Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đám văn nhân ở Kim Lăng thì nhà họ Hoàn vẫn luôn là gia tộc nổi bật. Ngoài Hoàn Tử Khuê đang giảng dạy ở thư viện Thanh Khê thì mọi người càng bội phục Hoàn Thanh.

Hắn là người đã đọc là nhớ, mở miệng thành thơ.

Người nhà họ Hoàn cũng mang kỳ vọng rất cao với Hoàn Thanh và dốc sức bồi dưỡng. Hắn cũng không khiến người nhà thất vọng. Trong đám nhân tài đông đúc của Kim Lăng hắn chưa từng chịu thua ai.

Sau đó Hoàn Thanh thuận lợi tiến vào thư viện Thanh Khê và trở nên nổi bật trong đám học sinh ở đó. Một người có tài học kinh người như thế thực sự khiến người ta phải bội phục.

Hoàn Thanh không chỉ học giỏi mà tính tình cũng rất tốt. Hắn cũng có quy hoạch rõ ràng cho tương lai. Hắn muốn làm quan, và thực hiện những công việc có ý nghĩa.

Nhưng trước đó hắn nghe được bác mình nhắc tới một người.

“Tần Ngộ?” Hoàn Thanh nhìn vẻ mặt Hoàn tiên sinh và thử hỏi: “Đại bá rất coi trọng người này ư?”

Hoàn tiên sinh cười và gật đầu.

Hoàn Thanh thật sự kinh ngạc bởi người có thể khiến bác ruột của hắn tán thành như thế không biết có bộ dạng thế nào.

Vì tò mò nên Hoàn Thanh bắt đầu tìm hiểu sau đó bắt đầu sùng bái người kia.

Nếu người khác biết chắc chắn sẽ khó hiểu bởi khi Tần Ngộ bằng tuổi Hoàn Thanh thì hoàn toàn không bằng hắn. Ngay cả Tần Ngộ sau này

 

nhận Hoàn Thanh làm học trò cũng không hiểu vì sao hắn lại tôn sùng mình như thế.

Nhưng một người ngoài tài hoa còn có những điểm nổi bật khác, ví dụ như tính tình.

Hoàn Thanh đặt mình vào hoàn cảnh của Tần Ngộ và nghĩ bản thân liệu có làm được tốt như thế không?

Đáp án là không.

Hoàn Thanh hiểu những gì mình có hôm nay là do nhà họ Hoàn đứng sau hỗ trợ. Nhưng Tần Ngộ lại tự mình đạt được mọi thứ. Khi đó Hoàn Thanh lập tức có mục tiêu và tham gia thi hương, thi hội rồi thuận lợi đạt được vị trí Trạng Nguyên.

Hoàn Thanh rất vui khi đứng trên điện Kim Loan và thấy Tần Ngộ. Sau đó Thiên Tử mở Quỳnh Lâm Yến và hắn định nhân cơ hội nói với Tần Ngộ vài câu nhưng đáng tiếc lại không được như ý.

Cũng may Hoàn Thanh là người nhẫn nại nên rốt cuộc hắn cũng có cơ hội.

Trong yến hội sau đó, Hoàn Thanh thật sự chỉ muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Tần Ngộ, ai ngờ lại có thể bái Tần Ngộ làm thầy.

Hắn vui tới độ nghĩ mình nằm mơ.

“Sư phụ, đệ tử có một chuyện không rõ muốn hỏi sư phụ.”

Sắc mặt Tần Ngộ đầy cảm xúc phức tạp. Hắn được người ta gọi là “Đại nhân” “Tiên sinh” nhiều rồi, lúc này đột nhiên được gọi là “Sư phụ” thế là hắn cảm thấy hơi không quen.

Tần Ngộ cũng rất kiên nhẫn với học trò duy nhất của mình: “Chuyện gì vậy?”

Đó là một vấn đề trên quan trường. Sau khi nghe Hoàn Thanh kể xong Tần Ngộ mới biết Hoàn Thanh bị kẻ lòng dạ xấu xa nhắm vào. Giống lúc trước hắn mới vào lục bộ cũng suýt bị tiểu nhân hại.

Nói đến việc này thì cũng cần kể thêm một chút. Sau khi Tần Ngộ liên tiếp thăng chức đã quên luôn việc của Liễu chủ sự. Nhưng ai ngờ thuộc hạ của hắn vì tranh công mà xử lý Liễu chủ sự và đuổi ông ta ra khỏi kinh thành.   

Lúc Tần Ngộ biết chuyện thì nghẹn họng bởi hắn không thích người khác ra quyết định thay mình. Hơn nữa kết quả này chưa chắc đã có lợi cho hắn. Người ngoài nhìn vào có khi sẽ cho rằng Tần Ngộ là người hẹp hòi, thù dai.

Tần Ngộ không thể không ra mặt cảnh cáo việc này mới kết thúc.

Hiện giờ Hoàn Thanh trải qua con đường xưa của hắn nên Tần Ngộ nghĩ nghĩ và nói: “Ngày mai ta sẽ tới chỗ con một chuyến.”

Trên quan trường có kẻ ngu xuẩn, nhưng đó là số ít. Đa số mọi người vẫn rất nhanh nhạy. Tần Ngộ vừa ló mặt là quan trên của Hoàn Thanh đã ra tay ấn kẻ có mưu đồ kia xuống và chủ động che chở Hoàn Thanh.

Hoàn Thanh cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Có sư phụ thật là tốt.

Ngày nghỉ tắm gội hắn cũng tranh thủ tới nhà họ Tần nhưng không quá nhiều. Sư phụ có cuộc sống riêng, nếu hắn tới đó thường xuyên quá cũng không tốt.

Hôm nay Hoàn Thanh theo Tần Ngộ đi chơi và trên đường gặp được Trương Hòa. Hoàn Thanh nhận ra đối phương, đó là một vị… à… đại nhân không giống người thường.

“Á à, Tùy Chi mang học trò đi đâu đó ~” Tần Ngộ cười đáp: “Tùy tiện đi dạo thôi.”

Trương Hòa xoay tròng mắt: “Ta cũng muốn đi cùng.”

Vì thế hai người thành ba người, thi thoảng Trương Hòa còn nhìn chằm chằm Hoàn Thanh. Ban đầu Hoàn Thanh cũng lễ phép cười cười, nhưng sau đó hắn không cười nổi nữa.

“Trương đại nhân, trên mặt hạ quan dính cái gì à?” Ánh mắt Trương Hòa u oán: “Vốn dĩ…”

Hoàn Thanh: “Vốn dĩ?”

Trương Hòa: “Vốn dĩ Tùy Chi phải nhận A Cảnh làm học trò.” Tần Ngộ:……

Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Toái Tiềm, đừng nói linh tinh.”

 

Tần Ngộ lo lắng Hoàn Thanh bị áp lực nên vội giải thích: “Vi sư và Trương đại nhân có chức quan tương đương nên ta không thể nhận A Cảnh làm đồ đệ được. Có như thế mới khiến Thánh Thượng an tâm và việc này không liên quan gì tới con.”

Hoàn Thanh gật gật đầu sau đó xích lại gần Tần Ngộ hơn giống như Trương Hòa là con sói xám.

Tần Ngộ nở nụ cười trấn an. Trương · sói xám · Hòa:……

Sau đó Hoàn Thanh tiếp xúc với Trương Hòa nhiều hơn mới phát hiện tính cách người này thực sự quá tự do tự tại.

Hoàn Thanh có chỗ dựa là Tần Ngộ lại được hắn chỉ dạy nên sau khi ra ngoài rèn luyện mấy năm hắn cũng chậm rãi tiến vào trung tâm quyền lực.

Lúc ấy Tần Ngộ là người có địa vị cao nhất trong ba vị các lão nhưng Thiên Tử cũng không kiêng kị hắn.

Lúc Thiên Uẩn Đế 50 tuổi đã thoái vị. Sau khi Thiên Kỳ Đế kế vị thì Tần Ngộ giúp đỡ hoàng đế làm quen với việc nước, sau đó dâng sổ con xin về hưu. Đáng tiếc là yêu cầu này đã bị bác bỏ.

Lúc ấy Thiên Kỳ Đế đã tới tuổi trưởng thành nhưng vẫn ngày ngày chạy tới Tần phủ. Điều này rốt cuộc cũng thuyết phục Tần Ngộ tiếp tục nhậm chức. Thiên Kỳ Đế cũng thông cảm cho hắn vất vả nên chỉ thương lượng mấy chuyện lớn, còn phần công việc còn lại thì giao cho Hoàn Thanh.

Ai bảo Hoàn Thanh là học trò duy nhất của Tần Ngộ chứ! Thầy có việc thì trò phải hỗ trợ thôi.

HOÀN THÀNH

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang