Trên đường phố náo nhiệt, trong phòng riêng ở tầng hai của một quán trà, đột nhiên có ai đó cười phá lên.
Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Toái Tiềm.”
Trương Hòa xua xua tay: “Được, được, không cười huynh.”
Hắn nhấp một ngụm trà mới từ từ nói: “Người già đã thành tinh nên làm chuyện gì cũng trơn tru.”
Trương Hòa nhìn Tần Ngộ và cười nói: “Chưa chắc Dương các lão đã có địch ý với huynh, nhưng cũng không ủng hộ huynh đâu.”
Tần Ngộ gật gật đầu bởi hắn và Dương các lão không có quan hệ gì nên tình huống này là hợp lý.
Trương Hòa nhón một hạt lạc và ngửa đầu ăn: “Ông ấy đang giả ngu, vậy huynh cũng giả ngu đi. Sao phải lo lắng làm gì.”
“…… Lo thì không lo.” Tần Ngộ thấp giọng phản bác.
Dứt lời, hắn lập tức thấy lòng mình bình tĩnh lại. Việc Thiên Tử thường xuyên gọi hắn tới hỏi han khiến hắn trở nên nổi bật trong đám triều thần. Vì thế có người kiêng kị hắn sẽ có thể trở thành quyền thần. Chưa nói tới việc hắn có lòng muốn bò lên theo hướng ấy hay không, chỉ nói tới năng lực thì hắn cũng chưa chắc có được tài cán ấy.
Hiện tại mới thấy mấy năm làm tri phủ quả thực nhẹ nhàng tự tại. Nhưng xem tình huống này thì dù Tần Ngộ có muốn ra ngoài làm quan cũng khó.
Thôi được, đến đâu hay đến đó.
Bởi nghe theo kiến nghị của Tần Ngộ nên việc Thiên Tử muốn thực hành chính sách mới ở đông ấp cũng không bị phản đối nhiều. Ai bảo Thiên Tử nói với bên ngoài rằng đây chỉ là biện pháp tạm thời, để nhân dân gặp họa có thời gian nghỉ ngơi.
Thu đi đông tới, các vị phiên vương lại gửi sổ con tới với hy vọng có thể vào kinh chúc mừng hoàng đế lên ngôi.
Lúc trước Thiên Uẩn Đế còn có thể lấy di chiếu của tiên đế ra làm tấm khiên nhưng hiện tại tiên đế đã qua đời được một năm, tấm khiên kia cũng đã rỉ sét.
Thế nên sau khi bàn với quần thần, Thiên Uẩn Đế đồng ý.
Các vị vương gia hồi kinh nên Lễ Bộ và Tông Nhân Phủ cùng nhau tiếp đãi, quản lý.
Tiên đế có tổng cộng năm người con trai, ngoài Thái Tử bị phế đã thắt cổ tự sát và Trần Nam Vương qua đời ngoài ý muốn thì còn ba vị phiên vương nữa.
Tiên đế đã có kế hoạch nên ngoại trừ Thái Tử bị phế thì ông ấy không dốc lòng dạy dỗ đứa con trai nào khác. Nhưng ai biết được Thái Tử lại không biết cố gắng còn Trần Nam Vương lại quá thông minh.
Ba người con khác của ông ấy thì khá tầm thường, dù là năng lực hay ngoài hình. Sau khi phân đất phong, tiên đế hạn chế binh quyền và thu
nhập từ thuế của họ sau đó phái tổng đốc, đề đốc, tuần phủ tới đó phân chia quyền lực của phiên vương.
Tần Ngộ cảm thấy chỉ cần ba vị Vương gia không bị điên thì chắc chắn bọn họ sẽ không dám mưu phản. Bởi với họ thì mưu phản không phải là đánh cược đổi lấy phú quý ngập trời mà là lấy trứng chọi đá.
Tần Ngộ cứ theo lẽ thường mà đi làm nhưng hôm nay vừa về nhà hắn đã thấy quản gia báo là Tề Vương đưa quà tới kèm thiệp mời.
Tần Ngộ:………
Một vị quan tam phẩm ở kinh thành như hắn phải chán sống lắm mới dám lén tiếp xúc với vương gia.
“Trả về đi.” Tần Ngộ dặn dò: “Thái độ phải cung kính.” “Vâng, đại nhân.”
Tần Ngộ đang dạo bước trong thư phòng thì bỗng thấy cửa bị nhẹ đẩy ra một khe nhỏ. Hắn chẳng cần nhìn cũng biết đó là ai. Ở trong cái nhà này chỉ có thằng nhãi Không Không nghịch ngợm kia mới làm thế.
Tần Ngộ vạch trần: “Còn không vào à?”
“Phụ thân ~~” Không Không như quả pháo vọt vào và ôm lấy chân Tần Ngộ sau đó ngửa đầu cười: “Phụ thân, tuyết rơi rồi.”
Tần Ngộ xoa khuôn mặt nhỏ của con. Tuy tính cách thằng bé không giống hắn nhưng mặt mày lại cực kỳ giống Tần Ngộ khi còn nhỏ.
“Phụ thân, con muốn được tung lên cao.”
Tần Ngộ nói: “Ta già rồi, không tung nổi nữa.” “Phụ thân chưa già, ngài vẫn còn khỏe lắm.”
Tần Ngộ nghẹn một lát mới hỏi: “Con làm xong bài hôm nay chưa?” “Chơi xong rồi con làm.”
Tần Ngộ thở dài: “Sao con còn nhỏ mà lại thích lần lữa vậy!”
“Chỉ cần hoàn thành trước khi ngủ thì cũng không muộn mà.” Thằng nhóc lập tức lý do lý trấu.
Tần Ngộ chơi một lát với thằng bé sau đó Không Không mới về phòng luyện chữ.
Lúc này, Liễu Liễu đã hoàn thành xong việc. Thời gian chơi của hai chị em hoàn toàn khác nhau thế là Tần Ngộ có cơ hội chơi với từng đứa, coi như chó ngáp phải ruồi.
Sau cơm chiều hắn đi bộ trong sân cho tiêu cơm. Thời tiết hơi lạnh nên Tần Ngộ không cho hai đứa nhỏ đi theo mà chỉ mang Màn Thầu.
Tần Ngộ xoa đầu nó và không nhịn được cảm thán: “Nhoáng một cái mà mày đã sống gần 20 năm rồi đó.”
Chẳng biết nó còn sống thêm được bao nhiêu năm nữa.
Có lẽ vì sắc trời đã tối nên lòng Tần Ngộ sinh ra phiền muộn. Màn Thầu cũng cảm nhận được nên tới gần và cọ cọ hắn.
Tần Ngộ cười cười: “Không biết mày có hối hận không.”
Màn Thầu là một con lừa đực. Lúc trước Tần Ngộ mang nó về và từng cho người dắt một con lừa cái tới nhưng Màn Thầu còn chẳng thèm nhìn đối phương. Nó thực sự là một con lừa thanh tâm quả dục.
Mỗi ngày ngoài ăn nó chỉ chơi. Lúc Tần Ngộ ở nhà nó sẽ đi tới dựa vào người hắn và cọ cọ đầu sau đó xin mấy quả cây mọng nước ăn.
“Beeeeeeeee ——” “Beeeeeeeee ——”
Tần Ngộ vuốt lông cho nó và cười nói: “Bướng bỉnh không chịu tỉnh ngộ.”
“Eeeeeeeeeeeee ——”
Một người một lừa đi lại trong sân một lát mới chậm rãi về chỗ của mình.
Sau tuyết lớn, không trung trong vắt. Tần Ngộ vừa rời khỏi Đô Sát Viện đã bị người ta gọi lại.
Tần Ngộ nhìn xe ngựa kia thì trong lòng có suy đoán. Lúc này có một người đàn ông trung niên bước xuống xe ngựa.
Tần Ngộ chắp tay hành lễ: “Hạ quan bái kiến Vương gia.” “Tần đại nhân miễn lễ.”
Không đợi Tần Ngộ nói chuyện, đối phương đã lên tiếng: “Gặp mặt là có duyên, không biết Tần đại nhân có thể nể mặt cùng bổn vương thưởng thức đồ ăn ngon trong kinh thành hay không?”
Tần Ngộ:………
Ngài chặn ngay cửa Đô Sát Viện thì duyên với phận cái nỗi gì.
Tần Ngộ biết mình khó tránh khỏi nên cũng thoải mái chui vào xe ngựa. Qua vài lời nói chuyện hắn mới biết đây là Tề Vương, người tặng thiệp mời và quà cho hắn lúc trước.
Tần Ngộ chưa thể phân biệt được đối phương ngốc hay đang đi theo hướng khác mọi người.
Tiếp đãi phiên vương là việc của Lễ Bộ và Tông Nhân Phủ. Theo quy định bình thường thì phải chờ tới quốc yến hắn mới có thể nhìn thấy chân dung ba vị vương gia.
Tề Vương nhìn Tần Ngộ và cười nói: “Tần đại nhân đúng là thông minh tháo vát. Ở nơi đất phong bổn vương đã nghe về sự tích của ngươi và từng thưởng thức hồ đào mật ong cũng như mứt lê dại ở Tầm Dương phủ. Khi đó bổn vương đã nghĩ người có tài năng phi phàm thế này sẽ có bộ dạng thế nào.”
Sau khi dừng một chút, ông ta thở dài: “Hiện giờ gặp được Tần đại nhân, bổn vương mới phát hiện những tưởng tượng trước kia đúng là nghèo nàn.”
Tần Ngộ hơi hé miệng và gật đầu: “Vương gia quá khen. Hạ quan chỉ là một người bình thường và làm những việc bình thường thôi.”
“Tần đại nhân quá khiêm tốn rồi.” Tề Vương đẩy đĩa điểm tâm trước mặt tới chỗ hắn. Đây là hồ đào xào với mật ong.
Tần Ngộ nhón một hạt và bỏ vào miệng, “Mùi vị quả thực ngon, chắc mới được làm. Hạ quan thấy vẫn còn ấm.”
Tề Vương sửng sốt sau đó cười vang: “Tần đại nhân đúng là tinh tế. Đây là món hạ nhân mới làm xong trước khi ta xuất phát. Lúc này nó đã nguội bớt nhưng vẫn còn chút ấm nên ăn vào là ngon nhất.”
Tần Ngộ lau lau đầu ngón tay và ôn tồn nói: “Người trong phủ của Vương gia đúng là cẩn thận.”
Tề Vương xua tay: “Không thể so được với Tần đại nhân.”
Hai người nói về mấy vấn đề vô thưởng vô phạt, cuối cùng xe ngựa dừng trước cửa một tửu lầu. Tề Vương nói: “Tần đại nhân, mời.”
Tần Ngộ lập tức nói không dám và kiên trì để Tề Vương đi trước.
Trên bàn bày đầy đồ ăn nổi bật của tửu lầu. Tề Vương gắp một miếng cá cuốn và đặt vào cái đĩa trước mặt Tần Ngộ khiến hắn sợ hãi: “Không dám làm phiền Vương gia.”
“Ha ha, ta biết Tần đại nhân là người trọng lễ nghĩa nên ta không gắp hộ nữa. Ngươi thích ăn cái gì thì tự gắp.”
“Vâng.”
Bàn tiệc rượu này đều là sơn hào hải vị, chắc chắn phải mấy chục lượng, còn có cả rượu… Một bữa cơm này Tề Vương mời quả thực không tầm thường.
Tề Vương nếm một miếng cồi sò và cảm thán: “Sau khi về đất phong, sợ là bổn vương sẽ khó được nếm mùi vị này.”
Tần Ngộ: “Khí hậu thế nào sẽ tạo ra đặc sản thế ấy. Đất phong của vương gia đương nhiên sẽ có các món ngon khác.”
Tề Vương nghẹn họng.
“Tần đại nhân không biết đâu, từ nhỏ tới lớn ta đã ở kinh thành, giọng nói cũng vẫn là giọng kinh thành. Phải rời xa cố thổ đúng là khó khăn.”
Tần Ngộ thấy mí mắt giật giật bởi đề tài này quá nguy hiểm, “Lời này của vương gia không đúng rồi.”
“À, không biết Tần đại nhân có ý kiến gì khác không?”
Tần Ngộ gật đầu: “Hạ quan là thần tử, nếu Hoàng Thượng phái hạ quan đi làm việc gì thì hạ quan chắc chắn sẽ thẳng tiến không lùi. Vì thế dù là ai, chỉ cần được Thiên Tử tin cậy, được bá tánh một phương trông đợi thì chuyện giọng nói hay quê hương cố thổ cũng không quá quan trọng nữa.”
Sắc mặt Tề Vương biến đổi, cuối cùng mới nghẹn một câu: “Tần đại nhân đúng là trung thành và tận tâm.”
“Không dám.” Tần Ngộ nói: “Người làm thần thì phải tròn bổn phận.”
Tề Vương không cười nổi nữa. Lúc sau ông ta cũng không nói chuyện với Tần Ngộ mà một mình uống rượu giải sầu.
Tần Ngộ lại có tâm nhàn nhã thưởng thức đồ ăn ngon. Dù sao dống đồ ăn này cũng được chuẩn bị cầu kỳ, qua nhiều bước mới tới trước mặt thực khách, nếu bỏ thì phí quá.
Tần Ngộ rất thích món cá khô môi và định có rảnh sẽ mang người nhà tới thưởng thức.
Bọn họ ở bên này ăn cơm trưa, còn bên kia Thiên Tử đã nhận được tin báo.
Vương Khoan cẩn thận quan sát vẻ mặt Thiên Tử và do dự một lát mới nói: “Không biết vì sao Tề Vương lại tới tìm Tần đại nhân.”
“Còn thế nào nữa, ông ta đang bắt nạt kẻ yếu thôi.” Trong giọng nói của Thiên Tử có chứa khinh thường.
Vương Khoan cúi đầu không nói.
“Đợi chút nữa gọi tiên sinh vào cung đi.”
Vương Khoan nghe Thiên Tử vẫn lén gọi Tần Ngộ là tiên sinh thì lặng lẽ thở phào thay hắn.
Tần Ngộ nhận được ý chỉ vào cung thì cũng chẳng ngạc nhiên.
Vừa gặp hoàng đế hắn đã nói thẳng, “Tề Vương chưa chắc đã muốn mượn sức thần. Nếu ông ta có dã tâm ấy thì đâu dám làm trắng trợn như thế.” Ông ta mà làm thế thì chẳng phải những người khác đều biết tỏng ư?
Thiên Uẩn Đế gật gật đầu: “Tề Vương thúc muốn trẫm sinh nghi với tiên sinh. Thật là kẻ độc ác, quá đáng giận.”
Tần Ngộ mỉm cười, “Hoàng Thượng có thể tin cậy thần khiến thần rất vui.”
“Đương nhiên trẫm phải tin tiên sinh rồi.” Thiên Uẩn Đế lại nói: “Nhưng nếu Tề Vương thúc đã lấy tiên sinh làm ngụy trang thì trong lén lút không biết còn làm việc gì nữa.”
“Bẩm Hoàng Thượng, thần có một cái suy đoán.” Thiên Uẩn Đế: “Tiên sinh mau nói.”
Tần Ngộ đang định nói nhưng lúc nhìn vào đôi mắt của Thiên Tử hắn lại đổi ý: “Hoàng Thượng còn nhớ rõ nội dung cuộc đối thoại giữa thần và Tề Vương không?”
Thiên Uẩn Đế: “Ý tiên sinh là……”
“Trong cuộc nói chuyện ấy, mọi thứ cũng không hẳn vô dụng, ít nhất thần cũng có thể nhìn trộm cảm xúc của đối phương.”
Thiên Uẩn Đế rơi vào suy tư, mười lăm phút sau hắn cười lạnh: “Tề Vương thúc đúng là kẻ tham lam muốn làm rắn nuốt voi.”
Nhưng không thể không nói Tề Vương đã chọn một thời điểm tốt. Nhân lúc hoàng đế mới vừa cầm quyền mà âm thầm liên hệ với triều thần, rồi lấy thân phận vương thúc để chèn ép, rồi dùng lá bài tình cảm. Mục tiêu của ông ta là muốn hoàng đế dỡ bở cản trở nơi đất phong cho ông ta.
Cái gì mà nhớ cố hương, tất cả chỉ là chiêu trò.
Lúc này, cảnh giác trong lòng Thiên Uẩn Đế dâng lên bởi hắn phát hiện Tề Vương không thành thật yếu đuối như lời tiên đế nói.
Chỉ cần nghĩ tới việc ông ta giả vờ nhiều năm nay là Thiên Uẩn Đế đã nghĩ mà sợ. Đồng thời hắn cũng cảm thán, may mà hoàng tổ phụ hạn chế binh quyền và thu nhập từ thuế của mấy vị phiên vương, nếu không chỉ sợ di chiếu cấm mấy vị vương gia về kinh chịu tang của tiên đế cũng chưa chắc đã làm gì được họ.
Tần Ngộ quan sát sắc mặt Thiên Uẩn Đế và thấy hắn đã có sự đề phòng với phiên vương. Có lẽ Tề Vương không có ý đó mà chỉ muốn chút lợi ích từ chỗ cháu mình.
Nhưng…
Tần Ngộ rũ mắt nghĩ mình không muốn dính phiền toái nhưng có một vài kẻ cứ thích túm hắn làm khó làm dễ.