Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa vẫn chưa ngừng nên sắc trời cũng sáng muộn. Tần Ngộ mua cơm sáng từ binh lính sau đó chậm rãi vận động trong lều thi.

Lều thi không có mái hiên nên mưa hắt nghiêng vào bên trong khiến thí sinh không thể làm bài. Tần Ngộ chẳng còn cách nào, đành ngồi lên tấm gỗ làm giường rồi đặt rương đựng sách lên. Sau đó cậu đặt bài thi lên nắp rương và bắt đầu viết.

Thí sinh đối diện đang nôn nóng nhìn thấy hành động của Tần Ngộ ở phía xa thế là mắt sáng lên và cũng học theo.

Tuy tư thế không thoải mái lắm nhưng vẫn tốt hơn ngồi chờ.

Bên ngoài là mưa gió xôn xao, có người nóng ruột mất bình tĩnh, lại có người đã tĩnh tâm đối diện hiện thực. Thi cử chính là như thế, nó không chỉ kiểm tra kiến thức mà còn kiểm tra tâm thế và ứng xử của thí sinh khi tình huống đột ngột phát sinh. Ngoài ra còn có thêm chút may mắn.

Lúc buổi chiều mưa ngừng. Các thí sinh đều thở dài nhẹ nhõm.

Tần Ngộ bỏ bài thi vào rương đựng sách và kéo chuông muốn đi nhà xí. Cậu còn để ý tới lều thi ngay cạnh nhà vệ sinh và quả nhiên không thấy ai.

Có thể kiên trì ở cạnh nhà vệ sinh 9 ngày quả thực chính là người phi thường. Đáng tiếc, đa số thí sinh đều là người thường.

Tần Ngộ nghĩ từ khi thi cử tới nay cậu cũng coi như may mắn. Tuy sẽ có vài vấn đề nhỏ nhưng chưa lần nào cậu bị phân tới lều thi cạnh nhà vệ sinh. Đó chính là may mắn lớn nhất.

Sau khi trở về cậu tiếp tục làm bài. Tới tối cậu đốt một chậu than để hong giày và tất bị ướt.

Tần Ngộ nhìn than lửa màu đỏ tươi và trong lòng nghĩ tới đề sách luận còn lại. Hiện tại kỳ thi đã qua một nửa, và đề lần này quả thực khó nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Nếu lượt thi thứ ba không đột ngột tăng về độ khó thì lần thi hội này cậu có 8 phần chắc chắn sẽ có tên trên bảng vàng.

 

Tần Ngộ nghĩ hơi linh tinh dù lúc này cậu rất mệt. Nhưng đầu óc không ngừng được thế nên cậu đành mặc kệ.

Cậu không biết mình ngủ lúc nào nhưng lúc tỉnh lại mũi cậu ngửi được mùi khét thế là cậu lập tức cảnh giác bò dậy và phát hiện giày bị đốt thủng một lỗ.

Cậu vội cầm lấy giày và dở khóc dở cười. “Cũng may chỉ hỏng giày.”

Rồi cậu an ủi bản thân và đi đôi giày cháy khét tới nhà vệ sinh. Sau khi trở về cậu rửa mặt, đi mua cơm sáng và tận dụng thời gian làm bài.

Chờ cậu hoàn thành xong lượt thi thứ hai mới kinh ngạc phát hiện không trung có tuyết rơi.

Lượt thi thứ hai kết thúc, binh lính thu bài thi và các thí sinh có thể rời khỏi trường thi.

Tình huống của Thích Lan và Nghiêm Hoài thật sự không tốt. Quần áo trên người họ nửa ướt nửa khô. So sánh hai bên thì chẳng ai để ý tới cái giày thủng một lỗ của Tần Ngộ.

Cả đám vội vàng về nhà trọ. Thích Trường Danh lập tức bưng nước thuốc trị phong hàn tới còn Tần Tú Sinh và mấy gã sai vặt khác thì chuẩn bị nước ấm cho đám Tần Ngộ rửa mặt.

Thích Lan còn đỡ nhưng Nghiêm Hoài thì bị sốt. Mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt nhìn Tần Ngộ và Thích Lan với vẻ mờ mịt, không còn lấp lánh như ngày thường.

Hai người bạn cùng thuê chung nhà với họ cũng không khá hơn là bao. Tất cả đều dựa vào nước thuốc để chống đỡ.

Hiện tại đã thi xong lượt thứ hai nên nếu cứ thế từ bỏ thì bọn họ thực sự không cam lòng. Nhưng bên ngoài là tuyết bay hỗn loạn, Tần Ngộ vừa mở cửa sổ đã thấy gió lạnh quất vào mặt. Cậu lạnh đến run rẩy, tay chân cũng lạnh lẽo nhưng vẫn may không có việc gì. Vì thế cậu mở hé cửa sổ để thông gió.

Hiện tại thân thể của cậu tốt như thế này chính là do từ nhỏ đã rèn luyện. Khi nhỏ điều kiện trong nhà khó khăn nên cậu chỉ có thể luyện chữ trong

 

mảnh sân nhỏ sau cửa hàng đậu phụ. Mùa đông gió lạnh thổi ào ào khiến tay chân cậu đông cứng nhưng cậu không trốn vào trong phòng.

Khi đó lạnh thật nhưng thân thể cũng dần quen thuộc. Nghĩ lại mới thấy nhiều năm qua cậu hầu như chưa từng bị cảm.

Thích Lan ngồi ở mép giường của Nghiêm Hoài và nhíu mày buồn bực nhưng vẫn ôn tồn nói: “Lúc này đột nhiên có tuyết khiến chúng ta không thể chống đỡ được nhưng đám công tử thế gia cũng không phải làm bằng sắt.”

Ánh mắt Nghiêm Hoài lóe lên.

Thích Lan nhếch miệng, “Lòng người đều làm bằng thịt, đám quan lớn sẽ vì con cháu nhà mình mà làm ra chút thay đổi.”

Mặc kệ là cho phép thí sinh mang theo áo choàng, hay đưa thêm chút than cho các phòng, dù sao họ sẽ nghĩ cách để thí sinh được ấm áp hơn. Mà kể cả Thiên Tử có không đồng ý thì tình huống cũng không thể tệ hơn hiện tại được.

Tần Ngộ đi tới và gật gật đầu đồng tình: “Lan huynh nói có đạo lý.”

Nhưng lần này đám Tần Ngộ đã đánh giá sai lực ảnh hưởng của quan lại. Khi có người đề nghị để thí sinh mang thêm áo choàng vào trường thi, Thiên Tử lập tức bác bỏ. Ông ấy chỉ nói một câu: Nếu thí sinh nhân cơ hội bí mật mang theo tài liệu thì ai phụ trách.

Nói tới gian lận thi cử thì tất cả các đại thần đều trầm mặc.

Các thí sinh thầm oán giận nhưng chỉ như trứng chọi đá. Bọn họ cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận.

Lúc xếp hàng, Nghiêm Hoài bị lạnh đến run bần bật thế là Tần Ngộ và Thích Lan lặng lẽ che chắn cho hắn. Bọn họ vẫn nghiêm mặt giống như chỉ đang xếp hàng bình thường còn Nghiêm Hoài thì rũ mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp nên cả người cũng không thấy lạnh nữa.

Để phòng ngừa gian lận nên thí sinh đi thi hội cũng phải tuân thủ nguyên tắc ăn mặc nghiêm khắc. Quần áo không thể quá dày, không thể mặc quá nhiều và linh tinh.

Lúc Tần Ngộ bị yêu cầu cởi áo ngoài để kiểm tra thì cả người lạnh tới đờ ra.

 

“Được rồi, vào đi.”

Bọn họ không biết sau khi mình đi rồi có một thí sinh đang kiểm tra thì đầu choáng váng, cả người ngã lăn trên mặt đất. Mà hắn hôn mê tức là chẳng thể tham gia thi. Gã sai vặt nhà hắn thấy thế thì cuống quít mang người tới y quán chữa trị, may mà nhặt được mệnh.

Lượt thi thứ ba mang theo ý tổng kết nên kết hợp nội dung của lượt thi thứ nhất và thứ hai. Lần này chủ yếu kiểm tra kinh nghĩa và sách luận, tỉ lệ 4: 4, còn dư lại hai phần là đề luật pháp.

Tần Ngộ nhìn đề bài và trong đầu nhớ tới lời Hoàn tiên sinh nói. Hóa ra lúc thi hội thi phú quả thực chỉ chiếm một phần cực nhỏ. À, toán học cũng thế.

Thiếp kinh và mặc nghĩa cũng bị xóa luôn, hoàn toàn không kiểm tra.

Tần Ngộ đọc hết các đề và phát hiện đề luật pháp hơi đơn giản vì thế cậu làm đề đó trước.

Sau đó là kinh nghĩa, cuối cùng mới là sách luận.

Tần Ngộ nhìn đề sách luận ghi “Đạo cường binh” và nhíu mày.

Có vài thứ chỉ cần nhìn đề thi là có thể nhận ra. Đề thi hội được Thiên Tử phê duyệt, có những lúc Thánh Thượng hứng lên sẽ tự mình ra đề. Sau đó cậu lại liên hệ tới việc Thiên Tử không hề nhường nhịn trước lời khẩn cầu khai ân và không cho các thí sinh thi hội chút lợi ích nào trong trời đông tuyết rơi. Từ đó cậu đoán rằng Thiên Tử là người yêu võ. À, nói thế cũng không chuẩn xác lắm nhưng chắc chắn Thiên Tử cũng không quá yêu quý văn nhân.

Người ta thường nói một vương triều thái bình trong thời gian dài sẽ càng ngày càng đi theo hướng trọng văn khinh võ. Mãi cho tới khi vương triều bị hủy diệt và triều đại mới dùng võ lực để dựng nước thì võ tướng mới lại được coi trọng.

Tần Ngộ không vội đáp lại mà lẳng lặng ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu cậu nghĩ tới bối cảnh chính trị mấy năm nay và các vấn đề dân sinh.

Thư viện Thanh Khê không chỉ có tàng thư phong phú mà còn tốt ở chỗ thầy giáo ở đó dám nói, dám dạy và lấy tình huống ở Kim Lăng để bao

 

quát thiên hạ.

Đạo cường binh, đạo cường binh ư?……

Đề này liên qua quá rộng. Nếu hỏi thế nào để gia tăng sức mạnh của quân đội thì chính là luyện binh, bồi dưỡng tướng tài, bồi dưỡng binh lính, như thế quân đội đương nhiên sẽ mạnh. Và một loạt vấn đề sẽ được đặt ra ví dụ như muốn luyện binh thì phải cho người ta ăn no bụng, đói sẽ không thể tập luyện được. Sau đó nói tới lương thảo, quân lương, rồi cuối cùng sẽ tới tham ô.

Vậy là trực tiếp chọc phải chỗ đau của quan viên. Thân ở trong quan trường, chẳng ai có thể dám vỗ ngực nói mình trong sạch, không nhiễm hạt bụi.

Nhưng sách luận lại không phải thứ nói qua loa lấy lệ được, nếu không chắc chắn trượt.

Tần Ngộ nghĩ mãi cuối cùng quyết định bắt đầu từ dân sinh. Bá tánh cày cấy tốt, có lương thực thừa thì binh lính sẽ được ăn no và đương nhiên sẽ có sức lực. Nhưng nếu chỉ nói thế thì chắc chắn không ổn, còn cần chế độ thưởng phạt rõ ràng. Muốn con ngựa chạy cũng phải cho cỏ ăn nữa.

Nói trắng ra là lờ mặt tham ô thối nát đi và đưa ra kiến nghị ở các mặt khác.

Sau khi nghĩ thông, cậu chậm rãi mài mực và đặt bút viết. Cậu viết trên giấy nháp trước sau đó mới tinh giản những phần rườm rà. Cuối cùng xác định mọi thứ ổn rồi cậu mới chép đáp án vào bài thi.

Lễ Bộ phải chấm nhiều bài thi nên chắc chắn sẽ mệt cả thân cả tâm. Muốn trổ hết tài năng thì cần phải nói thẳng vào điểm chính, đương nhiên lời văn cũng phải lựa chọn cho tốt.

Vì trong lòng đã có suy nghĩ nên cậu trả lời rất trôi chảy, không khác gì bông tuyết đang rơi bên ngoài.

Lúc cậu trả lời xong toàn bộ câu hỏi thì tuyết cũng ngừng. Cậu nhìn bầu trời u ám và trong lòng sinh ra chút hốt hoảng.

Rốt cuộc thi hội cũng chuẩn bị kết thúc.

Cậu ngơ ngác nhìn binh lính thu bài, nghe người ta cao giọng thông báo thí sinh có thể ra ngoài nhưng vẫn ngồi trên ghế thật lâu mới đứng dậy.

 

Bệnh tình của Nghiêm Hoài nặng thêm. Sau khi trường thi mở cửa hắn được đưa ra ngoài thật nhanh.

Tần Ngộ cũng chẳng rảnh để ý cái khác mà cùng Thích Lan chạy theo. Lúc bọn họ ra ngoài thấy có người gào khóc thế là lòng cũng run lên.

Có cử nhân chết trong kỳ thi hội.

Lòng Tần Ngộ run rẩy nhưng Thích Lan đã túm chặt cánh tay cậu và thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, đi thôi.”

Bọn họ chạy vội tới y quán thì thấy đại phu đang trị bệnh cho Nghiêm Hoài. Lần này ngoài gã sai vặt còn một người chú trong họ đi theo Nghiêm Hoài. Hiện tại cả hai người đều nôn nóng nhưng dù sao người chú kia cũng đã có tuổi nên bình tĩnh hơn. Gã sai vặt của Nghiêm Hoài thì lo lắng hiện rõ trên mặt.

Thích Lan tiến lên dò hỏi thế là gã sai vặt tên Trúc Thanh hoảng sợ lải nhải nói một tràng. Ngày thường hắn cũng được coi là bình tĩnh đáng tin cậy nhưng lúc này hắn sợ đến nói năng lắp bắp.

Sau lượt thi thứ hai Nghiêm Hoài đã không ổn và phải uống thuốc để cầm cự. Tới lượt thi thứ ba hắn có mang theo thuốc nhưng dù có là thuốc tốt cũng không chịu nổi thân thể vẫn luôn nhiễm lạnh.

Sáng sớm hôm nay Nghiêm Hoài thấy choáng váng và được binh lính phát hiện mang tới y lều trong trường thi. Đại phu kia cũng coi như có bản lĩnh và giúp bệnh tình ngưng lại. Nhưng dược liệu có hạn nên đại phu cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành chờ thi cử kết thúc, trường thi mở cửa mới nhanh chóng mang người ra ngoài.

Lòng Thích Lan và Tần Ngộ trầm xuống. Họ chỉ có thể trấn an chú họ và gã sai vặt của Nghiêm Hoài rồi canh ở đó xem tình huống thế nào.

Thích Lan lo cho Tần Ngộ nên nhỏ giọng nói: “Đệ về trước ăn chút gì đó đi.”

Tần Ngộ lắc đầu: “Đệ không nuốt được gì.”

Thích Lan thở dài và không khuyên nữa. Mãi tới khi trời tối đen Nghiêm Hoài mới hạ sốt và thoát khỏi nguy hiểm.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Tần Ngộ không chống đỡ được nữa nên theo Thích Lan về chỗ trọ. Cậu dùng nước ấm rửa mặt sau, thay quần áo sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Mãi tới chiều ngày thứ hai cậu mới tỉnh vì đói. Trong lúc mơ màng cậu thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện thì khoác áo ra cửa.

Trúc Thanh mỉm cười nói: “Tần cử nhân đã tỉnh.”

Tần Ngộ thấy hắn như thế thì trong lòng có suy đoán nhưng vẫn hỏi: “Nghiêm huynh đã khỏe hơn rồi ư?”

Trúc Thanh gật đầu khẳng định: “Trưa hôm nay công tử đã tỉnh và ăn chút đồ ăn sau đó uống thuốc và lại ngủ tiếp, hơi thở rất vững vàng.”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK