Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường, Tần Cù dặn dò: “Không được nói chuyện hôm nay cho Tần đại nhân.”

Hộ vệ khó xử.

Tần Cù dừng bước và quay đầu, mắt hơi híp lại. Mấy hộ vệ thầm rùng mình: “Vâng, công tử.”

Tần Cù vừa lòng và tiếp tục qua một vài cửa hàng. Sau khi tiêu tiền nàng cố tình không đề cập tới phiếu. Nhưng nàng còn chưa rời khỏi đó đã thấy đối phương gọi mình lại: “Công tử, phiếu này ngài cầm lấy và cất cho kỹ.”

Tần Cù liếc mắt thì thấy ông chủ cửa hàng đang cười mỉa. Chờ nàng đi xa ông ta mới mắng tiểu nhị một trận.

 

“Tên kia mang theo hộ vệ thì rõ ràng không phải người thường. Ngươi còn dám làm ăn bát nháo thì đền ốm.”

Tiểu nhị liên tục cúi đầu xin tha và bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa.

Chưởng quầy vẫn còn thấy sợ và tức giận mắng: “Được rồi, đi làm việc của ngươi đi.”

Ông ta nghĩ nghĩ và quyết định phải báo việc này với chủ nhân. Ông ta nghi ngờ đây là người của quan phủ.

Mà ông ta cũng đoán đúng hơn nửa.

Buổi tối Tần Cù kể về chuyện này khiến Tần Ngộ không biết nên khóc hay cười: “Sao con lại còn biết cả trò câu cá chấp pháp vậy?”

Tần Cù khó hiểu: “Câu cá chấp pháp ư?” Tần Ngộ giải thích vài câu là nàng đã hiểu.

Ngôn Thư nói: “Ta thấy đây cũng là biện pháp hay. Nó sẽ khiến đám thương nhân kia nơm nớp lo sợ, qua thời gian dài bọn họ sẽ thành thật hơn.”

Tần Cù gật đầu tán thành.

Tần Ngộ cười nói: “Được, việc này giao cho hai mẹ con nhé!” Đôi mắt Tần Cù sáng lên.

Gần đây Tần Ngộ đang bận việc tuyển và huấn luyện thủy sư. Hắn có thể đề cử Kỷ Lễ thì người khác đương nhiên cũng có thể đề cử Vương Lễ hay Lý Lễ gì đó thế nên để mọi việc thuận lợi hắn cần nhượng bộ một chút. Lúc này đám thủy sư thuộc vài phe phái khác nhau khiến Tần Ngộ phải điều chỉnh lại. Gần đây hắn đã thấy chút hiệu quả và qua nửa tháng nữa hẳn đám thủy sư đó sẽ thành thật hơn.

Chỗ Trương Hòa cũng tiến triển không tồi. Cảng vừa được mở ra thì từng con thuyền lớn nối đuôi nhau rời bến. Thiên Uẩn Đế cũng thả lỏng việc di chuyển trên biển.

Thương nhân có lợi là sẽ làm việc cực kỳ hiệu quả. Rất nhanh đã có người ra biển làm ăn.

 

Mà lúc này, ở nơi cách Mật Châu không xa cũng bắt đầu xây cảng. Chẳng cần Trương Hòa mở miệng đã có thương nhân ngỏ ý muốn giúp hắn đẩy nhanh tiến độ.

Trương Hòa cảm thấy việc này thật tốt. Hắn ước gì có người làm hết việc cho mình rồi hắn có thể nhanh chóng về kinh với vợ con. Nhưng việc xây cảng quá nhanh cũng mang tới tai họa ngầm nên Trương Hòa viết thư cho Tần Ngộ hỏi việc huấn luyện thủy sư thế nào rồi.

Thuộc hạ cũng đồng thời báo với hắn là gần đó có kẻ lén lút điều tra.

Tần Ngộ nhanh chóng hồi đáp và bảo hắn nghĩ cách kéo dài thêm thời gian.

Trương Hòa:……

Khốn nạn quá mà! Gì cũng đến tay hắn!

Trương Hòa triệu tập thuộc hạ cùng thương lượng và nhanh chóng hạ lệnh. Bọn họ chia 10 hộ gia đình thành một tổ để giám sát lẫn nhau, nếu có thể tố cáo kẻ lạ mặt thì sẽ có thưởng. Đồng thời hắn cũng gom góp thanh niên trai tráng để đi tuần tra.

Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc. Trương Hòa nhìn các dân phu đang bận việc ở nơi xa và thở dài: “Tùy Chi à Tùy Chi, huynh phải nhanh lên đó.”

Lúc này, trên một bãi đất trống, Tần Ngộ mặc quan phục và cùng đề đốc huấn luyện binh lính. Bọn họ không huấn luyện như binh lính bình thường mà hơn trăm người bày thành trận đồ với 12 người hợp thành một tổ.

Mỗi người đều đứng ở vị trí riêng, được phân vũ khí khác nhau, trong đó lang tiển là thứ khiến đề đốc rất tò mò. Nó được làm từ ống tre, dài 3 mét, phần đầu được vót nhọn, lá được tước hết chỉ để lại cành. Binh lính sẽ lợi dụng tấm khiên để thọc gậy dài tấn công kẻ địch……

Đề đốc chỉ cảm thấy cả người tê rần.

Ông ấy nhìn những binh lính đằng đằng sát khí kia và không nhịn được bội phục: “Tần đại nhân thật sự có trí tuệ lớn.”

Tần Ngộ lắc đầu: “Trận này có tên là trận uyên ương và không phải do Tần mỗ sáng tạo ra.”

 

Vốn hắn muốn nói tới danh tướng Thích Kế Quang nhưng lại phát hiện đương thời không có người này.

“Bản quan cũng chỉ đọc được ở một cuốn binh thư về một vị tướng họ Thích.”

Thích Kế Quang nghĩ ra trận uyên ương và nó cực kỳ nổi tiếng. Nó không chỉ được các bộ phim truyền hình dựng lại mà có cả các phim điện ảnh. Tần Ngộ chỉ xem phim điện ảnh nhưng cảm thấy đạo diễn thật sự giỏi, diễn viên chính cũng có vài phần võ công thật nên ấn tượng của hắn mới khắc sâu.

Hắn không ngờ sẽ có một ngày mình dùng tới mấy thứ này.

Đề đốc thấy lòng ngứa ngáy bởi thân là võ tướng nên ông đã đọc rất nhiều binh thư. nhưng chưa thấy trận này bao giờ. Có điều ông ấy không thân với Tần Ngộ nên đâu thể không biết xấu hổ mở miệng hỏi.

Mỗi ngày Tần Ngộ đều xem binh lính huấn luyện và sau đó cũng luyện theo, thậm chí còn giao lưu thảo luận với những người khác. Rốt cuộc hắn cũng chỉ nhớ đại khái, còn thực tế diễn luyện sẽ cần bổ sung thêm chi tiết.

Mà lúc này đám Kỷ Lễ lập tức phát huy tác dụng. Tần Ngộ học hỏi nhiều từ họ và từ từ cải tiến sau nhiều lần thử nghiệm.

Từng con thuyền trở về mang theo cá đầy, hàng hóa và cả hải tặc.

Trương Hòa nhận được tin tức sớm nhất nên lập tức cho thuộc hạ truyền tin đến Tần Ngộ còn bản thân dẫn người ngăn cản.

Trong tiếng khóc than, tiếng kêu rên, trong ánh lửa hừng hực, cái kẻ trước giờ luôn lười nhác uể oải lại lộ vẻ tàn nhẫn chưa từng có. Hắn liên tiếp ra lệnh cho thuộc hạ.

“Bảo vệ tốt cửa thành……”

“Đưa phụ nữ và trẻ em tới nơi an toàn, tập hợp thanh niên trai tráng.” “Có bao nhiêu đuốc đều đốt hết lên.”

“Bây giờ còn bao nhiêu mũi tên?” Trương Hòa đi về phía trước để hỏi thăm tình hình chiến đấu.

 

“Đại nhân, quân địch quá ranh ma. Chúng né tránh khiến mũi tên b.ắn ra đa phần đều lãng phí.”

Trương Hòa: “Không sao. Cứ bắn cho ta. Chỉ cần chúng ta cầm cự được tới khi quân tiếp viện tới là chắc chắn thắng.”

Lời này chính là liều thuốc an thần khiến mọi người lại lập tức hăng hái hơn.

Tần Ngộ nhận được tin lúc nửa đêm và vội bò dậy để tập hợp người.

Mây đen che khuất ánh trăng, bầu trời đêm mang theo lạnh lẽo nhưng đoàn người vẫn di chuyển. Người đi mênh mông cuồn cuộn mà không phát ra quá nhiều tiếng động.

Đề đốc giữ lại một phần binh lính để canh chừng còn Tần Ngộ mang theo quân chi viện tới cứu Trương Hòa. Bọn họ cần đề phòng kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn.

Vào giờ Mẹo, Tần Ngộ mang binh đuổi tới giải khốn cảnh cho Trương Hòa, thậm chí còn bắt được hai tù binh.

Tần Ngộ xác định Trương Hòa không sao mới phái người thẩm vấn kẻ địch và trấn an dân chúng. Những chỗ bị phá sập cũng cần được sửa sang lại.

Bên kia.

Một người đàn ông mang sẹo trên mặt giận dữ quát: “Quân đội Thành triều thực sự mạnh thế à?”

“Đại ca, bọn họ thực sự phòng thủ rất nghiêm. Bọn thuộc hạ đợi thật lâu, vừa muốn tấn công thành thì quân chi viện của bọn chúng tới.”

“Cũng không biết đám quân lính ấy làm thế nào mà cứ người chúng ta xông lên là bị tiêu diệt.”

Kẻ cầm đầu trầm tư.

“Đại ca, chúng ta còn…… còn tấn công không?” Tên lâu la nghĩ Mật Châu bên kia khó gặm thì bỏ đi cho rồi, đổi chỗ khác cũng được.

Nhưng gã mang sẹo lại không nghĩ thế, hắn cứ phải tấn công Mật Châu.

 

Tần Ngộ dàn xếp xong cho bá tánh mới thương lượng với Trương Hòa về việc đào chiến hào và mở rộng trận uyên ương.

“Hiện giờ ngày tháng không tồi nên bá tánh cũng có sức lực. Lần này chúng ta tập hợp người để huấn luyện, mặc kệ tương lai thế nào thì họ cũng có chút cơ sở.”

Ngày thường họ có thể làm việc của mình, nếu gặp kẻ tấn công họ cũng có thể vùng lên ngăn cản.

Trương Hòa ngẫm lại và thấy cũng đúng.

Đặng Cửu Chí chính là một người trong số dân thường được tham gia huấn luyện. Hắn được chọn và nghe theo đội trưởng sắp xếp rồi đi tới chỗ mình được phân công.

Hắn chịu trách nhiệm cầm lang tiển. Khi kẻ địch tới, các anh em đứng trước sẽ dựng tấm khiên để ngăn cản, còn bọn họ có nhiệm vụ cầm lang tiển tấn công kẻ thù.

Thật ra trận này không khó, ngày thường chỉ cần luyện tập nhiều một chút để nâng cao sự phối hợp.

“A Chí, ngươi đang làm gì vậy?” Đội trưởng bất mãn quát to.

Người bên cạnh cũng mắng: “A Chí, động tác của ngươi quá chậm, nếu không tấn công kẻ địch thật nhanh thì những anh em khác sẽ gặp nguy hiểm đó.”

Đặng Cửu Chí đỏ mặt và lắp bắp: “Vâng… Xin lỗi.”

Hắn mất mát cúi đầu. Lúc trước hắn được chọn vì vóc dáng cao lớn nhưng họ đâu biết hắn rất vụng về.

Vì thế người trong nhà nói hắn rất nhiều.

Tần Ngộ lấy được tin tức từ hai kẻ tù binh bọn họ bắt được và tìm ra hang ổ lũ hải tặc. Nhưng khi người của quan phủ tới thì chỗ kia đã trống không, manh mối đứt đoạn. Hắn đành phải để lại một ít thuộc hạ ở Mật Châu rồi dẫn những người còn lại trở về.

Qua hơn một tháng, hải tặc lại tấn công lần thứ hai. Lần này đối phương chọn lúc chạng vạng.

 

Vào buổi chạng vạng, đa phần mọi người đều đã mỏi mệt nên lúc Trương Hòa nhận được tin thì không nhịn được cười lạnh, “Tới cũng tốt. Tới rồi thì đừng hòng về.”

Đặng Cửu Chí được gọi ra tiền tuyến. Tiếng trống vang rền khiến tim hắn đập như điên.

Mật Châu chỉ là một huyện thành, tuy có phồn hoa nhưng khó mà so được với phủ thành. Lúc hải tặc đến, phụ nữ và trẻ em thành thật tránh ở trong nhà.

Đặng Cửu Chí nắm chặt lang tiển trong tay, bên cạnh đều là những người anh em cùng hắn huấn luyện hàng ngày vì thế hắn không sợ.

Ai biết lúc kẻ địch hung ác cầm đao vọt tới lại khiến hắn sợ quá suýt thì chạy nhưng phía sau là cửa thành……

Đội trưởng ra lệnh: “Đội khiên vào chỗ.”

Tiếng leng keng truyền đến, đao sắc chém vào tấm khiên. “Lang tiển tấn công!”

Đặng Cửu Chí chậm hơn những người khác nhưng vẫn cảm nhận được vũ khí của mình đâm vào thân thể kẻ địch. Lang tiển có phần đầu sắc nhọn, vừa đâm là sẽ trúng kẻ địch, rất khó né tránh.

“Thương dài vào chỗ!”

Vài tiếng kêu r.ên vang lên, kẻ địch trước mặt hoàn toàn ngã xuống.

Sau khi làn sóng đầu tiên bị tiêu diệt, đội trưởng quay đầu trợn mắt nhìn Đặng Cửu Chí và mắng: “Ngươi đang làm gì?! Ngươi muốn hại chết đồng đội hả?”

Đặng Cửu Chí xấu hổ cúi đầu còn những người khác thì nói giúp nên việc này mới được bỏ qua.

Đặng Cửu Chí tưởng mình sẽ sợ nhưng khi kẻ địch liên tiếp ngã xuống trước hàng khiên, thi thể chồng chất thì lòng hắn trở nên chết lặng.

Trận chiến này giằng co hai canh giờ và hải tặc thương vong lớn. Ngược lại, quân đội triều đình bên này chỉ có vài người bị thương, không ai chết.

 

Đặng Cửu chí ngồi bệt dưới đất thở hổn hển nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn chấn: Thắng rồi, bọn họ thắng rồi!!!

Hải tặc khủng bố như thế đều ngã xuống.

Trương Hòa ra lệnh cho người xử lý thi thể, rồi làm tiệc mừng công và không quên phái người truyền tin cho Tần Ngộ.

Phiền toái bên này được giải quyết và không cần Tần Ngộ phải tới nữa.

Triệu Cẩm Châu và Hoàn Thanh vừa kích động vừa vui sướng: “Hải tặc cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.”

Trương Hòa nghe vậy thì lắc lắc đầu: “Không phải đâu, may nhờ trận uyên ương đó.” Cũng may đám hải tặc này quá gấp gáp nên chưa tính toán được toàn diện.

Công lao này cũng có hai phần của Tần Ngộ nhưng lúc ban thưởng sợ là sẽ không có phần của hắn. Trương Hòa chỉ có thể nhớ kỹ phần ân tình này và sẽ lựa lúc để trả lại.

Hải tặc lùi lại nên việc xây dựng cảng càng thêm thuận lợi. Một năm này, ngoài Mật Châu còn hai cảng mới được xây dựng. Thêm một cảng vốn có thì Thành triều có tổng cộng 4 cảng biển.

Các chính sách mới được áp dụng thì các cơ quan mới cũng được thành lập. Triều đình thiếu người nên Thiên Uẩn Đế lại tổ chức khoa cử để tuyển thêm nhân tài.

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK