Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đã vào thu, chớp mắt một cái Tần Ngộ đã tới Tầm Dương phủ được non nửa năm.

Tuy đường đã được tu sửa, các cơ sở hạ tầng khác cũng được sửa sang lại, người dân cũng được trấn an nhưng đây chỉ là tạm thời.

Vì nhiều người nên hiệu quả làm việc nhanh, tới năm sau đường sẽ được sửa xong, việc sửa sang lại tường thành cũng hoàn thành một nửa. Qua một thời gian nữa nơi này chắc sẽ rực rỡ hẳn lên.

Đến lúc đó người nhiều, chút hoa màu chắc chắn không đủ nuôi sống bọn họ, cũng không thể giữ được chân họ.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Tần Ngộ khoanh tay đi đi lại lại trong thư phòng, mày vẫn nhíu chặt. Bỗng nhiên có người gõ cửa thế là Tần Ngộ ôn tồn nói: “Vào đi.”

Tần Tiểu Sơn đi vào từ bên ngoài và đi tới trước mặt Tần Ngộ sau đó cung kính nói: “Đại nhân, buổi chiều ngài có lịch trình.”

Tần Ngộ ảo não vì bản thân đã quên béng việc này. “Ta đã biết.”

Tần Tiểu Sơn lui ra ngoài và đóng cửa lại. Tần Ngộ xoa mày sau đó nghĩ tới chuyện tranh chấp xảy ra án mạng lần trước. Câu chuyện ấy là bài

 

học cảnh cáo tuy hắn là tri phủ, nhìn có vẻ cao nhưng không có nghĩa là có thể giải quyết mọi chuyện.

Còn rất nhiều thứ hắn không hiểu và không rõ.

Đâu ai biết người dưới đang làm những gì, thế nên hắn cần đích thân đi xem thế nào.

Sau giờ ngọ, Tần Ngộ lên xe ngựa và ra ngoài. Hàn Ngũ và Uông Đông mang theo mấy nha dịch đi với hắn. Mọi người còn lại ở tại phủ nha để làm việc, đồng thời bảo vệ người nhà Tần Ngộ.

Tần Ngộ đâu dám lơ là an toàn của họ. Dù gì cẩn thận một chút cũng tốt hơn.

Dưới Tầm Dương phủ có vài huyện, bên dưới còn có trấn và hương. Lấy Tề huyện lệnh làm ví dụ cho dễ hiểu. Ông ta quản ba trấn và người đứng đầu mỗi trấn là lí chính. Mà dưới trấn có thể có 3-4 hương do thôn trưởng quản.

Đương thời thường nói làng trên xóm dưới là ý đó.

Trấn Trường Ninh nơi quê nhà của Tần Ngộ chính là thị trấn lớn nhất của huyện Nghi Khê, cũng là nơi có số dân đông nhất.

Đây là ấn theo quy tắc thông thường nhưng con người là vật sống và thế nghĩa là sẽ có sự di chuyển và thay đổi quanh năm. Bên ngoài Tầm Dương phủ cũng có ruộng, có nông dân và họ dần hình thành hương, hoặc trấn độc lập.

Quy mô của chúng không bằng một huyện nên không cần bố trí huyện lệnh mà trực thuộc sự quản lý trực tiếp của Tầm Dương phủ. Nếu gặp phải tri phủ không ra gì thì hương trấn đó sẽ là những nơi đầu tiên bị hãm hại. Nhưng nếu gặp được tri phủ tốt thì những hương trấn ấy sẽ được lợi. Dù sao thì lợi và hại cũng song hành.

Đã thế, Tầm Dương phủ gần Tây Nam, tính theo đường chim bay thì cách quê nhà của Tần Ngộ không quá xa. Nhưng sao lại tính theo đường chim bay bởi hai nơi này cách nhau những núi và non nên nếu đi đường bộ thì phải vòng một đoạn xa. Có điều hắn đang nhận nhiệm vụ ở đây nên không có lệnh thì không được phép rời khỏi địa bàn.

 

Tần Ngộ cứ theo lẽ thường và đi tuần tra bốn thôn và một trấn quanh phủ thành.

Sau khi tuần tra một lượt hắn mới mang theo người trở về phủ nha và lúc này trời đã tối đen.

Tần Ngộ mặc một thân quan phục đi về sân sau. Ở cửa viện có ánh đèn mờ nhạt, bên dưới là Ngôn Thư đang ôm hai đứa nhỏ đứng chờ hắn.

Tần Ngộ thấy lòng mình mềm nhũn và bước nhanh tới đón lấy hai đứa nhỏ: “Trời tối lạnh, sau này đừng đợi ta ngoài này.”

Ngôn Thư đi bên cạnh và nói: “Chúng ta nghe sân trước báo nên mới ra ngoài vì thế cũng không chờ quá lâu.”

Không Không và Liễu Liễu điên cuồng gật đầu, “Mẫu thân nói rất đúng.”

Tần Ngộ hôn lên mặt hai đứa nhỏ và thấy hơi lạnh. Không Không cũng hơi lạnh nên lặng lẽ vói tay nhỏ vào cổ áo cha.

Mặt Tần Ngộ vẫn giữ nguyên nhưng chân lại dừng bước và nhìn thằng nhãi con. Không Không cười hề hề nhưng không rút tay ra.

Ngôn Thư bất đắc dĩ và đành phải nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đợi chàng ở trong phòng.”

Tần Ngộ cọ cọ mặt của hai đứa rồi mới tiếp tục đi.

Ngày tiếp theo hắn mang theo người tới các huyện trực thuộc nên cần thông báo với người nhà và giao lại việc cho thuộc hạ.

Cũng chẳng còn cách nào khác, phủ thành và huyện thành cách nhau khá xa, phương tiện giao thông lại không tiện nên lần tuần tra này phải mất gần một tháng.

Tần Ngộ ngồi xe ngựa mất hai ngày mới đến được huyện thành gần nhất. Bọn họ chậm rãi tuần tra nơi ấy thì thấy cửa hàng hai bên san sát, tuy không có nhiều người nhưng từ từ phát triển sẽ tốt hơn. Mặt đường tuy hơi rách nhưng sạch sẽ, thi thoảng có một hai người già cầm chổi dọn dẹp.

Cũng không phải bọn họ khắt khe những người già này mà mỗi nhà mỗi khổ. Hiện tại quan phủ thật sự không có dư thừa tiền để xây viện dưỡng

 

lão với cô nhi viện nên chỉ có thể thông báo tuyển dụng những người già này để họ làm vài công việc đơn giản, kiếm chút tiền giúp họ sống sót.

Còn chuyện phát tiền miễn phí thì về cơ bản là không thể vì số lượng người neo đơn và trẻ mồ côi nhiều, phát cho người này rồi sẽ phải phát cho người khác. Dù hiện tại có miễn cưỡng đủ tiền phát cho họ nhưng nếu năm sau không có tiền để phát thì những người này có oán trách hay không? Đến lúc đó có người đói chết thì có phải lại đổ tội lên đầu quan phủ không?

Nhìn nhận một việc cần nghĩ tới lâu dài chứ không chỉ có trước mắt. Hiện tại toàn bộ Tầm Dương phủ cần nỗ lực để mọi người tồn tại, rồi chậm rãi đi lên. Khi có sức mạnh nhất định rồi mới bàn tới chất lượng sinh hoạt.

Thị trấn này ở phía tây, có lều đậu phụ. Bên ngoài có đứa nhỏ mặc quần áo cũ nát đang khuân vác mấy thứ nhẹ cân. Bọn chúng cũng không làm việc không công bởi tới giờ cơm, mỗi đứa sẽ được phát một cái màn thầu, nửa bát lương thực phụ với vài miếng dưa muối. Cứ 10 ngày, nửa tháng lại có một, hai miếng thịt.

Đứa nào không có chỗ ngủ thì đợi đến tối công nhân rời đi có thể ngủ luôn trong lều. Bọn chúng dùng chăn rách người ta cho và trải cỏ khô lên nằm, dù sao cũng ấm hơn ở bên ngoài.

Tần Ngộ đang nghe quản sự của lều đậu phụ báo cáo thì huyện lệnh cũng nghe tin và chạy vội tới.

“Tần đại nhân, sao ngài lại phải tự mình tới đây?”

Tần Ngộ cười cười: “Bản quan chỉ đi nhìn quanh thôi.” Huyện lệnh toát mồ hôi hột, trái tim cũng nảy lên.

Không phải phủ nha rất nhiều việc ư? Sao ngày nào tri phủ đại nhân cũng chạy bên ngoài thế?

“Hắt xì ——”

Gã sai vặt bên cạnh Vương đồng tri lập tức lo lắng và dò hỏi: “Đại nhân, ngài không sao chứ? Có phải ngài bị cảm không? Để tiểu nhân xuống bếp nấu bát canh gừng cho ngài uống.”

 

Trước khi đi tuần, Tần đại nhân đã dặn bọn họ phải chăm sóc Vương đại nhân thật tốt, nếu không một đống việc này chẳng có ai làm.

Vương đồng tri không biết suy nghĩ của gã sai vặt nên giơ tay lên nói: “Không cần.”

Một lát sau ông ấy thở dài: “Thôi được rồi, ngươi đi nấu cho bản quan một chén trà gừng đi.”

Tối qua ông ấy bận rộn tới tận giờ Sửu (1 giờ sáng) nên mệt quá gục lên bàn nghỉ tạm. Trời chưa sáng ông đã bị tiếng gà gáy đánh thức và thấy trên người mình có khoác chiếc áo. Hẳn là gã sai vặt đắp cho nên ông cũng không bị cảm lạnh, chỉ thấy mệt.

Nhưng công việc còn một đống. Ông ngủ một giấc ngắn ngủi và tỉnh lại thì thấy hình như việc lại nhiều hơn.

Vương đồng tri:………

Đừng nhìn đồng tri là hàng chính ngũ phẩm mà nghĩ là to. Bên trên còn một tri phủ đ.è x.uống nên một khi tri phủ không nhường quyền lực thì đồng tri còn chẳng bằng huyện lệnh thất phẩm.

Nhưng cái vị Tần tri phủ này cũng quá yên tâm với ông ấy rồi. Chuyện lớn hay bé gì cũng để ông ấy quyết, chẳng lẽ hắn không sợ ông ấy lừa gạt hay sao?

Mối quan hệ giữa tri phủ và đồng tri chính là như thế, không phải ta áp ngươi thì chính là ngươi đè đầu cưỡi cổ ta. Bọn họ là quan hệ “cạnh tranh”.

Nhưng Tần Ngộ sẽ không phạm phải sai lầm thấp kém này. Hắn không những ủy quyền cho Vương đồng tri mà còn ủy quyền cho những người khác. Lúc hắn mới tiền nhiệm, phủ nha hầu như chẳng có ai và hắn đã tự tuyển chọn, tự đề bạt gần như toàn bộ quan viên và thư lại ở đó. Nên dù thời gian chưa lâu và những người này chưa thể gọi là người của hắn nhưng chắc chắn sẽ hướng về hắn.

Chức quan của họ không bằng Vương đồng tri nhưng số lượng lại vượt trội nên thừa sức đối đầu. Mà Vương đồng tri có cấp bậc cao hơn nên cũng đủ để áp đảo họ. Tần Ngộ chỉ cần khống chế tốt và không để những kẻ này trộn lẫn với nhau là được.

 

Thời gian rảnh rỗi được hắn dùng để đi tuần, miễn cho quan viên bên dưới che tai bịt mắt hắn.

Lúc này, Tần Ngộ nhìn vẻ mặt căng thẳng của huyện lệnh thì cười và nói: “Ông làm rất tốt, cần tiếp tục cố gắng.”

Huyện lệnh lập tức thả lỏng, trái tim cũng bình tĩnh lại. Ông ấy cười nói: “Đại nhân quá khen, đây là việc hạ quan nên làm.”

Tần Ngộ vẫn tươi cười: “Làm không tốt thì bị phạt nhưng làm tốt thì nên được thưởng. Công lao này bản quan sẽ ghi nhớ cho ông.”

Huyện lệnh thầm vui vẻ nên nói với quản sự của lều đậu phụ: “Hôm nay Tần đại nhân tuần tra nên cơm trưa sẽ thêm chút thức ăn mặn. Tiền sẽ do nha môn chi.”

Quản sự vui mừng khôn xiết và liên tục nói lời cảm tạ.

Tần Ngộ và mọi người rời đi nhưng vẫn nghe thấy đám nhỏ vui vẻ reo hò phía sau.

Tần Ngộ từ chối lời mời dùng cơm trưa tại nha môn của huyện lệnh và ngồi trên xe ngựa ăn chút bánh bao và nước ấm là xong một bữa.

Đây không phải lần đầu đám nha dịch thấy cảnh này nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Đường đường Tri phủ đại nhân mà cũng ăn uống đơn sơ như họ.

Hàn Ngũ và Uông Đông thì thấy mãi thành quen. Lúc trước xây lăng mộ, Tần đại nhân còn ngủ trong lều tranh như dân phu, chẳng qua ngài ấy được ở riêng một cái lều bé bằng bàn tay.

Lúc ấy đám Hàn Ngũ vừa mới đi theo Tần Ngộ và lần đầu tiên thấy văn nhân giống như hắn. Rõ ràng hắn là quan văn nhưng có thể chịu khổ giống tướng võ.

Lúc ấy bọn họ vui đùa nói cho Tần Ngộ nghe, ai ngờ hắn lại nói: “Nghèo văn giàu võ. Văn nhân sao có thể không chịu được khổ đây?”

Mười năm gian khổ học tập chẳng lẽ chỉ là một câu nói suông sao?

Khi hắn còn bé đã luyện chữ, chép sách trong trời đông giá rét. Lúc ấy thực sự khổ nhưng thư sinh phải chịu khổ như thế rất nhiều. Thậm chí có

 

những người còn học tập trong hoàn cảnh gian khổ hơn cả hắn khi còn nhỏ.

Nhưng mọi người không có ấn tượng với chuyện này là vì họ chỉ thấy văn nhân sau khi làm quan luôn chú trọng tinh xảo, luôn thích ngâm thơ, làm văn và thích phong hoa tuyết nguyệt.

Đám văn nhân ấy là thượng tầng trong số học sinh đông đảo khắp thiên hạ.

Sau cơm trưa bọn họ khởi hành tới các thị trấn và thôn xóm của huyện ấy. So với huyện thành thì thị trấn kém hơn nhiều, nơi nào cũng rách tung tóe, nhưng ngẫu nhiên cũng thấy có người đang sửa sang đường xá.

Tần Ngộ nói với bản thân rằng hắn không cần gấp gáp, cứ từ từ là được.

Bọn họ không thông báo trước cho lí chính nhưng một đám nha dịch đi trên phố vẫn quá bắt mắt, lí chính có không muốn biết cũng khó.

Tới tối, Tần Ngộ và đoàn người nghỉ trong một sân nhỏ mà lí chính chuẩn bị cho họ. Lúc này Tần Ngộ gọi lí chính tới nói chuyện. Hắn hỏi những chuyện gần đây, hỏi có phát sổ tay xuống không? Phản ứng của người dân thế nào? Sau đó hắn lại hỏi bá tánh sống có tốt không? Mọi người mà cãi nhau thì xử lý ổn thỏa không?

Những chuyện lớn bé hắn đều hỏi khiến trái tim già nua của lí chính cứ nảy lên cổ họng, mỗi câu trả lời đều phải cân nhắc cẩn thận.

Với lí chính thì tri phủ là quan trên của quan trên của quan trên. Hắn và ông ấy là hai người cách xa nhau, không ngờ có ngày ông ấy lại có thể trực tiếp gặp mặt tri phủ.

Tới rạng sáng, thấy lí chính không chịu nổi nữa hắn mới thả người về đi nghỉ. Trong phòng chỉ còn mình hắn thế là Tần Ngộ cũng ngáp một cái.

Lúc sắp ngủ hắn không nhịn được nghĩ không biết mình đang làm tri phủ hay huyện lệnh. Nhưng nếu cho chọn lại thì hắn vẫn sẽ làm như thế.

Làm chức này thì phải gánh trách nhiệm này. Nhận lộc của vua thì phải giúp vua chia sẻ gánh nặng.

Chỉ có hiểu được tình huống bản địa thì về sau mới có chính sách tốt hơn.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK