Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Cẩm Đường lôi hết đồ chơi yêu thích của mình ra cho bạn xem. Những đứa nhỏ khác toàn thích trống bỏi, ngựa gỗ gì đó còn Triệu Cẩm Đường lại múa may một thanh kiếm gỗ khá tinh xảo.

Cậu chàng xoay hai vòng rồi nhón chân, nhấc kiếm, hai ngón tay khép lại chỉ về phía trước, quả thực có bộ dạng của thiếu hiệp giang hồ.

Đáng tiếc cậu chàng không có lực nên chỉ duy trì được động tác này một lát đã nghiêng ngả. Nhưng cậu vẫn vui vẻ hỏi Tần Ngộ: “Vừa rồi trông ta có oai không?”

Tần Ngộ nhịn cười và gật đầu có lệ còn Triệu Cẩm Châu thì rúc vào lòng cậu che miệng trộm cười: “Ca ca ngốc.”

Tần Ngộ:………

Tần Ngộ đành phải coi như không nghe được. “Còn có cái này.” Đó là một cây thương bằng gỗ.

Triệu Cẩm Đường chỉ vào hình khắc trên tay cầm và nói: “Ngươi thấy hoa văn lưu nguyệt này không? Đây là ta cố ý tìm người khắc lên, trông giống Chu Khiếu Tinh như đúc. Nhưng ta cũng tốn một tháng tiền tiêu vặt đó.”

Tần Ngộ: “Chu Khiếu Tinh là ai?”

Triệu Cẩm Đường nở nụ cười thần bí và đặt thương gỗ lên bàn sau đó chạy vào trong phòng ngủ, lát sau ôm vài cuốn sách ra.

Tần Ngộ nhướng mày: “Thoại bản?”

“Đúng vậy, đây là những cuốn ta thích xem.” Triệu Cẩm Đường lấy ra một quyển đưa cho Tần Ngộ.

 

Bên trên vẽ một người đàn ông cường tráng, trong tay cầm một cây thương dài, trên tay cầm khắc hình lưu nguyệt.

Triệu Cẩm Đường thao thao bất tuyệt nói về mấy bộ truyện quý báu của mình. Có thể thấy cậu đã nhịn lâu lắm rồi nên lúc này mới được dịp bùng nổ.

Nhưng mà……

Tần Ngộ rũ mắt nhìn lướt qua Triệu Cẩm Châu đang ngậm ngón tay, nước miếng rơi tí tách, đôi mắt như nho đen lúng liếng. Chắc không cần phải đề phòng thằng nhóc bé tí thế này đâu nhỉ?

Cậu có ý định cắt ngang lời Triệu Cẩm Đường nhưng con người ta một khi đã hưng phấn thì căn bản không thể ngừng nói.

Tần Ngộ mím môi nghĩ mình cũng tận lực rồi.

Chờ Triệu Cẩm Đường nói xong lập tức cầm chén trà lên uống ừng ực.

Tần Ngộ một tay ôm Triệu Cẩm Châu, một cái tay khác lật thoại bản đọc nhanh như gió qua vài tờ.

“Thế nào, có phải rất thú vị không? Đây chính là truyện đang nổi như cồn ở quận Đại Xuyên, người ở huyện thành cũng chưa chắc đã mua được.”

Tần Ngộ không tỏ ý kiến mà chậm rãi khép sách lại hỏi: “Bài tập phu tử giao ngươi đã hoàn thành chưa?”

Triệu Cẩm Đường nghẹn họng và nhỏ giọng lúng ta lúng túng: “Mới nghỉ mà.”

“Nhưng toàn bộ kỳ nghỉ cũng chỉ có 10 ngày. Lúc ăn tết đã mất mấy ngày đoàn viên, vậy cũng chỉ còn lại vài ngày, liệu ngươi có làm kịp không?”

Triệu Cẩm Đường cúi đầu nắm vạt áo cằn nhằn: “Hôm nay chúng ta đã hứa là sẽ chơi cơ mà!”

Tần Ngộ không nói gì. Cậu biết những lời mình vừa nói thật phiền người khác nhưng quan hệ của cậu và Triệu Cẩm Đường không tệ nên mới muốn khuyên bạn mình một chút.

 

Có điều mọi việc đều có giới hạn, cậu và Triệu Cẩm Đường chỉ là bạn bè, nếu đứa nhỏ khăng khăng không nghe thì cậu có nói thêm cũng chỉ tổ bị người ta ghét.

Nói trắng ra là việc học đa phần đều do tính kỷ luật và tự giác của mỗi người.

Triệu Cẩm Đường đợi một lát không nghe thấy tiếng cậu nói thì ngẩng đầu lên và vừa lúc nhìn vào ánh mắt Tần Ngộ thế là trong lòng lộp bộp một cái.

“Tần Ngộ, ngươi tức giận à?” Cậu hơi chột dạ, tự tin cũng không đủ. Tần Ngộ lắc lắc đầu: “Không giận.”

Triệu Cẩm Đường ngượng ngùng: “Chúng ta cũng chơi được một lúc rồi, vậy cùng học đi.” Cậu cất thoại bản và kiếm gỗ sau đó ôm một chồng sách tới.

Bên trên là Tứ thư, phía dưới còn có mấy cuốn thi tập, một cuốn “Chuế thuật”, một cuốn tuyển tập và một cuốn “Tâm kinh”.

Tần Ngộ suýt nữa thì nghĩ mình hoa mắt nhìn nhầm.

Triệu Cẩm Đường ngượng ngùng nói: “Tâm kinh” này là cha bắt ta đọc để tu thân dưỡng tính.”

Tần Ngộ nhìn cuốn “tâm kinh” gần như mới tinh thì nghĩ sau khi được mua về hẳn chủ nhân của nó cũng chẳng đọc mấy.

Cậu bỏ qua cuốn sách ấy và mở cuốn “Chuế thuật” thì thấy trang sách ố vàng, có vài chữ đều đã mờ đi.

Triệu Cẩm Đường “hả” một tiếng, “Sao cuốn này cũng lẫn ở đây?”

Cậu suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra đây là thứ cậu dùng làm yểm hộ cho thoại bản.

Vốn Tần Ngộ tính toán lật xem thế nào nhưng không ngờ lại xem mê mải, mãi tới khi Triệu Cẩm Châu ê a vặn vẹo trong lòng.

Triệu Cẩm Đường ôm em trai nhưng chưa kịp nói gì thì một dòng chất lỏng ấm áp đã chảy thẳng vào bụng cậu.

 

Gân xanh trên huyệt Thái Dương của cậu gồ lên, miệng nghiến răng nghiến lợi: “Triệu, Cẩm, Châu!”

Tần Ngộ cũng hoảng sợ còn Triệu Cẩm Châu thì cười ngoác miệng. Vừa nhìn đã biết thằng nhãi này cố ý tè dầm lên người anh mình.

Triệu Cẩm Đường đen mặt tới gian bên cạnh tắm rửa còn vú già thì vào thay quần cho Triệu Cẩm Châu, thuận tiện lấy nước ấm lau tay và mặt cho cậu nhóc. Tiếp theo Tần Ngộ ôm đứa nhỏ ngồi trong phòng chờ.

Cậu nhìn thoáng qua cuốn tuyển tập thì thấy khúc dạo đầu chính là “Giới tử thư”. Toàn văn không đầy trăm chữ, rất dễ hiểu nhưng đọc hai lần lại ngẫm ra ý nghĩa khác nhau.

Cậu lật tiếp lại thấy phần 2 là “ Tiến học giải”: “Nghiệp học tinh thông ở chỗ chuyên cần, nông cạn do qua loa hời hợt, đức hạnh trọn vẹn nhờ suy nghĩ sâu xa, đức hạnh bị huỷ hoại do cẩu thả tuỳ tiện.” (Quách Hiển Blog) Tần Ngộ thấy cả người chấn động và cảm thấy lời này quá quen thuộc.

“À ~~ à ~” Triệu Cẩm Châu không chịu cô đơn mà múa may tay nhỏ. Đôi mắt thằng bé cực kỳ lanh lợi, làn da trắng nõn giống đứa nhỏ trong tranh tết.

Tần Ngộ thu lại tầm mắt và chọc chọc khuôn mặt thằng bé: “Đệ làm sao? Đói bụng hả?”

Trên bàn bày điểm tâm thế là Tần Ngộ ôm đứa nhỏ đi lấy nhưng Triệu Cẩm Châu không muốn, hai tay ôm cổ Tần Ngộ, chân nhỏ vui sướng đong đưa.

Một lát sau thằng nhóc con lại duỗi ngón tay chỉ vào điểm tâm trên bàn. Trên bàn có mấy loại điểm tâm nhưng thằng nhóc kia lúc chỉ cái này, lúc chỉ cái khác. Lúc Tần Ngộ dán người muốn lấy thì cái tay nhỏ của hắn lại lệch qua một bên chỉ sang chỗ khác. Cứ thế, hắn chẳng chọn cái nào mà giống như đang trêu ghẹo người ta.

Tần Ngộ mặc kệ hắn vì cậu nghĩ có đứa trẻ con nào không bướng bỉnh đâu.

Chơi một lát Triệu Cẩm Châu cũng mệt mỏi nên chỉ vào một cái bánh đậu đỏ bất động. Tần Ngộ ôm hắn cầm lấy miếng bánh kia. Thằng nhãi cực kỳ vui vẻ, khóe miệng nhếch cao, tay cầm bánh đậu đỏ chuẩn bị ăn.

 

Nhưng ai ngờ trong lúc ấy cái tay nhỏ kia lại lệch qua một bên và đút cho Tần Ngộ.

Tần Ngộ cười cười: “Ta không đói, đệ ăn đi.”

Triệu Cẩm Châu không tin mà vẫn kiên trì đút bánh cho cậu. Tần Ngộ nghiêng nghiêng đầu nên Triệu Cẩm Châu mới tin cậu thực sự không ăn. Lúc này đứa nhỏ mới thu tay lại và vui vẻ gặm bánh.

Tần Ngộ cũng thấy hơi kinh ngạc vì không hiểu tại sao Triệu Cẩm Châu lại thân thiết với mình như thế. Rốt cuộc hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Cậu nghĩ đứa nhỏ hiếu động nên cũng không đọc sách nữa mà ôm Triệu Cẩm Châu đi qua lại trong phòng. Cậu nghĩ mình không biết dỗ trẻ con nên dứt khoát đọc Tam Tự Kinh.

Triệu Cẩm Châu cũng bập bẹ đọc theo, còn rất vui vẻ. Hai đứa trẻ đều còn nhỏ lại vô cùng hòa thuận.

Triệu Cẩm Đường trở về thấy thế thì lòng chua lòm: “Triệu Cẩm Châu, đệ xuống ngay, Tần Ngộ đâu có ôm đệ mãi được.”

Triệu Cẩm Châu làm gì thèm để ý tới anh mình.

Tần Ngộ hoà giải, “Ta không mệt. Chúng ta tiếp tục đọc sách đi.”

Tuy tính tự giác của Triệu Cẩm Đường hơi kém nhưng cũng chịu nghe khuyên bảo và mở “Mạnh Tử” ra xem. Trong Tứ thư thì “Mạnh Tử” có số lượng từ nhiều nhất, ngôn ngữ lại thâm sâu, việc lý giải không dễ.

Tần Ngộ giúp bạn mình sửa lại câu chữ, sau đó để cậu nhóc học thuộc còn mình thì mở thi tập ra xem.

Triệu Cẩm Châu không ầm ĩ, quả thực hiếm có đối với trẻ con ở tuổi này. Tần Ngộ thương đứa nhỏ và sợ nó chán nên xem sách một lát là ôm đứa nhỏ đi lại, đồng thời ngâm nga những bài thơ mới đọc được.

Triệu Cẩm Châu nghe nghe rồi cứ thế tựa trên vai Tần Ngộ và ngủ. Tần Ngộ dở khóc dở cười gọi Triệu Cẩm Đường xem hắn.

 

Triệu Cẩm Đường mắng “con lợn lười” nhưng cũng nhẹ nhàng bước ra ngoài gọi vú già vào ôm Triệu Cẩm Châu. Làm xong hai người trở về tiếp tục học tập cho tới buổi trưa mẹ Triệu cho người tới gọi ăn cơm trưa.

Tần Ngộ ngầm bực bản thân đọc sách quên thời gian nên đành phải nhận lời, chứ từ chối thì quá ra vẻ.

Triệu Cẩm Đường mang theo bạn tới nhà ăn, nơi đó có bình phong ngăn cách bên nam và nữ.

Nhà họ Triệu không có quy định lúc ăn không được nói nên ba Triệu có hỏi Tần Ngộ hôm nay chơi vui không?

Tần Ngộ đương nhiên nói vui. Sau giờ Ngọ cậu sao chép cuốn thi tập và mượn Triệu Cẩm Đường ba cuốn sách với lời hứa mấy ngày sau sẽ trả.

Triệu Cẩm Đường xua tay: “Không cần đâu, ta đâu có hiểu mấy thứ đó, ngươi thích thì cứ cầm mà xem.”

Tần Ngộ không cãi cọ với cậu mà từ biệt ba Triệu rồi rời khỏi nhà họ. Lúc này Triệu Cẩm Châu vừa ăn điểm tâm vừa bán đứng anh trai. “Ca ca… ca ca có thật nhiều… thật nhiều… thoại bản”

“…… Tiền của ca ca đều mua gỗ.” “Tần Ngộ đọc sách … rủ ca ca.”

Thằng nhãi con ăn đến mồm miệng toàn vụn bánh, giọng thì ngọng nghịu: “Tần Ngộ ôm con……” Vừa nói cậu nhóc vừa nhìn mẹ mình và vươn ngón tay út mum múp thịt: “Kể… kể Mạnh mẫu chuyển nhà.”

Ba mẹ Triệu liếc nhau sau đó ba Triệu thử ướm hỏi: “Tần Ngộ dạy con à?”

Triệu Cẩm Châu gật đầu thật mạnh.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK