Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thích Lan mang theo Tần Ngộ dạo hơn nửa thành Kim Lăng, chủ yếu là những nơi bá tánh bình dân ở.

Còn chỗ quyền quý ở thì Thích Lan chỉ đơn giản nói tới vài câu để Tần Ngộ có phương hướng.

Vào lúc hoàng hôn bọn họ mới trở về. Lúc chia tay, Thích Lan tặng quà cho Tần Ngộ và thêm một phần cho Tần Tú Sinh.

Hắn không cho Tần Ngộ cự tuyệt đã nói: “Ngày đó vi huynh chỉ gửi một lá thư mà đệ lại ngàn dặm xa xôi tới đây. Phần tin tưởng này khiến lòng

 

ta rất vui. Quà đệ cứ nhận đi, đừng xa lạ với ta làm gì.”

Hắn đã nói đến thế thì Tần Ngộ cũng không tiện cự tuyệt và chắp tay: “Đệ cảm tạ Lan huynh.”

“Ừ, đi đi.”

Lúc trở lại ký túc xá, Tần Ngộ mở hộp và thấy bên trong có một cây bút thượng đẳng, ngoài ra còn có một thanh mực khô. Cậu nhớ lại lúc ban ngày Thích Lan nói muốn đi dạo hiệu sách, không ngờ là đi mua đồ cho cậu.

Tần Tú Sinh cũng mở hộp và thấy bên trong là hai cuốn sách thì vừa mừng vừa sợ hãi hỏi, “Ngộ đệ, sách mà Thích cử nhân đưa cho ta không đắt chứ?”

Tần Ngộ cười cười: “Không sao đâu, ngày khác huynh đáp lễ lại là được.”

Tần Tú Sinh vui vẻ v.uố.t ve hai cuốn sách và bỗng nhiên nghĩ đến cái gì sau đó nói với Tần Ngộ: “Ngộ đệ có tin tưởng vào kết quả tiểu khảo lần này không?”

Ba người đứng đầu tiểu khảo sẽ có thưởng, mười mấy lượng bạc đó.

Tần Ngộ lắc lắc đầu: “Tú Sinh ca, không dối gạt huynh, lòng đệ cũng không biết thế nào.”

Tổng cộng có 4 lớp Bính, hai cái cho học sinh mới, hai cái cho học sinh cũ. Thư viện Thanh Khê vốn có yêu cầu cao trong việc nhận học sinh, ngoài học sinh mới lại có thêm một đống học sinh cũ đã học 1-2 năm nên chắc chắn có kinh nghiệm hơn bọn họ.

Muốn phá được trùng vây này và chen lên phía trước thì quả thực rất khó.

Tần Tú Sinh thấy thế thì không nói nữa. Hắn không muốn tạo áp lực quá lớn cho Ngộ đệ nên nói sang chuyện khác: “Để ta xem sách này viết cái gì.”

Tần Ngộ cũng cùng xem.

Ngày tiếp theo Tần Ngộ ở trong ký túc xá. Ngày thường cậu quá bận nên Tần Tú Sinh chỉ có thể tích cóp những vấn đề chưa hiểu. Nay cậu có thời

 

gian nên tranh thủ giải đáp hết.

Tần Tú Sinh cực kỳ quý trọng khoảng thời gian này vì thế lập tức dốc sức học tập.

Hai ngày nghỉ tắm gội cứ thế kết thúc, thành tích tiểu khảo cũng đã có. Người đứng đầu là Nghiêm Hoài, người Kim Lăng.

Đứng thứ hai là Chu Mịch, người Kim Lăng và là học sinh cũ.

Đứng thứ ba là Kỷ Cố, người Kim Lăng, ở lại lớp hai năm và là con cháu đại tộc ở địa phương.

Lúc công bố điểm, thầy giáo gọi học sinh của cả bốn lớp tụ lại một chỗ sau đó ba vị trí đứng đầu được gọi lên trước để tất cả xem họ là ai.

Lúc này mọi người đều chú ý tới ba người đứng đầu khiến bọn họ cực kỳ vinh dự.

Thầy giáo khen cả ba người sau đó phát phần thưởng và cho họ đi xuống.

Tiếp theo thầy giáo bắt đầu đọc tên những người khác. “Thứ tư là Triệu Khánh của huyện Dậu Sơn, Lâm thành.” “Thứ năm……”

Mỗi lần thầy giáo nhắc tên ai là mọi người đều quay đầu nhìn kẻ đó xem đối phương là ai.

“Thứ 10 là Tần Ngộ, huyện Nghi Khê, phủ Ngọc Dương.”

Thầy giáo vừa dứt lời thì lập tức có tiếng thì thầm to nhỏ vang lên. Tần Ngộ cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn mình. Cậu nuốt nước miếng và cố không tỏ rõ cảm xúc.

Cậu không hiểu vì sao lúc trước còn bình thường mà tới tên cậu mọi người lại có phản ứng lớn như thế.

Thầy giáo ho khan một tiếng nên cả lớp mới đành thu lại ánh mắt. Nhưng Tần Ngộ vẫn cảm thấy có mấy ánh mắt thi thoảng lại nhìn mình. Mãi tới khi thầy giáo đọc xong thứ tự và mọi người về lớp thì những ánh mắt ấy mới yếu đi.

 

Buổi tối Tần Ngộ trở về và để Tần Tú Sinh đi nghe ngóng. Chưa tới một ngày cậu đã biết nguyên nhân: Đó là vì cậu vừa là học sinh mới lại vừa là người nơi khác đến nên mới chói mắt.

Người đứng đầu là Nghiêm Hoài, là người Kim Lăng, lại xuất thân thư hương thế gia, từ bé đã có danh thần đồng. Thế nên Nghiêm Hoài đứng thứ nhất kỳ thi tiểu khảo cũng bình thường, chẳng có gì phải kinh ngạc.

Những người đứng thứ 4 đến thứ 9 đều là người địa phương hoặc học sinh cũ.

Ai biết đột nhiên lại mọc ra một Tần Ngộ của phủ Ngọc Dương, lại là học sinh mới nên mọi người mới phản ứng như thế.

Giờ phút này tư liệu về Tần Ngộ cũng đã tới tay người khác.

“Mười lăm tuổi đã đỗ cử nhân, vào thư viện Thanh Khê học miễn phí, đúng là không tầm thường.”

“Nghiêm huynh thấy thế nào?”

Nghiêm Hoài v.uố.t ve chén trà một lúc lâu mới nói: “Ngày khác gặp hắn.”

Là bản lĩnh hay chỉ là may mắn thì nói vài lời sẽ biết ngay.

Người này còn tương đối lý trí và chỉ định thử Tần Ngộ trong văn hội. Nhưng người khác lại không lý trí được như thế.

Một kẻ áo tím khinh miệt nói: “Khi còn bé mồ côi, được quả phụ nuôi lớn, dựa vào bán đậu phụ mà sống ư? A, trực giác của bản công tử đúng là không sai, quả nhiên là đồ nhà quê nghèo kiết hủ lậu và không lên được mặt bàn.”

Một người khác chỉ chỉ tư liệu trên bàn và trào phúng: “Nhưng chính một thứ không lên nổi mặt bàn ấy lại đè phần lớn mọi người bên dưới đó. Hơn nữa hắn đã là cử nhân, là người có công danh.”

Phòng trong đột nhiên yên tĩnh, tên áo tím thẹn quá hóa giận: “Cử nhân thì thế nào, một cử nhân ở khu Tây Nam thì có khi còn không bằng tú tài ở Kim Lăng ấy chứ.”

 

Những người khác trầm mặc thật lâu mới có người hỏi hắn: “Vậy ngươi định làm thế nào?”

Tên áo tím khoanh tay trước ngực nói, “Đương nhiên phải thử mới biết là la hay ngựa.”

Những người khác liếc nhau và không ai phản đối.

Ngày đó Tần Ngộ tới thư viện Thanh Khê và bọn họ tình cờ nhìn thấy. Khi đó mấy kẻ này không có ấn tượng gì với Tần Ngộ, chẳng qua bọn họ cảm thấy thư đồng của cậu cực kỳ mất mặt, vừa quê mùa vừa ngốc nên mới coi thường.

Bọn họ nghĩ thư đồng như thế, quần áo trên người Tần Ngộ cũng chẳng ra sao nên mới khinh thường cậu. Lúc sau biết cậu được nhập học miễn phí thế là cả đám càng thêm bất mãn. Bọn họ thật sự không thấy Tần Ngộ có chỗ nào hơn người. Chẳng lẽ chỉ vì cậu nghèo nên được ưu đãi ư? Thật vô lý.

Nếu không phải chương trình học thật sự quá chặt thì bọn họ đã sớm gây khó khăn cho cậu rồi.

Lúc nghỉ tắm gội cả đám ra ngoài thả lỏng nên quên mất việc ấy. Hiện tại có thứ tự thi khiến bọn họ chẳng những nhớ tới mà còn có ấn tượng khắc sâu.

Có lẽ bọn họ không có khái niệm gì về quận Đại Xuyên nhưng lại hiểu rõ thứ tự xếp hạng của thư viện Thanh Khê. Chỉ cần có thể cầm cờ đi trước ở nơi này thì dù thi hội có kém cũng vớt được một cái danh đồng tiến sĩ và có thể làm quan.

Đừng coi khinh đồng tiến sĩ bởi toàn bộ cử nhân của Thành triều đi thi mà chỉ có 300 người được chọn thôi. Cạnh tranh ấy không phải chỉ một chữ khốc liệt là tả được.

Tần Ngộ cảm nhận rõ sự chú ý của người chung quanh đối với mình. Hôm nay Từ phu tử nói xong một bài lịch sử thế là cậu ngồi lại sửa sang ghi chép. Bỗng có người đi tới.

“Tần huynh.”

Tần Ngộ ngẩng đầu và thấy trước mặt là một thanh niên chưa búi tóc, tướng mạo bình thường, trông hơi già trước tuổi.

 

Cậu chắp tay đáp lễ.

Người kia nói: “Tại hạ là Trần Phù, hôm nay phu tử giảng bài nhưng có vài chỗ tại hạ không rõ lắm, chẳng hay có thể được Tần huynh chỉ dạy một vài hay không?”

Tần Ngộ ôn tồn nói: “Chỉ dạy thì không dám, nếu huynh đài yêu cầu và Ngộ biết thì ta đương nhiên có gì nói hết không có nửa lời giấu giếm.

Nếu Ngộ không biết thì có thể mặt dày cùng huynh đài đi hỏi những người khác hoặc hỏi phu tử.”

Tần Ngộ vừa dứt lời thì ánh mắt những người khác nhìn cậu đã có thay đổi. Lời này nói chẳng những chu đáo còn rất hợp lý, vừa không kiêu căng vừa không tự ti.

Lời nói thể hiện cách xử sự của một người.

Trần Phù nhìn Tần Ngộ một cái sau đó kể ra một sự kiện lịch sử còn đang được tranh cãi lớn. Lúc phu tử giảng bài chỉ nhắc tới hai câu rồi bỏ qua.

Cậu và cái tên Trần Phù này không thân, thậm chí cũng chưa nói mấy câu vì thế Tần Ngộ không hiểu vì sao Trần Phù lại chọn vấn đề có tính tranh luận lớn thế này để tìm cậu hỏi.

Tần Ngộ ngước mắt nhìn lướt qua Trần Phù và tự hỏi có phải bản thân nghĩ nhiều không. Thế nên cậu thử thăm dò bằng hai câu không đau không ngứa.

Ai biết Trần Phù lại không bỏ qua, thậm chí lời nói còn hơi dẫn dắt khiến cảnh giác trong lòng Tần Ngộ càng sâu hơn. Cậu dứt khoát dùng một tràng vô nghĩa để đánh trả.

Trần Phù còn muốn nói thêm nhưng đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt cười cười của Tần Ngộ thì hắn không nói nổi nữa.

Những người khác nhìn hai bọn họ rồi phần nhạc đệm này cũng trôi qua. Tần Ngộ âm thầm nhớ cái tên Trần Phù này và quyết định về sau sẽ cách đối phương xa chút.

Lúc sau Tần Ngộ học cưỡi ngựa bắn cung và có người muốn cùng cậu tỷ thí. Tần Ngộ cảm thấy không có gì, dù giọng điệu đối phương cực kỳ không khách sáo.

 

Cuối cùng cậu thua thế là người nọ hếch cằm ngạo mạn nói: “Thế nào, ta mạnh hơn ngươi chứ hả?”

Tần Ngộ gật đầu: “Kỷ huynh quả thực am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, tại hạ xa không bằng.”

Gã học sinh này họ Kỷ nhưng không phải người đứng thứ ba trong kỳ thi tiểu khảo Kỷ Cố mà là một người họ hàng cùng tộc của kẻ kia.

Kỷ Lễ hơi kinh ngạc vì không ngờ Tần Ngộ lại dứt khoát nhận thua như thế.

Hắn hừ hừ và nhìn khuôn mặt non nớt tuấn tú của Tần Ngộ thế là ý xấu trong lòng nổi liên, miệng tiếp tục nói móc: “Từ nhỏ trong nhà đã tốn ngàn vàng tìm ngựa tốt cho ta cưỡi, lại có chuyên gia dạy dỗ, tôi tớ theo hầu hạ. Con ngựa của ta đúng là có một không hai, dù có tiền cũng chưa chắc mua được.”

Tần Ngộ tiếp tục gật đầu: “Ngựa hay xứng với chủ tốt, coi như không bị mai một.”

Kỷ Lễ nghẹn họng. Hắn muốn khoe khoang với Tần Ngộ và cậu cũng hùa theo thế mà sao hắn vẫn khó chịu nhỉ?

Rõ ràng hắn vừa mới thắng Tần Ngộ.

Kỷ Lễ cười nhạo một tiếng: “Chắc từ trước tới giờ ngươi chưa từng được dùng cây cung nào tốt như thế này đâu nhỉ? Xem bộ dạng của ngươi thì chắc chắn không thể mua nổi.”

Tần Ngộ vẫn gật đầu và thành khẩn nói: “Không dối gạt Kỷ huynh, nhà tại hạ không giàu có, mãi tới khi đến Phủ học mới tập bắn cung. Cây cung Kỷ huynh dùng quả thực ta chưa được dùng bao giờ, thậm chí còn chưa được thấy bao giờ.”

Gò má Kỷ Lễ giật giật. Cái loại vừa hả dạ lại nghẹn họng này là thế nào?

Hắn khoanh tay trước ngực và hừ một tiếng, “Chỗ cái gì phủ của các ngươi là cái nơi khỉ ho cò gáy nào mà ta chưa từng nghe thấy vậy?”

“Ừ, Tây Nam bên kia hơi hẻo lánh thật.” Kỷ Lễ:………

 

Kỷ Lễ thấy Tần Ngộ không hề nao núng thì bực mình. Hắn định mang chuyện mẹ cậu là quả phụ bán đậu phụ ra để châm chọc nhưng miệng giật giật mãi không nói được. Không hiểu sao hắn tự nhiên thấy chột dạ, giống như lúc trước hắn lén nói xấu cậu chính là việc sai trái vậy.

Hắn chỉ nói mấy câu thôi mà, sao lại sai được? Cậu có phải công tử thế gia quý giá đâu mà không được nói?

Kỷ Lễ thấy có hai người tí hon đánh nhau trong đầu mình, còn trên mặt hắn vẫn là vẻ hung ác lườm Tần Ngộ một cái rồi vênh mặt rời đi.

Tần Ngộ chẳng thèm để ý tới việc này. Sau khi về ký túc, Trương tú tài lập tức hỏi: “Tần huynh không sao chứ?”

Tần Ngộ ngạc nhiên: “Ta không sao. Vì sao Trương huynh lại hỏi thế?”

Trương tú tài thương hại nhìn cậu, “Tần huynh đừng giấu chúng ta. Hôm nay chúng ta đã nhìn thấy hết những gì xảy ra ở trại nuôi ngựa. Kỷ Lễ ỷ vào trong nhà và thường xuyên bắt nạt những học sinh bình dân của thư viện. Hắn dùng lời lẽ châm chọc, thậm chí còn vươn tay xô đẩy.”

Tần Ngộ sửng sốt, “…… Phải không? Cũng… không tới mức ấy.”

Tần Ngộ thật sự cảm thấy không sao. Kỷ Lễ dùng thực lực để chiến thắng thì có gì mà cậu không phục?

Nhưng Kỷ Lễ bắt nạt các học sinh khác ư?

Tần Ngộ nghĩ nghĩ tới những lời nói với Kỷ Lễ và quyết định sẽ quan sát thêm.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK