Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt đã qua ba năm nhiệm kỳ. Tần Ngộ gửi sổ con về triều đình sau đó cùng người nhà hồi kinh.

Ở cửa thành đứng đầy bá tánh. Thôn trưởng và lí chính các nơi đứng đầu đám người. Khi bọn họ thấy Tần Ngộ bước xuống xe ngựa thì người nào cũng khóc nức nở.

“Tần đại nhân……” Mọi người run giọng gọi.

Vị quan trẻ tuổi này đã tới và mang đến hy vọng cho họ. Hắn chả khác nào người có công ơn tái tạo lại vùng đất này.

Mà hiện tại đối phương đã kết thúc nhiệm kỳ và chuẩn bị rời đi.

Mọi người đều cúi đầu khóc nức nở. Trước kia họ cảm thấy ba năm sao mà dài, còn hiện tại lại thấy ba năm chỉ như chớp mắt.

Tần Ngộ đỡ tay một lí chính già và nói với mọi người: “Các ngươi yên tâm, bản quan đã sắp xếp đâu vào đó, quan viên tiếp theo sẽ không thể làm khó các ngươi.”

Lời này mang ý khách sáo, còn ý nghĩa sâu xa chính là người trong phủ nha đều do Tần Ngộ bồi dưỡng, đám vọng tộc và nhà giàu ở địa phương

 

cũng đã bị cảnh cáo nên nếu tri phủ sau là người tốt thì không sao, còn nếu kẻ đó giở trò thì sẽ biết tay với thế lực địa phương.

Để quản lý thật tốt Tầm Dương phủ nên ba năm qua Tần Ngộ đã tốn rất nhiều công sức, sao hắn có thể để kẻ khác phá hỏng?

Mọi người nghe và đều hiểu ý hắn thế là họ khóc càng kinh hơn. Tần đại nhân có rời đi cũng vẫn nghĩ cho bọn họ.

Bọn họ phải may mắn thế nào mới gặp được một vị quan tốt như Tần đại nhân.

Tần Ngộ cũng thấy nghẹn ngào và vội xoay người muốn đi nhưng lại bị người ta gọi lại.

Mấy đứa nhỏ tuổi tác khác biệt cùng nhau cầm một cái ô đi tới trước mặt Tần Ngộ. Con ngươi của hắn hơi híp lại, “Lí chính, các ngươi……”

Mấy ông lão quỳ xuống thế là những người khác cũng quỳ xuống: “Thảo dân cung tiễn Tần đại nhân. Mong đại nhân từ nay về sau không bệnh không tai, cả đời trôi chảy ——”

Giọng nói của họ mang theo kích động lan ra thật xa.

Hai đứa nhỏ ngồi trong xe ngựa cũng nhìn thấy mọi người quỳ lạy cha mình. Cảnh tượng ấy để lại ấn tượng khắc sâu trong trí óc non nớt của chúng, cho tới tận khi nhắm mắt xuôi tay.

Thế nên trên đường rời khỏi Tầm Dương phủ, Không Không và Liễu Liễu đều vô cùng hưng phấn. So với kinh thành chẳng có bao nhiêu ký ức thì bọn họ thích nơi này hơn.

Không Không lại hỏi Tần Ngộ vì sao mình phải rời khỏi đây và hắn cũng nhẫn nại trả lời thêm một lần.

Thằng bé hơi buồn nên chạy tới chơi với chị, ai biết Liễu Liễu lại ngại nó phiền nên đẩy ra.

Không Không càng tủi thân hơn, cuối cùng vẫn là Trương thị ôm và dỗ cậu nhóc.

Trương thị ôm cháu trai và cảm thán: “Ngoài cái mặt giống phụ thân thì chả giống chỗ nào nữa.”

 

So ra thì tính tình Liễu Liễu càng giống Tần Ngộ lúc còn nhỏ. Có đôi khi bà nhìn Liễu Liễu ngồi một chỗ ngoan ngoãn chơi sẽ thấy hoảng hốt như nhìn thấy con trai lúc còn nhỏ.

Không Không vốn đã tủi thân lại nghe bà nội nói lời này nên lập tức ngoạc mồm ra khóc tràn bờ đê.

“Cháu giống, cháu giống phụ thân. Cháu giống phụ thân mà!!!”

Trương thị cũng chỉ nói đùa thế thôi, ai ngờ thằng nhóc con lại khóc váng lên thế là bà vội dỗ nhưng dỗ kiểu gì cũng không được.

Cuối cùng Tần Ngộ ôm lấy con và vừa hôn vừa dỗ mới khiến đứa nhỏ nín khóc.

Liễu Liễu bĩu môi rồi chui vào lòng mẹ.

Lúc về kinh, Tần Ngộ không cố tình đẩy nhanh tốc độ nên họ mất hơn 10 ngày mới về tới nơi. Vừa về nhà hắn đã vội thay quần áo và tiến cung.

Hai đứa nhỏ trông mòn mắt, mãi tới tối Tần Ngộ mới trở về.

Tần Ngộ không cự tuyệt ý tốt của người dân tại Tầm Dương phủ nhưng sau khi ra khỏi đó hắn lập tức cho người cất vạn dân dù đi.

Hắn lo lắng có người sẽ nghĩ miên man nên không muốn thành cái bia cho người ta nhắm vào. Ai ngờ Thiên Tử lại biết và mang chuyện này ra trêu ghẹo hắn lúc ở trên triều.

Lúc ấy Tần Ngộ không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng lại vô cùng luống cuống.

“Ba năm không thấy, Hoàng Thượng già đi nhiều……” Tần Ngộ nói vài lời vô thưởng vô phạt với vợ để nàng không phải lo lắng.

Ngôn Thư đáp: “Hoàng Thượng đã có tuổi rồi nên đó là việc bình thường.”

Tần Ngộ rũ mắt, trong lòng lại không đồng tình lắm. So với ba năm trước, tóc Thiên Tử bạc đi nhiều, nếp nhăn cũng nhiều hơn. Lúc nói chuyện với hắn, ông ấy còn thường xuyên ho khan.

Tần Ngộ thấy hơi lo lắng bởi nếu Thiên Tử mà không ổn……

 

Hắn nhanh chóng nén ý nghĩ này xuống và niệm tâm kinh rồi chậm rãi ngủ.

Qua mấy ngày, Tần Ngộ mặc quan phục của tri phủ và chính thức dự triều hội. Kết quả đánh giá thành tích của Lại Bộ đối với hắn đã có. Chỉ nguyên việc diệt giặt cướp đã là một công lớn, đã thế Tần Ngộ còn có công lao về dân sinh và văn hóa.

Giọng nói trầm ấm hơn các thái giám khác của Vương Khoan vang lên: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng, tri phủ Tầm Dương phủ là Tần Ngộ có năng lực nhiều mặt, có bản lĩnh gánh vác khiến nơi hoang vu hẻo lánh hồi sinh. Nay đặc biệt thăng chức cho Tần Ngộ là muối vận sử, nhậm chức ngay trong ngày.”

Quan lại ở trong đại điện lập tức kinh ngạc đến ngây ra. Với công lao của Tần Ngộ thì thăng hai cấp cũng không phải không thể nhưng muối vận sử là sao?

Vậy tức là……

Lập tức có người bước ra khỏi hàng phản đối, “Mong Hoàng Thượng xem xét lại. Tuy Tần đại nhân có công nhưng lần trước đã được thăng hai cấp thành tri phủ, nếu lần này lại vô cớ được thăng hai cấp thì sẽ không công bằng và khó mà khiến mọi người phục. Vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“Thần tán thành.” “Vi thần tán thành…”

Chỉ một lát mọi người đã quỳ đầy điện Kim Loan và hét to: “Mong Hoàng Thượng xem xét lại.”

Trán Tần Ngộ rịn mồ hôi nhưng không phải vì nóng mà vì bị dọa.  Hắn nỗ lực lẩn tránh là sợ bị mọi người nhắm vào và bị họ chỉ trích.

Cha Ngôn cũng kinh sợ. Ông nhìn con rể cả đang quỳ giữa đám đông và cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa lo lắng thay cho hắn.

Thật ra lần này mà Tần Ngộ được tăng một bậc sẽ là tốt nhất. Như thế hắn có thể ép chuyện lần trước được thăng hai bậc xuống.

Nhưng chẳng ai có thể đoán được suy nghĩ của Thiên Tử.

 

Thiên Tử không nhịn được ho khan và lạnh lùng liếc Vương Khoan thế là vị thái giám kia sợ run lên và vội cao giọng thúc giục: “Tần đại nhân, còn không mau tiếp chỉ.”

Tần Ngộ:………

Tần Ngộ cảm nhận được những ánh mắt rơi trên người mình thế là tim nảy lên nhưng vẫn cắn răng nói: “Thần, Tần Ngộ, tạ chủ long ân.”

Một thái giám nho nhỏ đưa thánh chỉ cho hắn và Tần Ngộ chỉ cảm thấy như đang nâng trăm cân.

Hiện tại hắn là quan từ tam phẩm nhưng lại là quan nhậm chức ở ngoài nên sau khi tiếp chỉ hắn chỉ có thể lui ra. Hắn có thể đoán được triều đình sẽ cãi nhau kịch liệt thế nào sau khi mình rời đi.

Nhưng Thiên Tử ngoảnh mặt làm ngơ. Việc này quá ầm ĩ nên truyền cả vào hậu cung. Hoàng Hậu trêu đùa: “Hoàng Thượng coi trọng Tần Tùy Chi như thế khiến người ta đồn rằng Tần đại nhân có dung mạo như tiên làm cho thần thiếp cũng muốn gặp.”

Thiên Tử cười cười: “Hắn quả thực không tồi, nhưng không bằng nàng được.”

Hoàng Hậu sửng sốt sau đó mới hiểu Thiên Tử đang khen Tần Ngộ.

Bà ấy vừa mới nói dung mạo Tần Ngộ như tiên nhưng Hoàng Thượng không phản đối, chỉ nói “không bằng nàng”.

Hoàng Hậu thầm kinh ngạc. Người có thể được Hoàng Thượng khen ngợi hẳn phải cực kỳ tài năng. Tần Tùy Chi kia là người thế nào vậy?

Trong lúc nói chuyện, Thiên Tử lại không nhịn được ho khan và lần này ông ấy ho ra máu.

Hoàng Hậu sợ hãi, “Người đâu, truyền thái y.”

Tần Ngộ được thăng chức thì Trương thị và Ngôn Thư cũng được phong thưởng.

Suýt nữa Ngôn Thư đã không duy trì được bình tĩnh, tim cũng đập như sấm. Chờ thái giám truyền chỉ vừa đi Trương thị đã ngây ra nhìn nàng thế nên Ngôn Thư chỉ có thể trấn an bà.

 

Tới tối, không khí trong nhà họ Tần nghiêm túc hơn ngày thường nhiều. Chỉ có Không Không và Liễu Liễu còn nhỏ là ngây thơ vui vẻ vì cha được thăng quan.

Tần Ngộ phải đi nhậm chức ngay nên đành phải nắm chắc thời gian ôn chuyện với bạn bè, một là để nối lại tình cảm, hai là để hỏi thăm.

Lòng hắn vô cùng bất an.

Hiện tại Trương Hòa là Binh Bộ lang trung, hàng chính ngũ phẩm. Trong số các công tử thế gia thì tốc độ thăng quan của hắn đã thực ưu tú nhưng người so với người sẽ tức chết.

Lúc Trương Hòa nhìn thấy Tần Ngộ thì vỗ vai hắn một cái: “Được lắm, huynh cứ phải bắt ta kinh ngạc rơi tròng mắt hả?”

Tần Ngộ cười cười, “Toái Tiềm đừng trêu ghẹo ta.”

Hai người ngồi xuống rồi Trương Hòa mới nói: “Tư Vi được gia đình hỗ trợ, bản thân cũng có năng lực mà còn bị huynh ném lại phía sau.”

Hiện tại Lý Phi là quan từ tứ phẩm. Nếu không có Tần Ngộ thì hắn sẽ là người đứng đầu trong lớp trẻ. Dù sao hiện tại cũng là thịnh thế thái bình nên người ta chỉ có thể từng bước thăng quan.

À, hiện tại hình như cũng không thái bình cho lắm. Trương Hòa từ từ hớp một ngụm trà và đánh giá Tần Ngộ từ trên xuống dưới: “Có tài, có may mắn, Tùy Chi đúng là xứng đáng.”

Trong nhiều người như thế chỉ có gia cảnh của Tần Ngộ là trong sạch nhất. Hắn lại có tài, tính tình ngay thẳng lương thiện.

Nghe nói hôm kia Thiên Tử tới cung của Hoàng Hậu ngồi một lúc thì bỗng có lệnh truyền thái y. Tuy tin tức truyền ra ngoài nói là Hoàng Hậu không khoẻ nhưng sự thực thế nào ai biết được.

Dù Thiên Tử có muốn bồi dưỡng Tần Ngộ thêm thì sức khỏe của ông ấy cũng không chống đỡ nổi nữa rồi.

Trương Hòa rũ mắt và nhón một hạt đậu Hà Lan bỏ vào miệng nhưng ai ngờ lại cắn phải hạt thối thế là suýt gãy răng. Hắn ré lên khiến không khí trầm trọng bị phá không còn một mảnh.

 

Tần Ngộ nghẹn hết cả họng và đành rút vội khăn ra cho hắn nhổ hạt đậu Hà Lan kia rồi lấy nước cho hắn súc miệng.

Trương Hòa không nhịn được dùng đầu lưỡi thăm thăm khoang miệng rồi than: “Tùy Chi, hình như ta bị nhiệt miệng rồi.”

Khóe miệng Tần Ngộ giật giật.

Không bao lâu sau Tần Ngộ rời đi. Và rất nhanh sau đó có không ít quan viên trẻ tuổi được thăng chức và phái ra ngoài, trong đó có Trương Hòa và Lý Phi.

Trương Hòa đi con đường xưa của Tần Ngộ và được thăng lên làm tri phủ địa phương, cấp từ tứ phẩm.

Lý Phi được phái tới Giang Nam. Bối cảnh gia đình hắn lớn nên có thể đàn áp được thế lực địa phương.

Thánh chỉ liên tiếp hạ xuống khiến mọi người đều ngây ra. Có vài người thông minh ý thức được tình hình không tốt nên lập tức lẩn tránh, lại cũng có người ỷ vào bối cảnh của mình để nhảy lên.

Chỉ cần hơi quan sát một chút sẽ thấy những người còn ở lại kinh thành đa phần là những quan viên đã lớn tuổi. Và đa số những người này đều hướng về Thái Tử.

Sức khỏe của Thiên Tử ngày càng tệ. Lúc ở trên điện Kim Loan ông ấy thường xuyên ho thế nên có kẻ không chờ nổi và nhắc tới việc chọn người kế vị.

Lúc Thái Tử Phi mang theo người đưa điểm tâm tới cho con trai thì bỗng thấy mấy vị quan văn.

“Những kẻ đó đều tới tìm Thái Tử ư?” “Vâng.”

Thái Tử Phi rũ mắt và nhếch khóe môi đỏ để lộ vài phần mỉa mai. “Theo bổn cung tới chỗ hoàng trưởng tôn.”

“Vâng, Thái Tử Phi nương nương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK