Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa dừng lại nơi bãi cỏ, cách đó không xa có một đám thư sinh đang tụ tập. Có hai người bước xuống xe ngựa. Một người vóc dáng cao, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt hoa đào mang ý cười. Một người khác lùn hơn một chút, khuôn mặt tái nhợt, quần áo cũng đơn giản.

Hai người đi về phía đám đông.

“Liễu huynh, Nghiêm huynh, hai người tới rồi.”

Liễu Cẩn mỉm cười gật đầu còn Nghiêm Thanh thì không cười nhưng cũng gật đầu chào hỏi. Hiện giờ hai người họ đều đã là tú tài vì thế vẫn có chút danh tiếng trong đám thư sinh.

Văn hội như thế này cơ bản là nơi trao đổi kinh nghĩa, nói tới văn chương. Chờ đến khi được quá nửa họ lại nói chút chuyện bát quái, khụ khụ.

Vốn Liễu Cẩn đang nói chuyện vui vẻ với những người khác thì bỗng có một thư sinh đi tới và cười khanh khách nói: “Chúc mừng Liễu huynh.”

Liễu Cẩn ngước mắt thì thấy đó là một kẻ lúc trước hắn không thèm để ý vì thế hắn hờ hững hỏi: “Tại hạ thì có gì đáng mừng?”

Thư sinh đáp: “Nghe nói bạn tốt của Liễu huynh là Tần Ngộ đã thi đậu cử nhân. Có một người bạn như thế thì chắc chắn Liễu huynh cũng sẽ nhanh chóng có tên trên bảng thi hương.”

Nghiêm Thanh chỉ thấy lòng trầm xuống và nghiêng đầu nhìn Liễu Cẩn thì thấy khóe miệng hắn vẫn nhếch lên nhưng trong mắt đã không còn ý cười.

Thư sinh kia vẫn tiếp tục: “Nhà Tần Ngộ nghèo nên trước kia từng được Liễu huynh tiếp tế. Hiện tại hắn phát đạt chắc chắn sẽ phải báo đáp Liễu huynh cho tốt.”

Đối phương càng nói càng quá đáng nên Nghiêm Thanh lạnh lùng cắt ngang: “Uổng cho ngươi đã đọc nhiều sách như thế mà còn đi tin lời đồn đãi vỉa hè.”

Đột nhiên bị trách cứ khiến tên kia không nhịn được xấu hổ và đáp lại một cách mỉa mai: “À, hóa ra là Nghiêm huynh. Nói ra thì huynh và Tần Ngộ cũng giống nhau, nhà nghèo có đứa con vàng.”

“Đúng như thế.” Liễu Cẩn cười nói: “Nghiêm huynh hiện giờ cũng coi như đã thay đổi địa vị, không biết các hạ……”

Hắn cố ý dừng một chút sau đó nói: “Xin lỗi, ta quên các hạ lại trượt kỳ thi viện. Nhưng không sao, nhà ngươi giàu có, vẫn tiếp tục cung cấp tiền tài cho ngươi thi tiếp được.”

“Liễu Cẩn!”

Liễu Cẩn ngước mắt: “Làm sao?”

Thư sinh kia đỏ mặt và nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đừng quá đáng.”

Liễu Cẩn cũng lập tức lạnh mặt: “Sao nào? Ngươi khiêu khích không được nên muốn trả đũa hả? Ngươi tưởng ta là kẻ ai muốn bắt nạt cũng được hả?”

 

Không khí giằng co thế là những người khác vội tới hòa giải. Cuối cùng yến hội tan rã trong không vui.

Trên đường về, Nghiêm Thanh khuyên nhủ: “Huynh đừng tức giận.”

Liễu Cẩn hừ một tiếng: “Huynh thật không hiểu hay giả vờ không hiểu thế? Hắn nói về chuyện của Tần Ngộ là để ngầm công kích chúng ta.

Nếu chuyện hôm nay truyền đi và để Tần Ngộ biết thì có khi lại oán hai chúng ta.”

Nghiêm Thanh thở dài: “Tần Ngộ không phải loại người hẹp hòi như thế.”

Liễu Cẩn cao giọng nói: “Vậy ta chính là kẻ hẹp hòi.”

Trong xe lập tức yên tĩnh, người đánh xe ở bên ngoài không dám thở mạnh.

Nghiêm Thanh mím môi rồi nói: “Huynh cũng biết ta không có ý đó.” Liễu Cẩn không đáp lời.

Sau khi trở về Liễu Cẩn mời Nghiêm Thanh ở lại sau đó hai người ăn một chút đồ ăn và uống ít rượu.

Nương cảm giác say, Liễu Cẩn hỏi một câu từ đáy lòng: “Nghiêm Thanh, huynh có trách ta không?”

Lông mi Nghiêm Thanh run rẩy và nhẹ giọng hỏi: “Trách huynh cái gì?”

Liễu Cẩn: “Nếu không có ta thì có khi huynh và Tần Ngộ đã trở thành bạn tốt. Hai người giúp đỡ lẫn nhau chắc chắn hiện giờ huynh đã thi đậu cử nhân chứ không còn là tú tài thế này.”

Hắn nhíu mày, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mang vẻ đau xót: “Là ta có lỗi với huynh, khiến tiền đồ của huynh bị hủy hoại.”

Nghiêm Thanh nhìn ảnh ngược trong chén rượu và khẽ hé miệng nói chắc chắn: “Không đâu.”

Liễu Cẩn: “Cái gì?”

Nghiêm Thanh ngước mắt nhìn hắn và nói: “Ta và Tần huynh không hợp tính. Ta…” Hắn chần chờ nói: “Ta là người có lòng riêng rất lớn, tính tình lãnh đạm nên không được người khác yêu quý. Vì vậy dù không có huynh thì ta và Tần Ngộ cũng chỉ là xã giao hời hợt.”

Dứt lời, Nghiêm Thanh bưng chén rượu lên và uống một hơi cạn sạch.

Liễu Cẩn ngẩn người sau đó mặt mày cũng giãn ra, “Đừng chỉ uống rượu, ăn chút đồ ăn đi. Món gà nhồi dạ dày heo này rất bổ, huynh nếm thử xem.”

Nghiêm Thanh nể tình nếm nếm sau đó ngủ ở phòng dành cho khách. Nhưng sáng hôm sau người hầu gọi hắn thế nào cũng không thấy hắn dậy.

Liễu Cẩn vọt vào cửa thì thấy mặt Nghiêm Thanh như giấy vàng. Kẻ ngốc cũng biết tình huống của hắn không tốt.

“Gọi đại phu đi, nhanh lên ——”

Gã sai vặt bị quát thì ngây ra sau đó nhanh chóng chạy đi mời đại phu. Đại phu vừa tới đã giật mình: “Vị công tử này vốn đã yếu lại không ăn kiêng.”

Liễu Cẩn lập tức nhớ tới bữa rượu tối qua: “Nhưng… Nhưng A Thanh chỉ uống hai chén rượu dương mai.”

Đại phu nhíu mày: “Còn ăn dạ dày heo phải không?” Lòng Liễu Cẩn run lên.

Thật ra hai thứ này cũng không gây ra vấn đề nguy hiểm gì nhưng với người yếu ớt như Nghiêm Thanh thì quả thực nghiêm trọng.

Đại phu kê đơn thuốc và tới tối Nghiêm Thanh mới tỉnh lại. Liễu Cẩn thì đỏ mắt.

Nghiêm Thanh hơi kinh ngạc và thều thào hỏi: “Sao huynh còn tệ hơn cả ta thế?”

Liễu Cẩn nhìn hắn: “Ta thực có lỗi với huynh.” Nghiêm Thanh:……

Hắn bất đắc dĩ nói: “Nói đi, lại làm sao vậy?”

Liễu Cẩn nắm tay thật chặt: “Đại phu nói, về sau, về sau huynh…”

 

“Về sau ta khó có con nối dõi.” Nghiêm Thanh lại rất bình tĩnh.

Hắn nhìn ánh mắt kinh ngạc của Liễu Cẩn và cười nói: “Lúc trước thi viện ta bị bệnh nặng và đại phu đã nói với ta rồi.”

Nghiêm Thanh thu lại ánh mắt và nhìn đỉnh đầu thất thần: “Hiện giờ ta đã là tú tài, về sau mở cái học đường kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ trong nhà là đủ.”

Liễu Cẩn thấy lòng đau xót: “Ta sẽ giúp huynh.” Nghiêm Thanh: “… Ừ.”

Liễu Cẩn nhanh chóng lên kế hoạch: “Học đường mở trong huyện.   Sau đó huynh đón cha mẹ tới đây. Ta sẽ thử thi hương một lần nữa. Đợi ta thành cử nhân sẽ dễ giúp đỡ huynh hơn. Cử nhân ở huyện thành này cũng đủ dùng.”

Nghiêm Thanh nhếch khóe miệng: “Không thi lên nữa à?”

Liễu Cẩn lắc đầu: “Ta cũng không hợp với con đường làm quan.”

Lúc Nghiêm Thanh dưỡng bệnh, Liễu Cẩn chạy ra ngoài chọn một chỗ xây dựng học đường.

Lúc này trong nhà muốn làm mai cho hắn nhưng Liễu Cẩn lại lấy cái cớ dạ dày heo và rượu dương mai và bảo sau lần đó thân thể hắn có tật, khó có con nối dõi. Việc nối dõi tông đường để em trai hắn gánh vác đi.

Sau đó hắn cùng trong nhà náo loạn một thời gian, cuối cùng người nhà cũng đành mặc hắn.

Nhiều năm qua đi Liễu Cẩn mới thi đậu cử nhân. Có khi hắn sẽ tới huyện học dạy học, nhưng hơn nửa thời gian hắn vẫn cùng Nghiêm Thanh dạy ở học đường.

Thanh danh của Tần Ngộ ngày càng lớn. Ban đầu Liễu Cẩn còn thấy ghen tị nhưng sau đó hắn cũng nghĩ thông. Rốt cuộc hắn thừa nhận mình không bằng Tần Ngộ. Nhưng đời này hắn cũng sống rất thoải mái.

Bởi công danh lợi lộc không phải thứ hắn cầu mong.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK