Chị em Tần Cù và Tần Không lần lượt thành thân, và qua mấy năm thì hai đứa đều có con của mình.
Tần Cù và Ứng Mặc sinh được một đứa con trai. Tần Không và Hoàn thị sinh một đứa con gái, sau đó Hoàn thị lại có thai và sinh được hai đứa con trai sinh đôi.
Tần Cù và Ứng Mặc chạy bên ngoài nên con trai để cho hai nhà họ Tần và họ Ứng chăm. Sau đó hai bên thương lượng và quyết định chờ đứa nhỏ lớn hơn sẽ tới nhà họ Tần để cùng bồi dưỡng tình cảm với anh em họ đồng thời tiện cho ông ngoại dạy học.
Ngôn Thư trêu ghẹo Tần Ngộ: “Chàng vẫn không thoát được cái việc dạy học này.”
Tần Ngộ cười đáp: “Không sao, dạy một đứa hay một đám đều là dạy.”
Nhưng mấy đứa nhỏ quá nghịch. Hôm nay Tần Ngộ được nghỉ nửa ngày nên về nhà sớm. Nhưng còn chưa tới hành lang hắn đã nghe thấy Trương thị và Ngôn Thư đứng trong sân gọi tên một đứa cháu.
Tần Ngộ bước nhanh hơn và vào trong sân thì thấy trên cây có một con khỉ bùn, bên dưới có mấy con khỉ khác đang ầm ĩ.
Tần Ngộ đau đầu: “Vân ca nhi, mau xuống ngay.” “Oa, ông nội về rồi.”
“Ông ngoại tới kìa.” Đám nhỏ thi nhau hét toáng lên.
Đứa nhỏ trên cây lập tức quýnh lên và muốn tuột xuống nhưng vì sốt ruột quá nên cu cậu không xuống được. Cuối cùng thằng nhãi con sợ quá ôm cây khóc váng lên.
Tần Ngộ và Ngôn Thư liếc nhau, quả thực không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng vẫn là hộ vệ đưa Vân ca nhi xuống. Hoàn thị nghe tin chạy tới chào hỏi rồi xin lỗi: “Là con dâu không trông coi bọn nhỏ tốt.”
Tần Ngộ nói: “Trẻ con hiếu động thôi, không sao đâu.” Ngôn Thư cũng cười nói: “Không cần phải lo lắng quá.”
Mọi người tới phòng khách và dò hỏi một lúc mới biết hóa ra có tổ chim bị rơi. Vân ca nhi muốn làm chuyện tốt nhưng đã đánh giá sai năng lực của bản thân.
Tần Ngộ dùng khăn xoa mặt cho cháu, “Con có nhớ hai ngày trước ông nội nói thế nào không?”
Vân ca nhi gật đầu và ngọng nghịu nói: “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.”
Tần Ngộ lại hỏi: “Vậy con biết mình sai chỗ nào chưa?” Vân ca nhi lại gật đầu.
Tần Ngộ: “Lần sau phải làm sao?”
Vân ca nhi nghĩ nghĩ rồi nói: “Gọi hộ vệ.”
Tần Ngộ vừa lòng và xoa đầu thằng nhóc: “Đúng rồi, mau đi thay quần áo đi.”
Rồi hắn vẫy tay gọi mấy đứa khác. Ánh mắt tụi nhỏ sáng lên, trong lòng biết việc này đã qua.
Sau đó Tần Ngộ an ủi mẹ mình vài câu. Ngôn Thư thì an ủi Hoàn thị. Chờ hai người đó đi rồi, vợ chồng bọn họ mới ngồi xuống và bỗng bật cười.
Ngôn Thư xoa xoa trán: “Mấy đứa này đúng là trò giỏi hơn thầy.”
Không ca nhi trước kia mà so với tụi nó bây giờ thì phải nói là ngoan lắm rồi.
Ngôn Thư buồn bực và trừng mắt nhìn Tần Ngộ một cái: “Đều tại chàng chiều tụi nó.”
Tần Ngộ:……
“Oan uổng quá phu nhân.” Tần Ngộ khoa trương nói: “Ta có chiều đâu.” Ngôn Thư:……
Nàng không để ý tới hắn nữa mà chạy đi đọc sách.
Mấy năm nay nàng góp nhặt không ít chứng bệnh và ghi lại các phương pháp trị liệu để biên soạn thành sách.
Tần Ngộ cùng đi qua và nhìn một cái: “Sách thuốc này sắp xong rồi nhỉ?”
Ngôn Thư dỗi nói: “Nào có phải sách thuốc gì đâu? Cùng lắm chỉ là cuốn sách nhỏ hướng dẫn thôi.”
Tần Ngộ: “A Thư quá khiêm tốn rồi.”
Sau đó Ngôn Thư hoàn thành cuốn sách và Tần Ngộ xây một xưởng in.
Ngôn Thư kinh ngạc, “Chàng làm gì thế? Ta tìm nhà khác in cũng được mà.”
Tần Ngộ lại nói: “Về sau A Thư còn phải viết sách nữa, ngẫu nhiên ta cũng viết sách thế nên nhà mình có xưởng in riêng sẽ tốt hơn.”
Đồ nhà mình làm sẽ tiện hơn nhiều. Ngôn Thư không còn lời nào để nói.
Cuốn sách thuốc của nàng nhanh chóng ra đời, giá cả rất thấp bởi Ngôn Thư tự bù tiền của bản thân vào đó.
Người trong nhà cũng kệ nàng.
Có người phụ nữ nào đó ở khu ngoại thành dùng tiền tích cóp được từ việc đan dây đeo để mua cuốn sách nhỏ này. Nàng ấy không biết nhiều chữ nên vừa đọc vừa đoán mò. May mà sách này có kèm hình vẽ nên nàng có thể đối chiếu hình vẽ tìm những loại thảo dược mình không đọc được tên.
Nàng ra ngoài đồng hái thảo dược và mang về nhà nấu nước vừa uống vừa tắm rửa. Một thời gian sau nàng cảm thấy tật xấu của mình đã hết, cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Nàng đọc tên tác giả cuốn sách thì thấy ghi: Ngôn Thư.
Nàng biết Tần Ngộ là ai nhưng không biết phu nhân của Tần Ngộ chính là Ngôn Thư. Giờ phút này nàng thầm cảm ơn vị Ngôn đại phu này từ đáy lòng.
Bởi vì có tác dụng thực tế, giá lại thấp nên cuốn sách thuốc kia nhanh chóng được mọi người biết tới. Nhưng ở những nơi hẻo lánh người ta vẫn cảm thấy sách này đắt.
Thôi cũng chẳng vội được. Hiện tại ít ra mọi thứ cũng đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Gần đây Tần Ngộ cũng học vợ và sửa sang lại tài liệu giảng dạy. Khụ khụ, việc này lý ra phải do Chưởng Hàn Lâm Viện làm.
Tần Ngộ thông báo với bên đó một tiếng. Chưởng Hàn Lâm Viện rất dễ nói chuyện, còn khuyên Tần các lão cố viết nhiều một chút, như thế càng tốt.
Tần Ngộ dở khóc dở cười nhưng sau đó cũng yên tâm làm.
Mấy đứa nhỏ trong nhà phát hiện gần đây ông mình rất bận, ngày nghỉ tắm gội cũng không chơi với tụi nó. Vì thế cả lũ thì thầm thương lượng sau đó quay ra nói với đứa con gái duy nhất trong đám: “Muội tới làm nũng với ông đi. Chắc chắn ông sẽ không làm gì được muội đâu.”
Cô nhóc lập tức ngẫm nghĩ và hỏi: “Thế muội được lợi gì?”
“Ta cho muội kẹo.” Người lớn trong nhà sợ trẻ con ăn nhiều kẹo sẽ hỏng răng nên nghiêm khắc khống chế số lượng.
“Đệ cho tỷ chuồn chuồn trúc.” “Đệ có gì đều cho tỷ hết.”
Cô nhóc lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu: “Chờ đó.”
Nàng đứng ngoài cửa thư phòng gõ cửa và ra dáng ra hình nói: “Ông nội, Thanh Thanh có thể tiến vào không?”
Tần Ngộ ngẩng đầu: “Vào đi.”
Đứa nhỏ chậm rãi tiến vào sau đó hành lễ chu đáo: “Cháu chào ông nội.”
Đứa nhỏ ngoan ngoãn khiến lòng Tần Ngộ cũng mềm nhũn: “Thanh Thanh tìm ông nội có việc gì à?”
Đứa nhỏ lắp bắp nói: “Gần đây ông nội rất bận à?”
Tần Ngộ hơi giật mình sau đó gác bút: “Cũng không bận lắm.”
Hắn đứng dậy và đi tới vươn tay với cháu mình thế là Thanh Thanh lập tức nắm lấy. Đứa nhỏ giấu đầu lòi đuôi mà cúi đầu giống như người đang bức thiết muốn nắm tay ông nội không phải mình.
Suy nghĩ của đứa nhỏ quá rõ, Tần Ngộ liếc mắt đã biết hết. Lúc bọn họ ra khỏi thư phòng cũng lập tức thấy mấy đứa còn lại.
Vân ca nhi làm ra vẻ nói: “Ấy, sao khéo thế. Ông nội cũng ra ngoài đi dạo à?”
Tần Ngộ trầm mặc rồi cũng không vạch trần: “Ừ, đúng là khéo.” Tần Tiểu Sơn cúi đầu vì sợ bản thân bật cười.
“Ông nội, ông nội, chúng ta chơi cờ đi.”
“Ông nội, cháu muốn chơi ném thẻ vào bình rượu.”
“Ông ngoại, ông ngoại” con trai Tần Cù bị hai đứa song sinh ngăn cản nên quýnh lên.
Tần Ngộ lập tức hòa giải, “Trước tiên chơi ném thẻ vào bình rượu nhé?” “Vâng ~~”
Người làm nhanh chóng mang dụng cụ tới thế là trong sân ầm ĩ hẳn lên.
Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội nên Tần Không cũng ở trong phủ. Lúc này hắn đang cùng vợ ngắm hoa thì nghe thấy tiếng trẻ con ầm ĩ thế là cũng bước nhanh tới.
Tần Ngộ cầm một mũi tên dài rồi dùng sức ném mũi tên bay thẳng vào trong bình hoa.
“Ông giỏi quá!!”
Cháu gái Thanh Thanh cũng cầm một mũi tên nhưng tiếc là nàng không ném trúng nên mất mát cực kỳ.
Tần Ngộ vừa muốn an ủi thì con của Tần Cù đã hừ một tiếng: “Ngu ngốc, việc đơn giản như thế cũng không biết. Xem huynh đây.”
Cậu nhanh chóng ném một mũi tên và nó vững vàng rơi vào bình thế là cậu nhướng mày với Thanh Thanh: “Thế nào?”
Thanh Thanh trộm lườm một cái không hề nể nang.
Tần Ngộ xoa xoa đầu hai đứa sau đó nói với Thanh Thanh: “Cái này không khó, để ông nội dạy con.”
Sau khi chơi xong, Tần Ngộ để mấy đứa khác đi chơi và giữ con trai của Tần Cù lại. Hắn bế đứa nhỏ lên và nói với chuyện vừa rồi.
“…Con người không hoàn mỹ. Hôm nay con mang khuyết điểm của người khác ra để giễu cợt, ngày mai cũng sẽ có kẻ làm thế với con thì
con có thấy khó chịu không?”
Cháu ngoại đỏ mặt và chôn mặt vào cổ Tần Ngộ: “Ông ngoại, cháu chỉ đùa thôi mà.”
Tần Ngộ vỗ vỗ cái mông nhỏ của thằng bé và nói: “Ừ, được rồi. Nhưng lần sau không được làm thế nữa nhé!”
Hắn thở dài: “Có đôi khi ngôn ngữ còn sắc bén hơn cả binh khí.”
Cháu ngoại lẩm bẩm một tiếng và vòng tay ôm cổ Tần Ngộ sau đó hai ông cháu cùng rời đi.
Hoàn thị kinh ngạc cảm thán: “Cha đúng là thận trọng và chu đáo.” Vừa phát hiện vấn đề nhỏ giữa mấy anh em là cha đã lặng lẽ giải quyết. Tần Không đồng tình: “Trước kia ta cũng từng gặp phải chuyện này.” Hoàn thị: “Hả?”
Tần Không nhướng mày: “Tò mò hả?” Hoàn thị gật đầu và chờ mong nhìn hắn.
Tần Không khoanh tay và hừ hừ: “Mất mặt lắm, ta không nói đâu.” Rồi hắn xoay người rời đi.
Hoàn thị đuổi theo phía sau và nũng nịu gọi: “Phu quân nói cho ta đi, phu quân ~”
Buổi tối đó người một nhà cùng nhau ăn cơm. Cháu ngoại và cháu gái lại làm lành.
Sau khi trở về phòng, Ngôn Thư cười nói: “Ban ngày Thanh Thanh còn bảo về sau sẽ không để ý tới Phỉ ca nhi nữa thế mà tới tối hai đứa lại rúc vào một chỗ. Đúng là trẻ con ~”
Phỉ ca nhi chính là cháu ngoại của hai người.
“Người một nhà sao lại giận nhau được.” Tần Ngộ nói.
Ngôn Thư cảm thấy lời này hơi kỳ lạ rồi lại nhớ tới người nhà mẹ đẻ của mình. Cũng không phải lúc nào người nhà cũng thân thiết.
Trong phủ có mấy đứa nhỏ nên lúc này cũng náo nhiệt. Trương thị và Màn Thầu đều rất vui vẻ.
Nếu Tần Ngộ không bận như thế thì bọn họ sẽ càng vui hơn.
Ngôn Thư cũng không dừng việc nghiên cứu dược lý. Ở tuổi xế chiều, nàng ra một cuốn sách thuốc trong đó ghi lại những gì nàng học được nửa đời. Cuốn sách ấy tên là: “Thuốc cho phụ nữ” và được truyền tới đời sau.
Và thứ được truyền lại cùng cuốn sách đó còn có giai thoại tình yêu của nàng và Tần Ngộ.