Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn lâm hầu đọc là cấp từ ngũ phẩm nên mỗi tháng Tần Ngộ được lĩnh 12 thạch gạo. Hắn tính ra thì thấy một thạch gạo thời này bằng khoảng 100 cân, vậy 12 thạch chính là 1200 cân. Ngoài lương thực, mỗi tháng Tần Ngộ còn được nhận 38 lượng bạc.

Quả nhiên quan kinh thành càng lên chức cao thì đãi ngộ càng phong phú. Đó chỉ là khoản triều đình phát cho, ngoài ra quan lại ở các bộ phận khác nhau sẽ có thêm các khoản thu ngoài, vượt xa tiền lương tháng chính thức của họ.

Bảo sao các vị quan lớn đều có không ít nhà, cửa hàng, thôn trang, ruộng tốt và người hầu.

Cũng chính vì thế mà càng lên cao càng khó. Số lượng quan viên có giới hạn, Tần Ngộ có thể thăng lên thành hàn lâm hầu đọc là bởi vì người ngồi ở vị trí này lúc trước phạm phải tội gì đó nên bị giáng chức và trống một chỗ.

Không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí này và dùng mọi cách để vận động. Nhưng ai ngờ Thiên Tử lại đột nhiên điều một người từ Lại Bộ tới khiến bọn họ không kịp trở tay.

Hiện tại Tần Ngộ phụ trách việc biên soạn một bộ sách nên sẽ không có tiền hiếu kính như khi ở Lại Bộ. Nhưng tiền hoa hồng thu được từ cửa hàng đậu phụ không tồi, lại có hoa hồng của nhà họ Tô và tửu lầu của Tần Hoài Nhân. Lúc trước Tần Hoài Nhân để hắn đóng góp tiền chính là muốn được Tần Ngộ che chở vì thế cứ cách một thời gian hắn lại mang phần hoa hồng tới cho Tần Ngộ.

Mà người nhà họ Tần lại ít, lối sống cũng không xa xỉ phô trương nên cả nhà họ sống sung túc thoải mái hơn đa số quan viên xuất thân bình dân. Ngôn Thư tự giữ của hồi môn của bản thân chứ Tần Ngộ chưa từng hỏi đến.

Tần Ngộ lén phân tích ý đồ của Thiên Tử nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không nghĩ ra được cách gì. Vì thế hắn dứt khoát không nghĩ nữa, cứ thành thật làm việc là được.

Hắn bận rộn ở Hàn Lâm Viện cho tới khi đọc xong một cuốn sách mới gấp lại và chớp đôi mắt đau nhức sau đó đi ra ngoài.

 

Hàn Lâm Viện vẫn như cũ, chỉ có căn phòng làm việc của Tần Ngộ là đã thay đổi.

“Tần hầu đọc.” Một vị thứ cát sĩ với gương mặt thư sinh trẻ trung hành lễ với hắn.

Tần Ngộ ngẩn người sau đó mới hoàn hồn và mỉm cười với đối phương. Đúng rồi nhỉ, cứ ba năm là các thứ cát sĩ sẽ được phân công tới các nơi, rồi một lượt người mới sẽ được bổ sung.

Rốt cuộc thì Hàn Lâm Viện cũng có thay đổi.

Tần Ngộ nghĩ linh tinh và bất giác đi tới khu nhà làm việc trước kia của mình. Vách tường quen thuộc vẫn ở đó, bên trên lại có mấy bài thơ trào phúng mới. “Võ đài mới” lại ra đời rồi.

“Tần đại nhân.” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp mang theo chút ung dung.

Tai Tần Ngộ giật giật vì hắn cảm thấy giọng này rất quen nhưng không nhớ ra là ai. Hắn quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười nhìn mình.

“Nghiêm Hoài.” Tần Ngộ quá đỗi kinh ngạc. Bấy giờ hắn mới thể ý thấy quan phục của Nghiêm Hoài, “Hiện tại huynh là thứ cát sĩ.”

Nghiêm Hoài cười gật đầu, “So ra vẫn kém đại nhân. Nghiêm mỗ thi đình xếp hạng bốn mươi mấy.”

“Huynh đừng trêu ghẹo ta.” Tần Ngộ cười đáp. Lúc trước thi hội hắn cũng chỉ coi như đứng giữa bảng, chẳng qua tới thi đình mới được Thiên Tử chọn làm Thám Hoa.

Tần Ngộ hơi ảo não, “Nghiêm huynh, ta…”

Nghiêm Hoài mỉm cười và cắt ngang lời hắn: “Ta biết huynh rất bận nên không viết thư báo. Mấy năm nay không gặp mà Tần đại nhân càng thêm tiến tới khiến hậu bối như ta cực kỳ bội phục.”

Bởi vì theo lý thuyết thì thứ cát sĩ còn chưa phải quan nhưng cũng không giống những người đọc sách bình thường. Bọn họ đã thi đình, đã là học trò của Thiên Tử nên khi gặp quan cao hơn, bọn họ thường mở miệng tự xưng là hậu bối.

 

Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Hai ta vốn là bạn cùng trường, sao phải thế!”

Nghiêm Hoài nói: “Ở Hàn Lâm Viện, đại nhân là quan trên còn ở bên ngoài đại nhân là Tùy Chi, là bạn tốt của ta.”

“Được rồi.” Tần Ngộ chấp nhận chuyện này bởi trên quan trường cần chú ý chút.

Hai người trò chuyện trong chốc lát rồi Tần Ngộ lại hẹn gặp một ngày khác và trở về làm việc.

Nghiêm Hoài cũng trở về làm việc. Một lát sau một vị thứ cát sĩ đi tới thấp giọng hỏi hắn: “Nghiêm huynh, vừa rồi ta thấy huynh nói cười với Tần hầu đọc. Hai người quen biết ư?”

Nghiêm Hoài rũ mắt và bình thản nói: “Không tính là quen, chỉ có vài lần có duyên gặp gỡ thôi.”

Vị thứ cát sĩ kia còn muốn hỏi lại nhưng Nghiêm Hoài lấy cớ lấy đồ và tránh đi.

Buổi tối Tần Ngộ về nhà nói với người nhà về việc này và cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh quá.”

Trương thị gật đầu. Hiện tại bà vẫn nhớ như in lúc con trai học ở xa và chỉ có một mình bà ở nhà.

Lúc này so sánh mới thấy ngày tháng hiện tại đúng là tốt đẹp. “A a —— a ——”

Không Không rúc trong lòng Tần Ngộ nhưng không chịu thành thật mà giẫm giẫm chân nhỏ, tay vung lên muốn ôm lấy mặt cha mình để bôi nước miếng.

Tần Ngộ nghiêng đầu nhìn Ngôn Thư rồi lại cúi đầu nhìn con mình. Mẹ, vợ và con đều ở bên cạnh, hắn còn có một sự nghiệp không tồi nên phải nói là ông trời cực kỳ thương hắn.

“Bẹp ——”

Rốt cuộc đứa nhỏ cũng thành công hôn lên mặt Tần Ngộ và để lại một đống nước miếng. Thằng nhãi con cực kỳ đắc ý cười khanh khách không ngừng.

 

Màn Thầu vốn dĩ đang đứng trong góc nhai nhai nhưng không biết từ lúc nào nó đã đi tới và vươn đầu lưỡi li.ếm mặt Tần Ngộ. li.ếm xong nó kêu “Khọt khọt” một cách vừa lòng rồi chậm rãi bỏ đi, cái đuôi lắc lắc vui vẻ.

Ngôn Thư dở khóc dở cười và lấy khăn tay lau mặt cho chồng, miệng chế nhạo: “Màn Thầu chỉ thân thiết với chàng, ngoài ra nó chẳng để ý tới ai khác.”

Tần Ngộ không biết nên khóc hay cười và cảm thấy nếu Màn Thầu có thể chia một phần tình cảm sâu nặng ấy cho những người khác thì tốt. Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì cũng tùy nó.

Hắn luôn cảm thấy việc Màn Thầu thích hắn thật khó hiểu.

Tần Ngộ nhớ lại quá khứ và đôi khi còn thấy chột dạ. Dù sao thì lúc ấy hắn chăm chút cho Màn Thầu cũng chỉ hy vọng nó khỏe mạnh để giúp làm việc nặng trong nhà.

Tần Ngộ đâu có biết sự chăm sóc của mình tốt hơn những người khác rất nhiều. Có chủ nhân nào mua lừa về còn nghiên cứu khẩu vị, tỉa lông và quét dọn để đảm bảo chỗ ở của lừa luôn được sạch sẽ không?

Dù rằng nguyên nhà là do cửa hàng nhà họ quá nhỏ.

Trước kia, vào lúc nửa đêm, khi Tần Ngộ còn đang ngủ thì Trương thị đã thức dậy làm đậu phụ và việc xay đậu, kéo cối xay đều do Màn Thầu làm. Chờ Tần Ngộ tan học buổi sáng sẽ về nhà một lúc. Khi đó Màn Thầu cũng được nghỉ ngơi thế là Tần Ngộ sẽ cho nó ăn, chải lông, lau mấy chỗ bị bẩn rồi cắt tỉa phần lông dài cho nó.

Vì thế trong tâm trí của con lừa nhỏ thì Tần Ngộ = ăn ngon, nghỉ ngơi, chải lông và tỉa lông. Toàn những từ tốt đẹp. Hơn nữa, trí nhớ của lừa không tồi nên Màn Thầu cứ thế nhớ mãi Tần Ngộ.

Cũng từ lúc ấy, Tần Ngộ trở thành sự tồn tại khác biệt trong lòng Màn Thầu.

Mọi người đều cảm thấy con lừa ngốc rồi mắng đồ con lừa gì đó. Và Màn Thầu đã dùng hết toàn bộ trí thông minh của bản thân để nhớ kỹ một mình Tần Ngộ.

 

Lúc Tần Ngộ gặp lại Màn Thầu ở sân sau nhà họ Triệu thì phải mất một lúc nó mới nhận ra chủ nhân cũ. Không phải nó không nhớ ra Tần Ngộ mà nó tưởng mình nhìn nhầm, kiểu như không dám tin tưởng.

Sau đó nó phát hiện là chủ nhân thật sự nên điên cuồng đâm vào hàng rào muốn vọt về phía hắn.

Đáng tiếc là nó không thể nói, dù Tần Ngộ có thông minh đến mấy cũng không thể hiểu được trong đầu nó nghĩ cái gì.

Tần Ngộ vẫn sẽ giữ mãi sự nghi hoặc này cho tới về sau. Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng tới tình cảm yêu mến của nhà họ với Màn Thầu.

Trong quá khứ, hiện tại và sau này Màn Thầu đều sẽ đi theo Tần Ngộ. Giống như khi còn nhỏ nó từng chờ chủ nhân bé bỏng tan học thì bây giờ nó sẽ chờ Tần Ngộ tan làm về nhà. Rồi sau đó nó sẽ chạy tới cọ cọ vào người Tần Ngộ và ăn đồ ăn hắn đưa. Chỉ cần thế là nó vui vẻ.

Nhà họ Tần toàn tiếng cười vui nhưng nơi khác thi không chắc. Đông Cung.

Sau khi Thái Tử khỏi bệnh thì gầy đi trông thấy, cả người càng thêm âm trầm.

Thái Tử Phi mang theo người đến chính điện thì một thái giám canh bên ngoài cửa nói: “Lão nô bái kiến Thái Tử Phi.”

Thái Tử Phi trang điểm xinh đẹp nhưng mặt mày lại mang theo sắc bén hỏi: “Điện hạ đâu?”

Thái giám chần chờ và cảm nhận được ánh mắt của Thái Tử Phi ngày càng âm trầm thế là hắn run rẩy đáp: “Điện hạ, điện hạ tới chỗ lương đệ.”

Thái Tử Phi nhíu mày, các cung nhân khác không dám thở mạnh. “Bổn cung đã biết.”

Sau khi Thái Tử Phi rời đi, thái giám xoa mồ hôi trên trán và nhanh chóng phái người truyền tin cho Thái Tử.

 

Đông Cung chiếm một khu vực rộng lớn nên thái giám nhỏ chạy nửa khắc mới tới sân của lương đệ. Hắn nhỏ giọng nói với lão ma ma canh bên ngoài sau đó đứng chờ.

Phùng lương đệ ngồi bên cạnh Thái Tử và dâng trà cho hắn sau đó hầu hạ hắn ăn chút điểm tâm. Nàng ta an ủi Thái Tử: “Điện hạ, ngài là người trọng tình nghĩa, cái gì sai cũng ôm vào người. Ngài làm đã đủ tốt rồi.”

Thái Tử cười khổ một tiếng: “Trong toàn bộ kinh thành này chỉ sợ cũng chỉ có lương đệ là nghĩ thế. Trong chuyến cứu tế này, phụ hoàng, quan lại và nạn dân đều bất mãn với cô.”

Phùng lương đệ đứng dậy ôm Thái Tử vào lòng như một người mẹ an ủi đứa con của mình. Nàng ta dùng toàn bộ bao dung để dỗ dành hắn: “Đó là vì phụ hoàng và mọi người không hiểu chân tướng thực sự thế nào.

Thiếp tin là ngài đã tận tâm tận sức, cũng chưa từng tơ hào một xu một cắc nào. Thử hỏi trên đời có mấy ai làm được như thế?”

“Quan lại bất mãn với ngài nhưng chẳng phải bọn họ là những kẻ ở giữa kiếm tiền riêng ư? Điện hạ, ngài còn không hiểu rõ sao? Quan lại bất mãn với ngài là vì ngài quá mức chính trực khiến bọn họ không ăn chặn được gì nên mới hợp lực tấn công ngài. Bọn họ chỉ đang trả thù riêng thôi.”

Thái Tử giật mình và ngẩng đầu nhìn Phùng lương đệ còn nàng ta cũng dịu dàng nhìn hắn.

“Nhưng cô bị bệnh……” Thái Tử cảm thấy gian nan khó mở miệng. Người thông minh không phải chỉ có mình Trương Hòa nhưng chẳng ai dám nói ra. Còn Thái Tử dù gì cũng đã sống hơn 20 năm, nghĩ nhiều một chút là cũng đoán được lờ mờ.

Đó là thứ đả kích hắn mạnh nhất, cũng khiến hắn thương tâm nhất. Nói một câu khó nghe thì cứu tế vừa khổ vừa mệt, và hắn đều chịu hết.

Nhưng thuộc hạ tham ô, cuối cùng xảy ra chuyện thì bá tánh lại trút giận lên đầu hắn.

Thế này cũng quá vô lý.

Hắn toàn tâm toàn ý vì bá tánh là để đổi lại cái gì?!

Phùng lương đệ nghĩ nghĩ một lát mới mở miệng. Nàng ta không trực tiếp mắng nạn dân không tốt mà nói lái đi: “Điện hạ, từ xưa đến nay bá tánh luôn ngu muội. Ngài là người kế thừa ngôi vị của một quốc gia, được đại nho dạy dỗ từ nhỏ, lại khổ đọc sách thánh hiền nên nhất định phải giải cứu những con người chưa được khai hóa đó. Nếu mọi người đều hiểu lý lẽ, đều thành thánh nhân thì cần gì triều đình nữa? Ngài nói có phải không?”

Thái Tử nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát và phát hiện đúng thế thật. Lúc này buồn bực trong lòng hắn cũng tan đi một chút.

Hắn ôm lấy eo của Phùng lương đệ và rầu rĩ nói: “Cũng chỉ có nàng là hiểu cô.”

Sau một chuyến này hắn chịu bao nhiêu khổ. Mẫu hậu tuy đau lòng nhưng vẫn không quên trách mắng và chỉ trích hắn làm việc không đến nơi đến chốn.

Thái Tử chậm rãi lùi lại và hơi ngượng ngùng nói sang chuyện khác: “Sao không thấy Hồng Nhi?”

Phùng lương đệ dỗi: “Thằng bé cầu phúc cho điện hạ và hứa chỉ cần ngài được tốt đẹp thì nó sẽ nguyện chép 100 lần kinh Phật.”

“Một trăm lần!” Thái Tử kinh ngạc, “Hồng Nhi còn nhỏ như thế……” “Dù sao cũng là tấm lòng của nó, cứ kệ đi.”

Lúc này lão ma ma đi vào bẩm báo: “Điện hạ, vừa rồi Thái Tử Phi tới chính điện tìm ngài.”

Sắc mặt Thái Tử lập tức trầm xuống, “Cô đã biết, đi xuống đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK