Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trẻ con đều rất tinh. Tần Không càng tinh ranh hơn những đứa nhỏ cùng tuổi. Cậu biết chỉ cần mình làm nũng, quấy khóc là cha sẽ bế.

Cậu thích cha lắm.

 

Mẹ luôn lo lắng cha sẽ chiều cậu sinh hư. Còn lâu nhé! Cậu ngoan nhất, chỉ hơi kém chị một tí thôi. Ừ, chỉ kém một tí xíu thôi!

Cậu còn nhớ khi còn nhỏ, cha dẫn hai chị em xuống nông thôn. Bọn họ cưỡi trên lưng Màn Thầu, bên trên là bầu trời xanh thẳm, đám mây có bao nhiêu hình dạng.

Mỗi ngày cậu đều thấy vô cùng vui vẻ. Có cha mẹ yêu thương, bà nội chiều, có chị gái và Màn Thầu cùng chơi. Cậu vô cùng hạnh phúc và nghĩ nếu cứ thế cả đời thì tốt.

Sau đó bọn họ về kinh và Tần Không cũng chậm rãi nhận ra thế giới bên ngoài không tốt như cậu nghĩ.

Mãi tới khi làm quen và thân thuộc với Hoắc Anh cậu mới phát hiện cha mình cũng thật vất vả. Hóa ra cha cũng không phải người không gì không làm được.

Lúc ấy Tần Không cảm thấy có thứ gì đó nát vụn.

Trong buổi sáng rực rỡ, chàng trai vạm vỡ liếc xéo cậu một cái, “Còn luyện nữa không?”

Tần Không cắn răng: “Luyện.”

Hoắc Anh hơi ngạc nhiên và lui ra sau hai bước. Hắn cũng không khinh địch chỉ vì Tần Không còn nhỏ.

Tần Không hoạt động tay chân rồi lại tấn công. Hoắc Anh trầm giọng chỉ trích: “Ra đòn quá chậm.”

Một tay hắn chém vào tay Tần Không nhưng đối phương lại thuận theo đó cong khuỷu tay khiến lực chém của Hoắc Anh bị hóa giải một nửa.

Hoắc Anh nhướng mày sau đó quét chân khiến Tần Không lung lay lảo đảo và suýt nữa thì ngã.

Hoắc Anh xì một tiếng: “Sức lực của th.ân dư.ới quá kém.”

Tần Không không cam lòng và lại tấn công nhưng cậu chỉ thấy hoa mắt và cả người bị nhấc lên rồi ném xa ba mét.

Hoắc Anh nhìn cậu từ trên cao: “Không ca nhi, cơ sở của đệ quá yếu.”

 

Tần Không phẫn nộ đấm mặt đất nhưng sau đó cậu lại bò dậy xoa cánh tay và đứng tấn tại chỗ.

Trong mắt Hoắc Anh có ý cười: Không hổ là con trai của tiên sinh. Tần Không đứng tấn còn Hoắc Anh đứng trước mặt cậu luyện võ. Tần

Không nghiêm túc nhìn và chỉ cảm thấy thời gian đứng tấn cũng không quá khó nữa.

Ba mươi phút sau thân thể cậu bắt đầu lung lay.

Hoắc Anh đi tới nhẹ nhàng đẩy khiến Tần Không ngã lăn ra đất. “Nghỉ một lát rồi luyện.” Hoắc Anh cũng ngồi xuống bên cạnh.

Hộ vệ bưng nước sôi để nguội tới thế là hai người cầm một cái bát uống.

Không ai nói gì, chỉ có một mảnh lá cây rụng xuống mặt Hoắc Anh. Hắn cầm lấy nhìn và hỏi: “Không ca nhi, về sau đệ muốn làm gì?”

“Bảo vệ người nhà.” Tần Không lập tức đáp. Hoắc Anh kinh ngạc.

Có vẻ Tần Không đã đoán được suy nghĩ của hắn nên nghiêm túc nói: “Cha đệ sẽ già đi, nhưng đệ sẽ trưởng thành và việc ông ấy làm được thì đệ cũng có thể.”

Hoắc Anh cười cười: “Theo lời đệ nói thì lý ra đệ phải nỗ lực đọc sách mới phải.”

Tần Không mang vẻ mặt khó hiểu: “Sách là phải đọc, nhưng lựa chọn đi con đường nào không phải nên do đệ quyết định ư?”

Hoắc Anh hơi giật mình sau đó cười sang sảng: “Đệ nói đúng.”

Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Hoắc Anh lại mang theo Tần Không luyện cơ sở. Tần Không cũng rất nỗ lực học tập.

Mãi tới khi Hoắc Anh rời khỏi kinh thành Tần Không vào Quốc Tử Giám. Đó là nơi mà học sinh đều có gia thế bất phàm, hoặc phải là thiên tài nơi dân gian.

Những người khác đang quan sát cậu và Tần Không cảm nhận được.

 

Qua một thời gian, có người tiếp cận cậu: “Tần công tử.”

Tần Không ngước mắt và thấy đối phương là con cháu của bá phủ nào đó.

Tần Không: “Có chuyện gì à?”

“Cũng không có việc gì, chẳng qua ta nghe nói Tần đại nhân là người học rộng hiểu nhiều. Tần công tử là con trai của Tần đại nhân nên ắt cũng học được chút ít, không biết có thể chỉ bảo cho ta được không?”

Tần Không nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta sởn gai ốc. Sau đó cậu nhẹ nói: “Không phải ngươi muốn ta chỉ bảo à? Ngươi không nói nội dung thì ta đâu có bẻ óc ngươi ra mà nhìn được?”

Bên cạnh có tiếng cười vang khiến tên kia xấu hổ đỏ mặt. Nếu hắn tiếp tục nói thì tỏ vẻ hắn là người kém cỏi nhưng nếu không nói thì chẳng phải tự vả mặt mình ư?

Tần Không hơi nghiêng người ra sau và khoanh tay nhìn kẻ kia. Thái độ ấy khiến đối phương cực kỳ khó chịu. Cuối cùng có người ở bên cạnh lấy cớ có việc và gọi cái kẻ kia đi.

Qua chuyện này những người khác đều hiểu vị Tần tiểu công tử này không dễ chọc.

Trương Cảnh lén ôm vai cậu và nói: “Tần công tử thật dễ bắt nạt.”

Tần Không nghiêng đầu liếc thằng nhãi kia một cái: “Muốn đánh nhau à?”

Trương Cảnh ê răng: “Đừng, đừng, ta có đánh được miếng võ nào đâu.”

Cậu nhìn sườn mặt của Tần Không và bỗng nhiên nói: “Khi ngươi còn nhỏ thực đáng yêu, mềm mụp, toàn thịt.”

Tần Không: “À.”

Trương Cảnh ồn ào: “Ngươi xem, ngươi xem, hiện tại ngươi quả thực mèo chê chó ghét.”

Tần Không ném ánh mắt hình viên đạn qua thế là Trương Cảnh câm miệng.

 

Tần Không lại nhìn bả vai mình, ở đó có tay của kẻ nào đó. Trương Cảnh vội lặng lẽ rụt tay lại.

Tần Không chẳng khoe khoang nhưng cũng không tốt tính như cha mình. Những học sinh bình thường không có cách nào chèn ép cậu, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra thầy giáo nhắm vào mình.

Thật ra cậu cảm thấy chuyện này cũng không có gì nhưng Trương Cảnh lại bất bình thay cậu.   Qua sự khuyên nhủ của Trương Cảnh, Tần Không mách cha.

Sự tình nhanh chóng được giải quyết, và sau đó phản ứng của mọi người đều tốt đẹp, không ai làm phiền cậu nữa. Tần Không cảm thấy rất an tĩnh.

Sau đó cha trở lại và lòng cậu vẫn vui mừng như trong quá khứ nhưng trên mặt chỉ để lộ chút cảm xúc.

Người trong nhà đều nói cậu đã trưởng thành.

Tần Không cũng chậm rãi có quyết định cho tương lai. Cậu không tới Quốc Tử Giám nữa mà muốn tới quân doanh. Cha chỉ hỏi lý do rồi đống ý, giống như dự đoán của cậu. Sau đó Tần Không cũng tới biên quan giống Hoắc Anh.

Nói ra cũng thú vị. Với Hoắc Anh thì cha cậu cũng là nửa người thầy, sau đó hắn lại dạy cậu rất nhiều, cũng giống nửa người thầy.

Trương Cảnh thường nói đây là Ngộ thúc ở hiền gặp lành.

Tần Không cũng cảm thấy thế. Cậu cảm thấy mình nhất định đã tích phúc mấy đời mới có thể làm con trai của Tần Ngộ.

Cuộc sống nơi biên quan vừa khổ lại vất vả nhưng Tần Không vẫn tìm được niềm vui. Cậu thích luyện binh và tự lãnh đạo một đội mộc thương.

Hùng binh của Đại Thành triều đạp lên mọi âm mưu, chém giết những kẻ lòng muông dạ thú. Đợi biên quan yên bình, cậu theo đại quân về triều và được phong làm Quảng Uy tướng quân, là võ quan chính tứ phẩm.

Năm ấy, cậu 18 tuổi.

 

Tần Ngộ đỗ Thám Hoa năm 18 tuổi, Tần Không được phong tướng quân năm 18 tuổi. Hổ phụ không có khuyển tử.

Nhưng càng xuất chúng thì càng bị các nơi nhắm vào.

Tần Ngộ là quan văn, Tần Không là tướng võ, hai cha con họ đều nắm thực quyền nên nhanh chóng có lời đồn về “Thiên hạ của nhà họ Tần.”

Tần Không vừa muốn tiến cung đã bị Tần Ngộ ngăn lại: “Con muốn làm gì?”

Tần Không chẳng thèm nghĩ đã nói: “Đương nhiên là xin từ chức.”

“Hoang đường.” Tần Ngộ trầm mặt: “Con làm thế chẳng phải khiến kẻ khác toại nguyện? Để ta tiến cung, con ở nhà đợi.”

Cũng không biết Tần Ngộ nói với Thiên Uẩn Đế thế nào mà hoàng đế quyết định hạ lệnh điều tra việc này và nhanh chóng bắt được kẻ tung tin đồn nhảm, trong đó có không ít thương nhân lớn.

Mấy năm nay Tần Ngộ trợ giúp Thiên Uẩn Đế thực thi chính sách mới nên dù đã cực kỳ khiêm tốn nhưng người có lòng vẫn lần được ra và cực kỳ hận hắn.

Thiên Uẩn Đế giận dữ hạ lệnh giết hoặc lưu đày những kẻ đó.

Việc này cứ thế được giải quyết nhưng cũng có người suy đoán Thiên Uẩn Đế chỉ đang nhịn không nổi trận lôi đình. Về sau hoàng đế ắt sẽ tìm cách trừ khử cha con Tần thị.

Nhưng bọn họ chờ đến ngày xuống mồ cũng không thấy Thiên Uẩn Đế ra tay diệt trừ Tần thị. Đây đúng là một vị quân vương kỳ lạ!

Nhưng điều này cũng khiến Tần Không tỉnh ra. Lúc người nhà làm mối cho cậu thì cậu không nhịn được nói ra lo lắng của mình. Với địa vị của nhà họ lúc này thì cậu phải cưới người có bối cảnh thấp hơn mới tốt.

Trương Cảnh trêu ghẹo cậu: “Ngươi muốn tìm người thế nào?” Tần Không nghĩ nghĩ và nói: “Ôn hòa, hiểu đạo lý.”

Trương Cảnh: “Không cần mỹ nhân hả?”

Tần Không thành thật nói: “Có thì càng tốt, không có cũng không sao. Chỉ cần đối phương là người thấu hiểu thì được rồi.”

 

Trương Cảnh: “Đây chính ngươi nói đấy nhé.” Tần Không gật đầu.

Vốn Trương Cảnh định giới thiệu người cho Tần Không nhưng ai ngờ Hoàn Thanh lại tranh mất. Con gái nhà họ Hoàn sinh ra trong gia đình thư hương nên chẳng những hiểu đạo lý mà còn có vẻ ngoài xinh đẹp.

Trong yến hội do người lớn tổ chức, hai người gặp mặt một lát và sau khi trở về cũng không có ý kiến gì. Hai nhà cứ thế tiến hành việc hôn nhân.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK