Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội dung của tiểu khảo là kiểm tra những gì học sinh học được trong một tháng qua vì thế độ khó không lớn.

Lúc Tần Ngộ biết được điều này thì thở dài một hơi. Nhưng lúc thật sự cầm được đề cậu mới nhận ra mình thở phào hơi sớm.

Tiểu khảo kéo dài ba canh giờ, nội dung bao gồm thiếp kinh, mặc nghĩa, kinh nghĩa, sách luận, luật pháp, toán học.

Thiếp kinh và mặc nghĩa cộng lại mới chiếm có một phần điểm. Mình sách luận đã chiếm ba điểm, luật pháp và kinh nghĩa chiếm hai điểm, toán học một điểm, và thi phú một điểm.

Tần Ngộ vẫn làm những câu cơ sở trước. Tuy thiếp kinh và mặc nghĩa cộng với toán học không chiếm bao nhiêu điểm nhưng cậu không thể mất điểm ở những phần đó được.

 

Luật pháp thì khó. Nó lại là một đề phong tục, hơn nữa mối quan hệ giữa các nhân vật rất phức tạp nên cần “Xét xử”.

Tần Ngộ run rung lông mi và nhíu mày suy nghĩ.

Cả phòng học yên tĩnh, mọi người đều khổ sở suy nghĩ, nghiêm túc làm bài, chẳng ai nhìn đông nhìn tây.

Không phải tất cả mọi người đều thành thật và không có ý định ngó nghiêng mà là thư viện Thanh Khê cực kỳ nghiêm khắc về khoản này. Nếu bị phát hiện gian lận sẽ bị buộc thôi học ngay. Thư viện sẽ không nể tình, cũng bất chấp địa vị.

Trước kia từng có vài trường hợp, trong đó có hai người là công tử ở Kim Lăng nhưng cuối cùng thư viện vẫn đuổi thẳng cổ.

Sau đó mọi người mới thành thật hơn. Nếu không thi qua thì còn cơ hội trong hai năm tiếp theo, nhưng nếu gian lận thì một cơ hội cũng không có.

Ngoài cửa sổ là tiếng chim nhỏ ríu rít vui vẻ, hoàn toàn khác hẳn tâm tình nôn nóng của đám học sinh bên trong.

Thầy giáo chắp tay sau lưng và đi qua lại khiến bọn họ càng thêm căng thẳng.

Tần Ngộ vất vả làm xong đề luật pháp thì trán đã rịn đầy mồ hôi. Cậu dùng tay áo xoa xoa rồi tiếp tục làm sách luận và sử luận.

Đề ghi: “Con hát Lê viên sầu tóc bạc, Tiêu phòng thái giam hận răng long.” (Trường hận ca – Bạch Cư Dị – thivien.net)

Tần Ngộ lập tức cảm thấy các vị phu tử ra đề quá tàn nhẫn. Ý trên mặt chữ của hai câu thơ này rất dễ giải thích nhưng người hơi hiểu lịch sử sẽ biết đây là châm chọc vị hoàng đế nào đó trước khi binh biến đồng thời thể hiện đồng tình và khẳng định với tình cảm của đế hậu.

Trong này có trào phúng, trách cứ và cả thương hại. Nó vừa có tình cảm cá nhân lại mang ẩn dụ màu sắc chính trị.

Vừa lúc hết mực nên Tần Ngộ đặt bút lông trên giá, một tay khác đỡ tay áo và chậm rãi mài mực, trong đầu tự hỏi làm sao để trả lời.

 

Nếu các thầy giáo đã dám ra đề như thế vậy chắc chắn sẽ không muốn nghe những lời tuyên bố hời hợt không đau không ngứa. Nhưng trả lời thế nào, bao nhiêu sâu, nói nhiều hay ít lại phải kiểm soát tốt bởi nói nhiều quá cũng dở.

Hôm nay mặt trời cực kỳ nóng, trong phòng hấp hơi. Tần Ngộ chỉ mài mực một lát mà cằm đã nhỏ giọt mồ hôi.

Một giọt mồ hôi nhỏ trên giấy nháp.

Mực đã mài xong nên cậu buông khối mực, lau khô tay và lót một cái khăn khác dưới cằm mới bắt đầu viết câu trả lời trên giấy nháp. Làm như thế thì chỉ cần sai là sửa được, cuối cùng cậu mới chép đáp án vào giấy thi.

Bị đề sách luận và đề luật pháp tàn phá nên lúc trả lời đề kinh nghĩa Tần Ngộ cảm thấy may mắn như sống sót sau tai nạn.

Cuối cùng là đề thi phú và nó lại không khó như tưởng tượng.

Chờ Tần Ngộ trả lời xong hết và kiểm tra một lượt thấy không có vấn đề gì mới nộp bài thi.

Thư viện Thanh Khê không quản học sinh nộp bài trước bao lâu. Chỉ cần ngươi có tài, có thể làm xong đề sớm thì dù mới chỉ thi được nửa canh giờ ngươi cũng có thể nộp bài.

Tần Ngộ chỉ nộp sớm 15 phút. Lúc cậu nghiêng đầu nhìn lướt qua mới phát hiện trong phòng học chỉ còn lại một nửa số học sinh.

Cậu xoa mồ hôi trên mặt và cảm thấy những kẻ kia quá giỏi, sao có thể trả lời nhanh như vậy nhỉ?

Sau khi cậu rời khỏi đây thì thấy Tần Tú Sinh chờ mình ở bên ngoài. “Ngộ đệ mau uống chút nước.”

Tần Ngộ đón lấy ấm nước và uống. Nước ấm nhuận giọng khiến tinh thần của cậu cũng thả lỏng.

Sau đó hai người đi tới nhà ăn, trong lúc ấy Tần Tú Sinh thật cẩn thận hỏi: “Thi có khó không?”

 

Tần Ngộ thành thật gật gật đầu sau đó lại nói thêm: “Đệ cảm thấy hơi khó nhưng những người khác có khi không thấy gì.”

Tần Tú Sinh cũng hiểu đại khái tính tình của Tần Ngộ nên nếu cậu đã bảo khó tức là khó.

“Hay đệ về ký túc xá nghỉ ngơi đi, ta sẽ mang cơm về cho.” Tần Ngộ lắc đầu: “Để đệ tự đi.”

Sau nửa canh giờ nữa họ còn phải thi môn tự chọn.

Tần Ngộ lại phải cảm thán thư viện Thanh Khê quá năng suất, nếu có thể làm xong mọi việc trong một ngày thì bọn họ tuyệt đối sẽ không kéo dài tới ngày thứ hai.

Lúc thầy giáo dạy học cũng không nói thêm một câu thừa thãi nào.

Tần Tú Sinh chạy trước chạy sau theo cậu. Lúc cưỡi ngựa bắn cung cậu phải thay quần áo khác nên nếu có người hỗ trợ sẽ tiện hơn nhiều.

Đối với con em quý tộc thì cưỡi ngựa bắn cung có thể được coi là một môn, nhưng với người thường thì đây là hai môn. Bắn cung cần chính xác, lực cánh tay cũng phải tốt còn cưỡi ngựa lại chú trọng lực cân bằng. Giải thích sâu hơn thì có kỹ thuật cưỡi ngựa riêng nhưng rất nhiều người chưa được học. Môn này cần thiên phú trời ban, thêm nỗ lực và rất dễ bị thương.

Đa số học sinh đều muốn đi theo con đường làm quan nên chủ yếu chỉ học văn hóa.

Tần Ngộ lưu loát xoay người lên ngựa và chạy mấy vòng quanh trại nuôi ngựa. Sau đó cậu xuống ngựa tới trường bắn cung và giương cung cài tên. Tuy cậu bắn hơi chệch hồng tâm nhưng so với người khác đã giỏi hơn nhiều. Có mấy người thậm chí mũi tên còn không trúng bia.

Cưỡi ngựa bắn cung xong bọn họ lại tới chỗ Hoàn tiên sinh thi chơi cờ.

Quang cảnh là thế này: Hoàn tiên sinh để người ta bày bàn cờ, học sinh ngồi xuống lựa chọn quân trắng hoặc đen và đặt quân cờ xuống. Ông ấy đi qua sẽ liếc mắt nhìn và đi một quân.

Hoàn tiên sinh thật sự quá kinh khủng nên Tần Ngộ có cảm giác một mình ông ấy đang đánh nhau với cả đám học sinh bọn họ.

 

Mãi tới khi sắc trời tối đen cậu thật sự không chịu nổi nữa và cúi đầu nhận thua. Thị đồng ở bên cạnh liếc nhìn ván cờ và nhanh chóng ghi lại.

Tần Ngộ đứng dậy rời đi. Vừa ra ngoài cậu đã thấy Tần Tú Sinh đứng đó cầm hộp đồ ăn chờ từ lúc nào. Hai người lập tức cùng nhau đi về ký túc xá.

Thấy chung quanh không có ai thế là Tần Tú Sinh nhỏ giọng nói: “Ngộ đệ, nếu mệt quá thì dựa lên người ta nè, để ta đỡ đệ.”

Một ngày này Tần Tú Sinh chỉ đứng nhìn cũng thấy mệt. Lúc bọn họ trở lại ký túc thì gặp một vị khách ngoài ý muốn. “Lan huynh?”

Tần Ngộ lập tức đứng thẳng và bước nhanh qua: “Sao huynh lại ở đây?”

Cậu thấy vui vẻ và vội đón Thích Lan vào trong sân, “Huynh chờ lâu chưa?”

Cậu lôi kéo Thích Lan ngồi trong phòng mình còn Tần Tú Sinh thì nhanh nhẹn đổ nước, bày đồ ăn ra rồi nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.

Tần Ngộ ngượng ngùng nói: “Đệ không biết huynh tới nên cơm nước đơn sơ, Lan huynh đừng trách.”

Thích Lan cười nói: “Là ta không đúng, lý ra phải báo cho đệ một tiếng, lại còn cướp cơm chiều của Tú Sinh.”

“Lan huynh……”

Thích Lan cười sang sảng, “Thôi thôi, không đùa đệ nữa. Sau khi thi tiểu khảo, thư viện sẽ cho nghỉ tắm gội hai ngày. Đệ đã có kế hoạch gì chưa?”

Tần Ngộ nghĩ nghĩ và nghiêm túc nói: “Đệ sẽ viết thư cho mẹ để bà ấy không phải lo lắng. Sau đó đệ tính đi dạo thành Kim Lăng để làm quen.”

Đương nhiên cậu cũng muốn thả lỏng một chút bởi từ khi tới Kim Lăng và nhập học tới giờ cậu chỉ tập trung cho tiểu khảo, toàn bộ tinh thần đều đổ vào đó.

Thích Lan trầm ngâm nói: “Vậy ta sẽ đi cùng đệ.” Hắn chớp mắt, “An tâm đi, ta sẽ không gọi những người khác.”

 

Tần Ngộ hé miệng cười.

Hai người vừa ăn cơm vừa nói tới nội dung thi sau đó Tần Ngộ thở dài: “Nội dung của lớp Ất khó quá.”

“Lớp Bính cũng không đơn giản.” Thích Lan như nhớ tới ký ức không tốt nào đó: “Lúc trước ta vừa tới cũng phải ăn đau khổ đó.”

Hắn cũng là học sinh ở lại lớp.

Hai người nói chuyện tới đêm khuya sau đó hẹn thời gian gặp mặt rồi thích Lan mới trở về. Tần Ngộ tiễn hắn một đoạn, lúc trở về cậu mới phát hiện phòng của Trương tú tài vẫn tối.

“Tú Sinh ca, Trương tú tài còn chưa về sao?”

Tần Tú Sinh vừa phơi quần áo vừa đáp: “Trương tú tài là người địa phương nên Văn Mặc nói sau khi thi xong họ sẽ về nhà.”

Tần Ngộ: “Thì ra là thế.”

Cậu tiến lên hỏi: “Tú Sinh ca, cơm tối huynh ăn cái gì?” “Ăn đồ ăn vặt.”

Tần Ngộ nhíu nhíu mày: “Hay huynh không có đủ tiền nên mới không lấy thêm cơm chiều?”

“Đương nhiên không phải. Ta nghĩ lúc ấy chạy tới nhà ăn cũng chẳng còn gì nên mới không đi.”

Tần Ngộ xoay người vào nhà. Một lát sau Tần Tú Sinh tiến vào thì thấy Tần Ngộ đưa cho mình một túi tiền.

Tần Tú Sinh hoảng sợ: “Đệ làm gì thế?”

Tần Ngộ mạnh mẽ nhét túi tiền vào lòng hắn và nghiêm túc nói: “Tú Sinh ca. Đệ gọi huynh một tiếng ca thì thì sẽ không coi huynh như người ngoài. Chuyện như đêm nay mà xảy ra thì đệ hy vọng huynh sẽ đối xử tốt với bản thân. Chúng ta không so được với kẻ có tiền nhưng no bụng thì không thành vấn đề. Tiền này huynh cầm đi, về sau huynh cứ lựa tình hình mà tiêu, không cần hỏi đệ mọi chuyện.”

Tần Tú Sinh cảm thấy túi tiền đè nặng trong lòng thế là hắn hít sâu một hơi và cười nói: “Được, ta sẽ nhận chỗ tiền này.”

 

Tần Ngộ mỉm cười: “Ăn thêm chút gì đi, một thanh niên như huynh ăn mấy miếng điểm tâm thì no sao được.”

Tần Ngộ lục tìm một lúc cũng chỉ được ít quả hạch. Ngày thường cậu không quan trọng ăn uống nên chỉ có chút đồ ăn vặt này.

Tần Tú Sinh vừa ăn vừa cười và cảm thấy quả hạch cũng ngọt.

Bên kia Thích Lan trở về cũng xoa xoa mày. Thích Trường Danh cười hỏi: “Công tử làm sao thế?”

Thích Lan ra vẻ ê răng: “Hôm nay ta hơi đường đột.”

Thích Trường Danh lập tức lải nhải, “Ta đã bảo để ta qua nói một câu mà ngài còn không chịu.”

Lúc ấy hắn đang xử lý việc vặt nên Thích Lan không bảo hắn đi làm gì.

Thích Trường Danh lại chuyển đề tài: “Nhưng ngài và Tần cử nhân thân thiết nên cũng không có việc gì đâu.”

Thích Lan ngẫm lại thấy cũng phải. Ngày mai ra cửa hắn tặng ít quà cáo lỗi cho người anh em của Tần Ngộ là được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thích Lan để Thích Trường Danh lấy nước ấm cho mình tắm rửa rồi đi ngủ.

Giờ Tỵ ngày tiếp theo hai người gặp nhau ở cửa thư viện. Bọn họ không mặc đồng phục bởi như thế quá chú ý nên cả hai đều thấy không quen.

Tần Ngộ cõng rương đựng sách còn Tần Tú Sinh ở bên cạnh thì sắc mặt hồng hào, trán còn rịn mồ hôi.

Thích Lan cười hỏi: “Sáng sớm nay Tú Sinh huynh đệ làm gì mà đầu đầy mồ hôi thế?”

Tần Tú Sinh không ngờ Thích Lan lại chủ động nói chuyện với mình nên hơi thẹn thùng và nhìn thoáng qua Tần Ngộ rồi mới nói: “Ta đi gửi thư về nhà.”

Một là thư của Tần Ngộ viết cho Trương thị, một là thư là hắn viết cho người nhà.

Thích Lan gật gật đầu, “Buổi chiều ta cũng để Trường Danh giúp ta đưa thư.”

 

Hắn nhanh chóng chuyển đề tài và mời Tần Ngộ lên xe ngựa. Xe này là Thích Trường Danh đi thuê sáng nay. Thích Trường Danh biết đánh xe nên Tần Tú Sinh và hắn ngồi hai bên sườn, bên trong xe là Thích Lan ngồi giới thiệu đủ thứ ở Kim Lăng cho Tần Ngộ nghe.

Bốn hướng đông tây nam bắc, chỗ nào nhiều người bình dân, chỗ nào toàn người giàu, chỗ nào có Tần lâu rồi Sở quán.

Thích Lan xòe quạt và thần bí nói: “Hiền đệ chưa từng nghe các cô nương ở Kim Lăng hát đúng không? Bọn họ đều nói giọng Ngô nông mềm mại khiến lòng người ta cũng mềm theo. Hay là để huynh mang đệ đi xem một chút nhé.”

Tần Ngộ đang uống trà lại nghe thấy thế thì suýt nữa bị sặc. May mà cậu nhịn được và vội nói: “Không được, không được, đệ vẫn nên làm quen với đường xá thì hơn.”

“Được thôi.” Thích Lan nhún nhún vai, vẻ mặt tiếc nuối.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK