Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới ngày 29 tháng chạp, rốt cuộc Ngôn Thư cũng làm được phấn mặt. Nàng tổng kết lại thì thấy quy trình cũng không khó, nhưng hơi tủn mủn và phải khống chế số lượng nguyên liệu cho tốt, nếu không thành phẩm sẽ bị lỗi.

Hiện tại nàng đã làm được, còn cố ý ghi chép lại. Lúc này ghi chép đó chính là công thức làm phấn mặt quý giá.

Nàng và Trương thị đều thoa phấn lên mặt nên khí sắc tốt hơn nhiều. Liễu Liễu cứ nhìn chằm chằm môi của mẹ thế là Ngôn Thư hỏi con bé đang nhìn gì.

Liễu Liễu nghiêm túc đáp: “Mẫu thân đẹp.”

Không Không được mẹ ôm thì cũng khen: “Mẫu thân thơm thơm.” Ngôn Thư cười nói: “Không Không cũng thơm thơm.”

Hai đứa nhỏ đều xoa cao chống nẻ lên mặt chứ không má sẽ đỏ bừng.

Trương thị bưng bánh vào phòng thế là hai đứa nhỏ lập tức nhìn và đòi ăn. Bánh này bà làm có vị hơi ngọt, lại mềm xốp nên người lớn và trẻ con đều thích.

Tới buổi chiều Tần Ngộ thanh toán tiền lương cho mọi người rồi phát quà tết và cho họ nghỉ 7 ngày.

Mọi người cực kỳ kích động. Cũng phải thôi, bất kỳ ai phải làm việc quần quật vài tháng cũng sẽ kích động khi được nghỉ ngơi.

So với nửa năm trước thì mặt Vương đồng tri gầy một vòng. Tần Ngộ lập tức thấy chột dạ và tặng thêm cho ông ấy một cái chân giò hun khói thật to.

Vương đồng tri vuốt chân giò hun khói với vẻ mặt phức tạp.

 

Quan lại vừa đi thì phủ nha chỉ còn mấy nha dịch tuần tra, ngoài ra không còn ai.

Hai đứa nhỏ mặc áo bông chạy khắp nơi, người lớn đuổi theo phía sau, tiếng cười truyền ra thật xa.

Sau bữa cơm chiều người một nhà đứng trong sân ngắm pháo hoa.

Ngôn Thư ôm Không Không, Tần Ngộ ôm Liễu Liễu còn Trương thị thì đứng bên cạnh con trai. Cả nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời với pháo hoa đẹp đẽ.

Tần Ngộ cảm thấy hơi đáng tiếc vì không có máy ảnh để chụp lại khoảnh khắc ấm áp này. Nhưng sau đó hắn cũng không cảm thấy quá đáng tiếc nữa bởi hắn sẽ ghi lòng tạc dạ khoảnh khắc này.

Qua năm này tháng nọ, chắc chắn hắn vẫn sẽ nhớ như in.

Buổi tối Tần Ngộ ôm Ngôn Thư nói chuyện nhà. Trong lúc ấy hai người nói tới phấn mặt, “Sang năm sau nàng lại làm một yến hội và tuyên truyền phấn mặt cho mọi người.”

Ngôn Thư vỗ nhẹ lên tay hắn thế là Tần Ngộ ngạc nhiên hỏi, “Sao……”

Hắn còn chưa dứt lời đã bị ai đó hôn thế là ánh mắt hắn lập lòe một chút rồi đảo khách thành chủ.

Trên dưới Tầm Dương phủ đều chìm trong không khí náo nhiệt của tết. Lúc này một thương đội vận chuyển đầy hàng hóa rời đi, định kiếm thêm chút tiền vào lúc cuối năm.

“Đại ca, trời đã khuya, để các anh em nghỉ ngơi đi thôi.”

Người dẫn đầu thương đội ngẩng đầu nhìn bầu trời tối dần thì hơi băn khoăn: “Nhưng nơi này không thôn, cũng không có cửa hàng…”

“Thế thì đã sao. Huynh quên đây là địa phận của Tầm Dương phủ à? Tri phủ mới rất giỏi, làm gì có ai có mắt không tròng dám chọc hắn.”

Nhưng tên kia vừa dứt lời đã có mười mấy mũi tên bắn tới. Có người lập tức ngã xuống kêu thảm thiết.

Người dẫn đầu lập tức quát to: “Có sơn tặc, mau tập họp!”

 

Những người khác cũng coi như thông minh và nhanh chóng dựa lưng vào nhau, tay ném cây đuốc ra xa. Đã không còn chỗ trốn nên những kẻ ở trong tối nhanh chóng lộ ra.

Ánh trăng lúc này cũng như nhuộm đỏ.

Sáng mùng một, Tần Ngộ vừa mới phát tiền lì xì cho hai đứa nhỏ thì nghe thấy nha dịch cấp báo: “Đại nhân, có chuyện không hay rồi.”

Vừa dứt lời nha dịch kia đã phát hiện lời này không tốt nên vội sửa miệng: “Đại nhân, có cướp.”

Tần Ngộ chỉ thấy tim nảy lên rồi vội đưa hai đứa con cho mẹ và vợ sau đó theo nha dịch tới sảnh chính.

Nha dịch vừa đi vừa nói chuyện: “Có một thương đội gặp phải cướp trong địa phận chúng ta quản lý. Ngoài người tới báo tin thì những người khác đều đã chết. Người nọ cũng bị thương nặng, hiện tại đang được đại phu chữa trị.”

Tới tối thì người báo tin kia tỉnh lại. Sắc mặt hắn tái nhợt, miệng lắp bắp kể lại sự tình.

“Đại nhân, cầu xin ngài đòi lại công bằng cho chúng ta.”

Đối phương nói xong lại ngất. Cũng may đại phu vẫn ở đó nên lập tức tới khám. Bệnh tình của hắn không nặng thêm nên mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Ngũ mang vẻ mặt nghiêm túc: “Đại nhân, phải diệt đám cướp đó.”

Đám cướp này lòng tham không đáy nên nếu quan phủ không tiêu diệt thì chúng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tần Ngộ: “Ngươi gọi tất cả nhân viên phủ nha tới đây.” “Vâng.”

Vào lúc hoàng hôn, toàn bộ nhân viên của phủ nha đã tề tựu. Vương đồng tri trầm mặt: “Đại nhân, việc này cần phải báo lên trên chứ với binh lực của chúng ta thì không thể chống lại sơn tặc.”

Tri phủ có luyện binh nhưng lại không có bao nhiêu binh quyền. Điều này cũng dễ hiểu bởi quyền lực của tri phủ không nhỏ, nếu lại có quyền

 

bắt lính thì chẳng phải sẽ thành vương ở địa phương ư?

Mà binh lính tri phủ quản lý cũng là hương binh, được miễn lao dịch, được bao ăn ở nhưng tiền lương hàng tháng rất ít, lại có khả năng mất mạng nên người bình thường đều không muốn làm.

Vì thế nha môn sẽ phải ra tầng tầng mệnh lệnh mới tuyển được. Và những binh lính mới tuyển sẽ cần thời gian để huấn luyện. Theo lý thì việc này phải làm từ sớm, nhưng tri phủ tiền nhiệm để lại cục diện quá nát nên Tần Ngộ nào có dám tuyển binh. Nếu làm quá sinh ra loạn dân thì mất nhiều hơn được.

Tần Ngộ nói: “Bản quan đã gửi công văn cho quận thủ và gửi sổ con cho triều đình.”

Hắn là tri phủ, quan trên có quận thủ, nhưng người thực sự nắm binh quyền lại là đề đốc và tổng đốc. Tần Ngộ không thể vượt cấp để gửi công văn cho hai vị kia bởi đó là bất kính với quận thủ. Việc này phải do quận thủ ra tay mới được.

Ngay cả đề đốc có đồng ý thì cũng chưa đủ, còn phải được Binh Bộ phúc đáp và ra lệnh thì Tần Ngộ mới có thể điều binh.

Để làm xong toàn bộ những việc này thì nhanh cũng mất vài ngày, có khi vài tháng. Nếu có người ngăn cản ở giữa thì chuyện sẽ kéo dài tới vô tận. Lúc này mới thấy quan địa phương không chỉ cần duy trì quan hệ tốt với cấp trên ở địa phương mà còn phải có quan hệ ở kinh thành.

Đương nhiên cần người hỗ trợ trong triều.

May mà Tần Ngộ chỉ là tri phủ, nếu hắn là võ tướng và đang đối mặt với kẻ địch thì sẽ bị đống thủ tục rườm rà này chọc cho hộc máu mất.

Nhưng quy định là để đảm bảo sự tập quyền ở trung ương, nếu không với tình huống giao thông không thuận tiện như hiện tại mà để quan địa phương tùy ý điều binh thì chẳng phải quốc gia sẽ chia năm xẻ bảy ư.

Mọi việc đều có hai mặt lợi và hại. Đối mặt với sự thống nhất của toàn hệ thống thì một nhóm nhỏ sẽ bị vứt bỏ.

Quận thủ nhận được công văn trước và sau khi cân nhắc ông ta lập tức viết một tờ công văn gửi cho phủ Đề Đốc.

 

Vị quận thủ này không thể coi là người lương thiện nhưng cũng không quá gian ác. Dù sao chỉ cần không phiền tới mình, đừng phiền tới quận thành và ảnh hưởng tới chiến tích của ông ta thì thế nào cũng được.

Ông ta nghĩ tới tri phủ đời trước thì sắc mặt vặn vẹo. Là con rùa rụt đầu kia giấu biệt mới khiến ông ta không biết gì hết. Lúc đó ông ta cũng bị liên lụy, khó khăn lắm mới đứng vững ở vị trí này nhưng mấy năm nay đừng hòng mong thăng quan.

Tần Ngộ thưởng cho người ở trạm dịch để họ nhanh chóng đưa tin về kinh thành. Triều đình đương nhiên sẽ thảo luận về việc này và đương nhiên Thiên Tử sẽ đồng ý.

Mà nói ra cũng trùng hợp bởi hiện tại Trương Hòa đang là viên ngoại lang của Binh Bộ nên hắn có thể giúp Tần Ngộ một tay.

Vốn hắn là kẻ tính tình phóng khoáng, lại là công tử thế gia nên mối quan hệ cũng không tệ.

Ngoài ý kiến phúc đáp của Binh Bộ còn có thư mà Trương Hòa gửi tới Tầm Dương phủ.

Lúc Tần Ngộ nhận được tin thì thấy nội dung khó có lúc nghiêm túc. Trương Hòa nói đám cướp này cực kỳ hung hăng và muốn Tần Ngộ cẩn thận.

Tần Ngộ vốn thấy lòng căng lên nhưng lúc này cũng coi như thở phào một hơi.

Thủ tục đã đầy đủ hết nên Đề Đốc cũng vui vẻ cấp cho Tần Ngộ 1200 tinh binh. Đề Đốc cũng không ngốc, chỉ cần nhìn phúc đáp của Binh Bộ tới nhanh như thế là đủ biết Tần tri phủ có mối quan hệ trong triều. Hơn nữa đây cũng không phải việc gì lớn, bán cho hắn chút ân tình cũng tốt.

Tinh binh vừa đến thì Liễu Toàn cũng đã thăm dò được hang ổ của lũ giặc cướp. Liễu Toàn vốn xuất thân thám báo nên với hắn thì việc này dễ như trở bàn tay.

Tần Ngộ lại phải cảm thán có người hỗ trợ thật sự tốt. Nếu trong kinh thành không có Trương Hòa giúp thì Tần Ngộ không biết mình sẽ phải phí bao nhiêu công sức và thời gian mới xin được tinh binh. Nếu không có bốn hộ vệ mà Hoắc đại tướng quân cho mượn thì không biết hắn lại

 

phải phí bao nhiêu sức mới bồi dưỡng được cấp dưới có năng lực như thế.

Một người khó mà làm được việc, phải cần mọi người đồng lòng.

Trong phủ nha lúc này, Tần Ngộ và mọi người đang thương lượng sách lược thì có một nha dịch chạy vào, “Đại nhân, đại nhân, có việc không hay rồi.”

Tần Ngộ nheo mắt: “Chuyện gì?”

“Đại nhân, phủ thành đột nhiên có lời đồn, nói là, là …” Tần Ngộ nhíu mày: “Đừng nói lắp, nói từ từ xem nào.”

“Đại nhân, phủ thành có lời đồn nói là sơn tặc đã giết rất nhiều người và chuẩn bị giết tới phủ nha. Chỗ cửa thành có một thi thể mới chết khiến bá tánh cực kỳ sợ hãi.”

“Đại, đại nhân, hiện tại phải làm sao đây?” Tần Ngộ cả giận mắng: “Thật to gan!”

Vương đồng tri cũng vô cùng phẫn nộ: “Thật sự quá kiêu ngạo.” “Đại nhân, bọn chúng còn để lại chữ nói là Hắc Long Trại.”

Trong mắt Tần Ngộ có tàn nhẫn lóe lên. Sau đó hắn nhắm mắt và khi mở ra đôi mắt hắn đã khôi phục bình tĩnh.

Căn cứ theo tin thám báo của Liễu Toàn thì Hắc Long Trại là ổ giặc cướp lớn nhất nơi này. Tiếp theo là Thất Hổ Bang, còn lại thì chỉ là mấy ổ cướp nhỏ.

Tầm Dương phủ rách nát là do tri phủ tiền nhiệm bức sưu cao thuế nặng, đồng thời cũng do đám giặc cướp này hoành hành.

Tần Ngộ đã xem đăng ký nhân khẩu của phủ thành nên biết trước khi tri phủ tiền nhiệm tới, nhân khẩu nơi này có chừng 9.8 vạn người.   Chỉ cần nỗ lực hơn một chút là có 10 vạn người. Tuy văn hóa nơi này vẫn đứng bét, nhưng lúc ấy tình huống kinh tế đang ở xu thế đi lên.

Nhưng trải qua sự bóc lột của tri phủ trước, dân cư trực tiếp thiếu hơn một vạn. Hộ tịch của những người này cũng bị xóa đi, có người làm

 

cướp, có người chết, có người chẳng biết đi đâu. Hai năm rưỡi, chỉ mới có hai năm rưỡi ngắn ngủi.

Mà điều càng khiến người ta phẫn nộ chính là quan phủ làm giả hộ tịch nên lúc trước Tần Ngộ mới nghe được tin tri phủ Kiềm Châu tham ô, hại chết hơn 10 mạng người.

Nhưng thực tế đâu chỉ mười mấy mạng người.

Nếu việc này mà bị lôi ra thì đừng nói tri phủ và đồng bọn bị chém đầu, ngay cả quận thủ, đề đốc, tuần phủ, và tổng đốc cũng sẽ bị liên lụy.

Rõ ràng có người đang bảo vệ đám quan viên ấy nên mới giấu nhẹm chuyện này và kết án qua loa.

Lúc Tần Ngộ điều tra được việc này thì vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ. Nhưng sau khi bình tĩnh lại hắn cũng hiểu việc nên dừng ở đây. Nếu hắn lôi sự vụ ra thì bản thân sẽ thành cái bia cho mọi người nhắm vào. Có lẽ Thiên Tử cũng sẽ bỏ qua không đoái hoài tới hắn nữa.

Tần Ngộ không nhịn được nghĩ: chẳng lẽ Thiên Tử thật sự không biết chuyện gì sao? Vì sao lại muốn phái hắn tới đây?

Tần Ngộ nghĩ muốn nứt đầu cũng không có kết quả gì nên đành phải thôi.

Kệ đi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Vẫn nên ngẫm lại xem làm sao để nâng cao đời sống cho người dân.

Tần Ngộ hỏi: “Đã dọn thi thể kia chưa?”

“Bẩm đại nhân, lúc phát hiện ra là chúng tiểu nhân đã dọn ngay.” Tần Ngộ gật gật đầu: “Bản quan đã biết, ngươi đi xuống đi.” “Vâng, đại nhân.”

Nha dịch lui xuống thế là Vương đồng tri lập tức nói: “Đại nhân, phái binh tiêu diệt chúng đi.”

Tần Ngộ: “Không được, kế hoạch còn chưa đủ chu đáo.”

“Đại nhân!”

Tần Ngộ lạnh lùng nói: “Vương đồng tri, mạng của binh lính cũng quan trọng.”

Hiếm khi hắn lạnh lùng như thế khiến mọi người cũng bị dọa. Tần Ngộ nói xong mới hạ giọng ôn hòa: “Mỗi một quyết định của ta liên quan tới mạng sống của nhiều người nên ta cần phải suy nghĩ kỹ.”

Tần Ngộ tới thư phòng và gọi bốn hộ vệ tới tiếp tục thương lượng. “Đại nhân, ngài có sách lược gì không?”

Tần Ngộ: “Ta có một ý tưởng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK