Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô đại ca cầm công thức làm đậu phụ thối rời đi. Việc này không thể gấp gáp được, cần thực nghiệm một phen.

Tô tú tài ném việc này ra sau đầu và tập trung vào học tập.

Vốn dĩ hắn thấy kinh nghĩa đã cực kỳ thâm ảo rồi, nay còn phải học sách luận, luật pháp khiến hắn quả thực to đầu.

Đã thế giáo thụ dạy luật pháp cho họ còn nói những gì bọn họ học hiện tại chỉ là đơn giản, về sau vào trường thi sẽ còn đưa ra từng vụ án cụ thể để bọn họ làm “thẩm phán”.

Việc này cũng có nguyên nhân. Mặc kệ tiền triều hay triều đại này, chỉ cần là cử nhân thì dù học vấn không đủ và không thể thi tiếp thì cũng có thể nhận một chức quan nhỏ ở đâu đó. Mà đã làm quan thì phải xử lý các loại kiện tụng.

Hiện tại Tô tú tài đang cân nhắc một vụ án nhỏ do giáo thụ đề ra.

Vụ án ấy như thế này: trước kia có một thương nhân ra ngoài đi dạo và mất túi tiền. Vừa lúc có một hộ nông dân nhặt được và trả lại cho ông ta nhưng thương nhân kia lại nói hắn lấy trộm tiền của mình. Cuối cùng chuyện này bị đưa tới trước mặt quan phủ, hỏi nên xử lý thế nào?

Lúc ấy Tần Ngộ nhìn thoáng qua đã có ý tưởng. Chiêu này từ xưa đã có nhưng kéo tới hiện tại vẫn áp dụng được. Có thể coi đây là vụ án điển hình.

Biện pháp giải quyết cũng rất đơn giản: Nếu thương nhân nói tiền không khớp và luôn mồm cho rằng người nông dân lấy tiền của ông ta thì có hai loại khả năng. Thứ nhất là người nông dân nhặt được tiền và thực sự

 

lấy cắp, nhưng khả năng này không cao, có điều vẫn có thể có. Thế nên cần điều tra nhà người nông dân kia để tránh vơ đũa cả nắm.

Thứ hai thì càng đơn giản. Nếu số lượng không đúng, vậy chứng tỏ đây không phải túi tiền của thương nhân kia. Vậy quan phủ sẽ giữ túi tiền chờ chủ nhân thực sự của nó tới. Nếu đi theo hướng này thì sẽ có hai kết quả:

Thứ nhất là thương nhân kia phải ngậm nước đắng và nhận bài học thích đáng này.

Thứ hai là thương nhân kia không phục và ồn ào nói túi tiền kia là của mình. Như thế thì ông ta sẽ bị trị tội vu khống người khác, lừa gạt quan phủ.

Dù thế nào thì bọn họ cũng có thể khiến kẻ ác phải cúi đầu.

Tô tú tài lại rơi vào cái bẫy trong này nên mãi một lúc lâu vẫn không có manh mối và sầu tới độ cơm chiều cũng không buồn ăn. Hắn đứng về phía người nông dân và một lòng chỉ nghĩ làm sao tự chứng minh trong sạch. Đây là điển hình của việc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Tần Ngộ muốn nhắc nhở một chút nhưng nghĩ nghĩ lại thấy không nên. Cậu có thể hướng dẫn Tô tú tài lúc này nhưng không thể hướng dẫn hắn cả đời được. Nếu Tô tú tài không hiểu chỗ nào cậu lại chỉ cho thì khác nào hại người ta.

Chờ một chút để Tô tú tài tự suy nghĩ kỹ hơn. Nếu đối phương thực sự không nghĩ ra thì cậu lại chỉ điểm một chút vậy.

Bởi vì lần trước khẩu chiến với ma cũ nên sau đó Tô tú tài lại quen hai người bạn khác. Thật ra hắn cũng ngượng khi cứ phải làm phiền Tần Ngộ vì thế hắn cùng hai người bạn khác cân nhắc vụ án.

Suy nghĩ của bọn họ không khác Tô tú tài là mấy, tất cả đều cảm thấy thương nhân kia đang nói dối. Nhưng thương nhân lại sống chết không chịu nhận.

“Hay là tra tấn? Cứ đánh 10 gậy hẳn kẻ kia sẽ phải khai ra.”

Tô tú tài kinh ngạc sau đó lắc đầu, “Không được, không được, chúng ta phải lấy lý để người ta phục, không thể động tý là đánh.”

 

“Lấy lý cũng phải xem đối tượng là ai chứ? Chẳng lẽ để người nông dân vô tội phải vô cớ bồi thường một khoản lớn hả?”

“Tô huynh, nếu hộ nông dân kia thực sự có lòng gây rối thì sau khi nhặt được tiền cứ ỉm đi không nói với ai là được nhưng hắn không làm thế.

Một người thành thật như vậy sao có thể giấu tiền? Lý là phải nói, nhưng cũng đừng khiến lòng người ta lạnh lẽo.”

Tô tú tài bị thuyết phục. Người làm quan vốn là vì dân cầu phúc, sao có thể để dân phải chịu thiệt.

Vì trong lòng đã có phương án nên sau khi trở về Tô tú tài hưng phấn phân tích ý kiến của mình cho Tần Ngộ nghe.

Tần Ngộ nghe xong mới trầm ngâm nói: “Tô huynh phân tích cũng có lý, nhưng tra tấn không phải biện pháp tốt, huynh có muốn suy nghĩ lại hay không?”

Cậu uyển chuyển nói: “Huynh nghĩ xem thương nhân kia cần cái gì, rồi dựa vào đó đẩy trở về là được. Có lẽ theo cách đó huynh sẽ có phát hiện mới.”

“Này……” Tô tú tài nhíu mày và chần chờ nói: “Thương nhân kia nhấn mạnh là muốn người nông dân bồi thường tiền nên …… ông ta muốn tiền ư?!”

Tần Ngộ gật đầu: “Huynh cứ nghĩ theo hướng này là được.”

Ngày mai giáo thụ mới kiểm tra nên Tô tú tài còn cả đêm để suy

ngẫm. Buổi tối hắn ở trong phòng cân nhắc và cảm thấy bản thân đã bắt được cái gì đó nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Thư đồng tính tính canh giờ và khuyên: “Công tử, đêm đã khuya rồi, ngài đi nghỉ trước đã.”

Tô tú tài được thư đồng hầu hạ rửa mặt và nằm ở trên giường nhưng vẫn nghĩ tới lời Tần Ngộ nói với mình: Nếu mục đích của thương nhân là tiền thì để ông ta… không chiếm được tiền ư?!

Tô tú tài lập tức như được thông kinh mạch và tiếp tục bám lấy ý này nghĩ tiếp. Kết quả càng nghĩ hắn càng tỉnh táo, thế nên sau nửa đêm hắn mới thiếp đi.

 

Ngày tiếp theo hắn được thư đồng gọi dậy và vội vàng đến lớp. Hắn cũng không quên hai người bạn tốt của mình và vội vã nói cho bạn về ý tưởng mới của bản hân.

Hai người kia cũng cảm thấy có lý và định nói thêm nhưng Tô tú tài đã vội hét lên: “Ấy, giáo thụ tới.”

Phía sau giáo thụ còn có hai thị đồng phát giấy cho mọi người.

Giáo thụ chắp tay sau lưng nhìn bọn họ và nói: “Mọi người có ba mươi phút làm bài.”

Cái này hơi giống kiểm tra ở hiện đại. Tần Ngộ vừa mài mực, vừa sắp xếp ý tứ trong đầu sau đó cầm bút viết.

Trong lớp học cực kỳ yên tĩnh. Theo thời tiết lạnh dần, ngoài cửa sổ cũng không còn tiếng ve kêu nữa.

Tần Ngộ viết rất nhanh, chỉ 15 phút đã xong. Nhưng cậu không muốn quá nổi bật nên cố ý lần lữa. Ai biết giáo thụ đã sớm chú ý tới cậu.

Lúc sau giáo thụ kiểm tra bài làm và thoáng nhìn bài Tần Ngộ nhiều hơn. Lúc đầu ông không quá để ý, nhưng dần dần thái độ của ông nghiêm túc hơn, đợi đọc đến cuối ông vuốt râu, mặt mày giãn ra.

“Đúng là một người thông suốt.”

Lúc sau ông ấy xem câu trả lời của những người khác cũng thấy vài người nghĩ được theo hướng của Tần Ngộ. Nhưng có câu trả lời hoàn hảo của cậu nên giáo thụ cảm thấy những người khác không đủ hoàn thiện.

Vì thế trong giờ luật pháp tiếp theo, giáo thụ hiếm hoi khen Tần Ngộ. Đám phu tử của Phủ học mắt cao hơn đầu nên có thể được bọn họ khen đúng là vô cùng hiếm.

Mọi người không nhịn được nhìn Tần Ngộ với ánh mắt hâm mộ, có cả ghen ghét nhưng không ai dám hó hé gì.

Sau đó giáo thụ cũng gọi tên vài người, tuy không khen thẳng nhưng được nhắc tên cũng là một loại vinh hạnh.

Tô tú tài không ngờ mình cũng có trong số ấy. Dù chỉ được một câu “có tiến bộ” nhưng cũng đủ để hắn hớn hở. Vì thế sau khi tan học hắn lôi kéo

 

Tần Ngộ và hai vị bạn tốt ra ngoài chúc mừng.

“Túy Tiên Cư có đồ ăn khá ngon. Hôm nay ta mời khách, mọi người nhất định phải nể mặt ta đó.”

Tần Ngộ và những người khác liếc nhau rồi nói: “Vậy Tô huynh cứ sắp xếp.”

Phủ thành có cấm đi lại ban đêm nhưng cấm rất muộn. Sau giờ Hợi vẫn có đèn lồng các màu chiếu sáng những cửa hàng hai bên.

Bọn họ đi thẳng tới phía trước, hai bên đường có hàng ăn vặt, bán đồ khắc gỗ, bán len, nhiều không đếm xuể. Trên đường phố người đến người đi rất náo nhiệt. Thậm chí khi bọn họ đi qua một sạp bói toán, tên thầy bói kia còn nói sẽ miễn phí một quẻ cho bọn họ.

Khóe mắt Tần Ngộ giật giật và thầm nghĩ thầy bói này cũng thật đua tranh, đã tới lúc này rồi còn chưa thu quán.

Tô tú tài cảm thấy hứng thú và nghĩ dù sao cũng là miễn phí, không tính cũng uổng nhưng Tần Ngộ lại giữ chặt hắn và thấp giọng nói: “Tô huynh, hiện tại nhà huynh hòa thuận, việc học trôi chảy, thân thể khỏe mạnh khiến người khác hâm mộ thì cần gì đoán mệnh?”

Tô tú tài muốn phản bác nhưng Tần Ngộ đã dùng một câu chặn họng hắn: “Tô huynh nghe câu mệnh càng tính càng mỏng rồi đúng không?”

Lời này thành công dọa Tô tú tài thế là hắn lắc lắc đầu và thấy tỉnh táo hơn hẳn.

Đúng vậy, hiện tại hắn sống rất tốt nên chẳng việc gì phải đoán mệnh.

Hắn vẫy vẫy tay với thầy bói: “Chúng ta còn phải ăn cơm, không tính đâu.”

Tô tú tài lập tức đi nhanh về phía trước theo những người khác. Tần Ngộ quay đầu lại thì thấy thầy bói kia bị bọn họ cự tuyệt cũng không giận mà tiếp tục tìm “Người có duyên” tiếp theo.

Tần Ngộ rũ mắt. Tuy sau khi học Chu Dịch cậu đã tin tưởng hơn vào bói toán nhưng cái loại thầy bói gặp trên đường vẫn không quá đáng tin. Cảm xúc trong lòng cậu hơi mâu thuẫn, đặc biệt là việc đối phương miễn phí một quẻ.

 

Bói toán chính là nhìn trộm thiên cơ, mà đã là nhìn trộm thì lấy đâu ra mà miễn phí.

Túy Tiên Cư là một trong những tửu lầu tốt nhất phủ Ngọc Dương. Nó cao ba tầng, mái cong, đèn đuốc sáng trưng. Trong sảnh lớn có một tòa núi giả, đi thêm nữa có một cái sân khấu bằng gỗ, cứ cách ngày lại có tiên sinh tới ngồi đó kể chuyện, hoặc con hát tấu nhạc.

Hôm nay bọn họ khá may mắn vì vừa tới đã nghe tiên sinh giảng tới chỗ xuất sắc.

Tô tú tài đặt một bàn ở lầu hai. Tần Ngộ ngồi gần cửa sổ nghe tiên sinh dưới lầu kể từng chữ rõ ràng, cảm xúc đầy đủ. Ông ấy hét lớn: “Con yêu quái kia, còn không mau hiện hình?”

Tiên sinh tức giận trợn mắt, khua tay múa chân mang theo vài phần khí thế.

“Tần huynh đang xem cái gì thế?”

Tần Ngộ cười nói: “Vị tiên sinh này đang kể chuyện yêu quái, thú vị lắm.”

“À, thế à? Ta cũng nghe xem.” Hai người kia cũng đi tới bên cửa sổ, còn Tô tú tài thì nhanh chóng ngồi gần Tần Ngộ.

Hắn bốc một nắm hạt dưa đưa cho cậu: “Hạt dưa của nhà này là ngon nhất đó, huynh nếm thử đi.”

Tần Ngộ ăn thử thì thấy mùi thơm nức, giống hạt dưa ngũ vị hương nhưng ngon hơn. Đã thế mỗi hạt dưa to nhỏ giống nhau, vỏ mỏng, nhân dày, ăn rất đã.

Nơi này đúng là tửu lầu số 1, số 2, đến đồ ăn vặt cũng tinh tế.

Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên bọn họ tiếp tục dựa bên cửa sổ nghe kể chuyện. Nhưng nghe đến lúc sau biểu tình của Tần Ngộ dần kỳ quái.

Nào là rắn, nào là thư sinh, ai không biết còn tưởng ông ấy đang kể về Bạch xà truyện.

Nhưng hiển nhiên Tần Ngộ đã nghĩ sai bởi tuy xà yêu kia hóa hình nhưng thư sinh chả có tình cảm gì với nó. Hơn nữa xà yêu kia hóa hình không thành công, bị người ta nhìn thấy nên thẹn quá thành giận và giết

 

người. Thư sinh liên hợp mới mọi người mời cao tăng về chém xà yêu rồi chia nhau ăn.

Tần Ngộ yên lặng nhấp một ngụm trà còn đám Tô tú tài thì vô cùng kích động: “Cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”

Lúc này tiểu nhị bưng thức ăn tới. Có ba ba hầm, chim cút nướng, thịt dê, ngỗng nấu dấm, gà năm món, một đĩa nộm, một đĩa rau xào, bên cạnh là một bầu rượu.

Tiểu nhị khom lưng cười nói: “Khách quan từ từ thưởng thức, có việc gì cứ gọi tiểu nhân.”

Tô tú tài cầm bầu rượu rót cho mọi người thật đầy. Tới lượt Tần Ngộ hắn còn hỏi: “Tần huynh có thể uống chứ?”

Hắn vừa nói vừa rót rượu cho cậu.

Tần Ngộ nghẹn lời nghĩ một câu kia hỏi cho có chăng? “Đây là rượu mơ, không say đâu.” Tô tú tài bổ sung.

Tô tú tài động đũa những người khác mới bắt đầu. Mọi người bàn luận về đồ ăn, sau đó thưởng thức phong cảnh.

Túy Tiên Cư rất tinh xảo, toàn bộ kiến trúc thiên về hình tròn nên khách bên trong có thể nghe diễn, còn khách bên ngoài có thể thưởng cảnh đêm. Khu vực sát đường sẽ náo nhiệt hơn một chút, nhưng khu phía sau lại an tĩnh, lịch sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK