa. Vừa tập cậu vừa tự hỏi chuyện luyện chữ vào buổi chiều.
Trong lúc ấy Trương thị lại tới nhà Tần Hoài Minh vì chuyện bái sư của Tần Ngộ.
Lần này Phương thị cẩn thận hơn nhiều.
Trương thị cũng biết chuyện bái sư không dễ dàng. Bà nghĩ Tần Hoài Minh đã được Đàm tú tài nhận vào học và muốn nhờ Tần Sùng Ân ra mặt giúp đỡ, như vậy xác suất thành công sẽ cao hơn.
Trương thị là một quả phụ nên có nhiều việc bà phải để ý hơn những người phụ nữ khác. Đó là lý do bà mới tới tìm Phương thị để bàn bạc.
Trương thị thẹn thùng nói: “Dù tỷ chê cười nhưng muội vẫn cảm thấy trong mắt người làm mẹ thì con mình chỗ nào cũng tốt. Có điều Ngộ Nhi có thể đi học hay không vẫn do Đàm tú tài đánh giá. Thằng bé có lòng cầu học thì người làm mẹ như muội chẳng thể giúp gì, chỉ có thể hỗ trợ mấy việc tỉ mỉ này.”
Phương thị lập tức trấn an. Trong lúc ấy Trương thị cũng khen Tần Hoài Minh mấy lượt. Bản thân Phương thị nói vài lời khiêm tốn, nhưng nụ
cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.
Chờ đến khi sắc trời không còn sớm hai người mới bàn xong và Phương thị tự mình tiễn khách.
Tới tối Tần Sùng Ân trở về. Bà vừa cởi áo cho chồng vừa kể chuyện này, “Mẹ của Tần Ngộ đúng là người cẩn thận.”
Tần Sùng Ân thở dài: “Trước cửa nhà quả phụ nhiều phiền toài. Người đã từng chịu khổ đương nhiên sẽ nhớ kỹ.”
Thành triều cho phép quả phụ tái giá. Đương nhiên sẽ có kẻ nói nhảm nhưng việc này cũng là việc đàng hoàng, nếu là người có tính tình đanh đá có thể đánh cái kẻ nói năng linh tinh kia.
Nhưng nếu quả phụ vẫn luôn ở vậy thì phải chú ý rất nhiều, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ bị người ta mắng chửi không ngẩng mặt lên được.
Đảo mắt đã tới đầu tháng. Từ sáng sớm Trương thị đã thức dậy và thay một bộ quần áo tương đối mới rồi mang theo quà đi ra ngoài. Tần Sùng Ân đã chờ sẵn.
Trương thị ngượng ngùng nói: “Để ngài phải chờ lâu rồi.”
Tần Ngộ cũng mở miệng chào hỏi thế là Tần Sùng Ân xua xua tay: “Không có gì, đi thôi.”
Hai người luôn cố ý giữ khoảng cách. Lúc trên đường gặp người quen hỏi bọn họ đi đâu, Trương thị sẽ cười đáp: “Đứa nhỏ ngày một lớn nên muốn học một ít chữ để về sau cũng biết nhiều hơn chút.”
Nhưng bà cũng không nói cụ thể họ đang đi đâu.
“Đứa nhỏ này ngốc nghếch, chẳng biết có lọt được vào mắt tiên sinh hay không. Lòng ta không nắm chắc nên cố ý nhờ vả bá phụ của Tần Ngộ đi cùng.”
Đây là bà đang giải thích lý do một quả phụ như mình mang theo con trai đi theo Tần Sùng Ân. Đồng thời bà cũng tỏ vẻ khiêm tốn, để phòng trường hợp Tần Ngộ không được nhận……
Trương thị rũ mắt nghĩ nếu Đàm tú tài không ưng Ngộ Nhi thì lúc về bà còn có cớ để nói.
Tần Ngộ ngửa đầu nhìn mẹ mình nói chuyện với người khác và nắm chặt tay bà. Mặc kệ thế nào cậu cũng dốc hết toàn lực.
Sau khi bọn họ rời đi những người quen biết của Trương thị lập tức bàn tán sôi nổi. Đa phần đều cầu mong Tần Ngộ có thể thuận lợi bái sư.
Nhưng cũng có người ghen ghét: “Một con ma ốm có thể sống thành niên đã không tồi thế mà còn mơ tưởng đọc sách. Nhà này không sợ mệnh cũng chẳng còn à?”
“Được rồi, ngươi nói bớt vài lời đi.”
“Hừ, ngày thường bán đậu phụ kiếm được ít tiền thì sao, đều là đá ném trên sông thôi.”
………
Ba người xuyên qua con phố chính và càng lúc càng tới gần khu nhà giàu. Từ xa họ đã nghe thấy tiếng trẻ con đọc sách. Rốt cuộc trước mặt cũng hiện ra một căn nhà nhỏ.
Bọn họ chờ trong phòng khách chừng nửa khắc thì thấy một người đàn ông tuổi hơn 40, đầu đội khăn vuông, mặc áo dài vạt chéo. Thời tiết nóng bức nhưng đối phương không đi guốc gỗ mà đi giày vải.
Tần Ngộ hơi hơi rũ mắt. Vị tiên sinh này quả nhiên là người nghiêm khắc, đúng như Tần Hoài Minh kể. Ông ấy không chỉ nghiêm khắc với người mà cả với mình.
“Tiên sinh.” Tần Sùng Ân chắp tay hành lễ thế là Tần Ngộ và Trương thị cũng chào hỏi.
Đàm tú tài xua xua tay và ngồi xuống ghế chủ nhà, Tần Sùng Ân ngồi xuống bên cạnh, Tần Ngộ và Trương thị thì được người hầu mang ra ngoài.
Tần Ngộ rũ mắt và không nhìn ngang dọc quá nhiều, cũng không tò mò đánh giá.
Bỗng nhiên cậu thấy có ánh mắt nhìn mình thế là cậu liếc mắt nhìn qua thì vừa lúc nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mẹ.
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Ba mươi phút sau người hầu lại đi tới mời họ về phòng khách. Mẹ con hai người gần như đứng dậy đồng thời. Lần này trở lại phòng khách bọn họ thấy càng lo lắng hơn.
Đàm tú tài nhìn về phía Tần Ngộ và nói: “Sùng Ân đã nói qua với lão phu về tình huống của ngươi.”
Tần Ngộ cúi đầu, bộ dạng cung kính.
Đàm tú tài kiểm tra Tần Ngộ về một chút kiến thức dễ hiểu. Trong lúc ấy chỉ có giọng Tần Ngộ non nớt vang lên. Khuôn mặt Đàm tú tài cũng không lộ vui buồn.
Nói thật, Đàm tú tài không quá hứng thú với Tần Ngộ.
Nhưng Tần Sùng Ân nói với ông rằng những gì Tần Ngộ học được đều do Tần Hoài Minh dạy. Cái này khiến Đàm tú tài để ý thế là Tần Sùng Ân vội thêm mắm thêm muối để miêu tả. Ông ấy là người làm ăn nên mồm mép rất giỏi, kể chuyện cũng vô cùng thú vị.
Đàm tú tài do dự một lát mới quyết định tự mình kiểm tra Tần Ngộ. Nếu đúng là hạt giống tốt thì ông ấy sẽ phá lệ một lần.
Tần Ngộ đọc thuộc Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn một cách lưu loát thế là Đàm tú tài vuốt râu hỏi: “Vậy ngươi có hiểu nghĩa trong đó không?”
Tần Ngộ ôn tồn đáp: “Trò hiểu một chút.” Sau đó cậu chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Đàm tú tài lại hỏi: “Đây đều là Hoài Minh dạy ngươi?” Tần Ngộ đáp: “Đúng vậy.”
Đàm tú tài hừ một tiếng: “Lúc nó dạy ngươi thì nói hay thế, đến khi ta kiểm tra nó lại lắp bắp mãi không rặn được chữ nào.”
Người ta có câu ôn nhiều sẽ hiểu sâu và phát hiện ra kiến thức mới. Tam Tự Kinh là sách nhập môn nhưng dù đã đọc rất nhiều lần Đàm tú tài vẫn sẽ ngẫu nhiên hỏi học sinh về nội dung trong đó để xem bọn họ có quên kiến thức đã học hay không.
Tam Tự Kinh là sách vỡ lòng vì thế tầm quan trọng của nó rất lớn. Mỗi lần đọc lại nó sẽ mang tới cảm giác mới mẻ cho người đọc và nhận ra
những kiến thức mới. Lúc Tần Ngộ luyện chữ sẽ đọc vài lần, sau vài lần đọc cũng nghiệm ra lý giải của riêng mình.
Giờ phút này cậu chẳng dám giấu dốt mà có gì nói đó. Chỉ cần Đàm tú tài hỏi cậu sẽ nói hết suy nghĩ của mình.
Sắc mặt Đàm tú tài hơi giãn ra và hỏi chuyện khác: “Chữ viết thì thế nào?”
“…Trò viết không tốt lắm.”
Đàm tú tài đưa cậu tới thư phòng còn Trương thị và Tần Sùng Ân thì ngồi lại phòng khách để chờ.
Tần Ngộ viết chính tả Tam Tự Kinh trước mặt Đàm tú tài nhưng ông ấy lại nhíu mày hỏi: “Ngươi luyện viết bao lâu rồi?”
“Bẩm tiên sinh, được hơn một tháng.”
Chút bất mãn trong lòng ông ấy lập tức tan đi. Đàm tú tài nghĩ luyện hơn một tháng đã được thế này cũng không tồi.
Ông ấy vuốt râu đánh giá Tần Ngộ khiến cậu căng thẳng, đầu trống rỗng. Không biết qua bao lâu mới có tiếng thở dài truyền tới: “Trò ở lại đi.”
Tần Ngộ ngây người, sau đó vui mừng đáp: “Đa tạ tiên sinh.”
Dưới sự chứng kiến của Trương thị và Tần Sùng Ân, Tần Ngộ chính thức bái Đàm tú tài làm thầy. Sau đó Trương thị đưa quà nhập học và lễ cho Đàm tú tài. Lễ này gồm rau cần, hạt sen, táo đỏ, đậu đỏ, long nhãn, thịt khô.
Tần Ngộ kết thúc lễ bái sư là Trương thị và Tần Sùng Ân rời khỏi đó còn cậu thì theo người hầu tới lớp học.
Đàm tú tài là người có thanh danh rất tốt vì thế rất nhiều người đều muốn gửi con tới đây học. Bọn họ cũng không mang tham vọng đứa nhỏ sẽ có công danh, đa phần chỉ mong con biết chữ, hiểu đạo lý và sau này tìm được công việc tốt.
Lớp học ở sân trước, vốn có bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh. Lớp Đinh vốn là lớp vỡ lòng nhưng hiện tại đã đóng cửa nên Tần Ngộ trực tiếp học lớp Bính.
Lớp này có tám người, phần lớn đều khoảng 10 tuổi. Bàn ghế họ dùng khá giống hiện đại, vừa vặn chia hai dãy. Tần Ngộ là cây đậu lùn nên vừa vào lớp đã tạo cảm giác khác biệt.
“Ngộ đệ, chỗ này, chỗ này.” Tần Hoài Minh kích động gọi.
Có Tần Hoài Minh chào đón thế là không khí lập tức nhẹ nhàng hơn. Tần Ngộ cảm kích liếc anh họ một cái.
Lúc này người hầu chuyển một bộ bàn ghế tới và đặt ở sau cùng. Tần Ngộ ngồi xuống và lôi sách vở, bút mực từ rương đựng sách ra. Chỉ chốc lát sau cậu đã hòa vào lớp học.