Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người mà trong tộc sắp xếp đi theo Tần Ngộ là một thiếu niên 16 tuổi với dáng người thon gầy, diện mạo thanh tú. Đến tên của hắn cũng không giống con nhà nông bình thường, là Tú Sinh.

Tú Sinh có làn da hơi đen, vì thường xuyên làm việc đồng áng nên xương ngón tay của hắn cũng thô hơn. Hắn là người không thích nói chuyện nhưng làm việc kiên định và nghiêm túc.

Lần đầu tiên Tần Ngộ nhìn thấy hắn đã hơi ngạc nhiên. Sau đó cậu biết ông nội của Tú Sinh cũng biết chữ và dạy cho con cháu. Những người khác không nhớ nhưng Tú Sinh lại học rất tốt.

Cha mẹ Tú Sinh thấy thế thì muốn đưa hắn tới học đường. Nhưng cả nhà có mấy đứa cháu, chỉ mình Tú Sinh đi học thì những đứa còn lại phải làm sao.

Trong nhà cãi nhau ồn ào, cuối cùng cha mẹ Tú Sinh cũng tranh thủ được nửa năm cho con đi học. Nhưng lão đồng sinh mà họ chọn lại quá cứng nhắc, tính tình không tốt, động tí là đánh chửi học sinh. Tú Sinh học nửa năm cũng chỉ có thể viết mấy chữ, ngâm nga Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn, còn ý nghĩa thì hoàn toàn không hiểu.

Cuối cùng Tú Sinh đã trở lại và theo người trong nhà xuống ruộng làm việc. Ngẫu nhiên hắn sẽ trộm dùng nhánh cây viết viết trên mặt đất.

Có một lần Tần tộc trưởng thấy thế thì trong lòng cực kỳ hụt hẫng.

Ông ấy không dễ lừa gạt như người nhà Tú Sinh. Sau này ông có hỏi thăm mới biết lão đồng sinh kia là người thế nào. Học với một người như thế mà Tú Sinh còn học được thì quả thực hơn hẳn những đứa khác.

 

Trong số bạn bè đồng trang lứa, Tú Sinh là người có tính nhẫn nại hiếm có. Hắn nỗ lực học tập, nhưng lại không phải thần đồng nên cần một thầy giáo giỏi hướng dẫn.

Nếu Tú Sinh lớn lên trong một gia đình có điều kiện thì hắn sẽ có cơ hội bò lên trên. Nhưng hắn lại là con nhà nông, cả nhà chẳng có ai đọc sách.

Nhà họ Tần không phải gia tộc lớn ở đây, trong tộc cũng không có nhân vật nào xuất sắc. Ngày thường ra cửa làm việc mà thấy những gia tộc lớn hơn bọn họ sẽ phải nhường nhịn. Tần tộc trưởng thực sự hy vọng lúc ông còn sống sẽ thấy nhà họ Tần quật khởi. Bản thân ông cũng nghiêm túc bồi dưỡng con cháu, nhưng toàn lũ đầu gỗ.

Vốn ông đã từ bỏ.

Ai biết lại có một Tần Ngộ ngang nhiên xuất hiện. Lần đầu tiên ông nghe về người này còn ngây ra, mãi mới làm rõ quan hệ của họ với nhau.

Tần Ngộ mới 10 tuổi đã đỗ đồng sinh, sau đó khí thế không hề giảm. Mười hai tuổi cậu đã là tú tài, sánh ngang với con cháu thế gia đại tộc.

Nhà họ Tần có tài đức gì mà lại xuất hiện một nhân vật thần kỳ đến vậy!

Ngọn lửa trong lòng Tần tộc trưởng lại cháy bùng lên hừng hực. Nhưng đáng tiếc là nhiều năm qua mẹ con Tần Ngộ xa lạ với người trong tộc nên nay muốn nối lại quan hệ sẽ mất rất nhiều sức. Có điều chỉ cần có lòng chắc chắn sẽ thấy hiệu quả.

Những gia đình trước kia có tranh chấp với Trương thị đều bị ông ấy gõ. Những sai lầm trước đây không thể sửa nhưng về sau bọn họ tuyệt đối không thể tái phạm, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi tộc.

Đuổi ra khỏi tộc là một việc cực kỳ nghiêm trọng với người thời này. Kẻ bị đuổi khỏi tộc sẽ bị mọi người nhục mạ, bắt nạt. Lấy ví dụ cụ thể thì kẻ bị đuổi ra khỏi tộc, dù có chết cũng không có chỗ chôn và bị người ta khinh thường, chết cũng không được yên ổn.

Tần tộc trưởng không chỉ đe dọa mà ông sẽ làm thế thật. Tần Ngộ là hy vọng của cả dòng họ, nếu ai dám làm hại cậu thì ông sẽ liều mạng với kẻ đó chứ không bao che.

Ông đã chứng kiến và biết Tần Ngộ đáng kinh ngạc thế nào. Lúc nói chuyện với thằng bé, ông thấy cách nói năng, cử chỉ của cậu không chê

 

vào đâu được. Dù cậu chỉ mặc áo dài bình thường nhưng nếu nói Tần Ngộ là con nhà giàu ắt cũng chẳng ai nghi ngờ. Khí chất kia đúng là nho nhã.

Tần tộc trưởng cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lúc đi đường cũng hăng hái hơn nhiều. Mãi tới khi ông ấy nhìn thấy Tần Tú Sinh càng lớn càng trầm mặc.

Lúc trước đứa nhỏ này cũng thích đọc sách.

Vì thế Tần tộc trưởng chậm rãi có một ý tưởng nhưng ông chưa nắm chắc hoàn toàn nên chỉ có thể từ từ tính toán. Ông chờ mãi, cuối cùng cũng chờ tới thi hương và lập tức đi tìm Tần Sùng Ân.

Hai người nói chuyện thật lâu Tần Sùng Ân mới chịu nhượng bộ. Nhưng ông vẫn lén hỏi thăm vài lần. Sau khi xác định Tú Sinh có nhân phẩm không tồi ông mới đồng ý.

Nếu Tần tộc trưởng nghĩ nhiều cho tộc của mình thì Tần Sùng Ân nghĩ nhiều hơn cho Tần Ngộ.

Mặc kệ thế nào thì một người cũng chẳng thể chống vững ngôi nhà. Mà người cùng tộc luôn có sự gần gũi tự nhiên do liên hệ về huyết thống.

Bọn họ cũng ít khi phản bội nhau nếu không sẽ bị cả tộc phỉ nhổ.

Tần Ngộ quá ưu tú nên chẳng ai biết khi nào cậu sẽ chọc phải phiền toái. Cần có người ở bên cạnh.

Còn vì sao không tìm người hầu đi theo Tần Ngộ ư? Từ khi Thành triều được thành lập tới nay, đa số người dân đều sống khá tốt vì thế trừ phi gặp phải tình huống sống chết nếu không chẳng ai ký khế ước bán mình. Mà nếu không có khế ước ấy thì người hầu có thể bị kẻ khác mua chuộc bất kỳ lúc nào sau đó đâm sau lưng chủ.

Người hầu trong nhà thế gia đều được chọn tỉ mỉ nhưng người thường đâu có làm thế được.

Thế nên so đi so lại thì kiến nghị của Tần tộc trưởng có vẻ không tồi. Mà ông ấy cũng không đề cử người tùy tiện. Thằng nhóc Tú Sinh kia thực sự không tệ. Để xem lần này nó đi cùng Tần Ngộ tới kỳ thi hương sẽ biểu hiện thế nào.

 

Nếu nó làm tốt thì sau này có thể đi theo bên cạnh Tần Ngộ để học hỏi một chút. Như thế vẫn tốt hơn so với làm ruộng. Nếu Tần Ngộ cảm thấy Tú Sinh làm tốt hẳn sẽ lôi kéo anh em nhà mình.

Lần này Tú Sinh đi theo Tần Ngộ tới quận thành, bề ngoài là được trong tộc tới hỗ trợ nên chỉ cần bao cơm và phí đi lại là được, không cần trả tiền công.

Người nhà của Tú Sinh không có ý kiến, ngược lại còn dặn hắn phải nghe lời tú tài, thậm chí còn cho hắn một lượng bạc.

Sức ảnh hưởng của tú tài ở địa phương quá lớn nên bọn họ không dám gọi thẳng tên Tần Ngộ.

Tú Sinh thành thật gật đầu.

Rốt cuộc cũng tới ngày xuất phát.

Trương thị chuẩn bị lương khô cho họ và lưu luyến tiễn bọn họ ra ngoài trấn nhỏ.

Tần Ngộ nắm tay bà và cười nói: “Con sẽ nhanh chóng trở về.” Trương thị nỗ lực cười cười, “Được, con đi đi.”

Bà nhìn theo con trai đi xa, mãi tới khi không nhìn thấy bóng con đâu mới xoay người trở về.

Mặt trời trên đỉnh đầu quá chói chang, hơi nóng thổi qua thế là bà không nhịn được khẩn cầu, “Lúc thi hương hy vọng không nóng như thế này.”

Bên kia, mấy người Tần Ngộ cũng nhanh chóng tới quận thành và hội họp với Tô tú tài. Nhưng vì thực lực kinh tế hai bên chênh lệch quá lớn nên họ chỉ hàn huyên một lát sau đó tạm biệt và tự đi tìm chỗ ở.

Nói ra cũng trùng hợp, trong lúc tìm khách điếm bọn họ lại đi tới nơi từng ở trọ khi thi viện. Nhưng qua ba năm mặt tiền nơi này đã rực rỡ hẳn lên. Nếu không phải Tần Ngộ có chút ấn tượng với tên của nó thì có khi sẽ đi qua luôn.

Thật ra trong lòng cậu cũng không có ý tưởng gì, nếu giá phòng ở đây đã lên cao thì cậu sẽ tìm một chỗ khác để ở lại.

 

Cậu không thể ngờ được chỉ trong ba năm mà giá cả ở quận thành đã tăng kinh như thế. Hay tú tài có tiền hơn đồng sinh nên các khách điếm mới tăng giá kinh khủng trong lần thi hương này.

Nghe nói rất nhiều thí sinh không thuê nổi khách điếm và lựa chọn cùng nhau thuê nhà. Tần Ngộ nghĩ nếu thật sự không được cậu cũng sẽ tìm bạn cùng trường và thương lượng chuyện thuê chung một căn nhà.

Tần Ngộ và Tần Sùng Ân đi vào trong khách điếm. Tần Tú Sinh và ông lão giúp việc của Tần Sùng Ân thì bận rộn mang theo hành lý đi sau. Ông lão nhìn Tú Sinh một cái và cảm thấy cậu nhóc này làm việc rất thành thật, lần đầu tới quận thành nhưng không hề nhìn đông nhìn tây hay hò hét gì.

Ông ấy đâu biết trong lòng Tú Sinh đã sớm có sóng to gió lớn. Chẳng qua hắn cắn răng không để bản thân làm chuyện thất lễ thôi.

Những gì nghe được và nhìn thấy trên đường đi đã điên đảo nhận thức mười mấy năm qua của hắn. Quận thành to lớn, phồn hoa, náo nhiệt là thứ hắn chưa từng dám tưởng tượng.

Đương nhiên, trước khi tới quận thành hắn cũng chưa từng nghĩ giá cả ở đây lại cao kinh dị đến vậy. Một gian phòng loại một tốn 1500 văn tiền một ngày thế mà ông chủ kia còn dám nói đó là giá phải chăng.

Tú Sinh suýt thì không biết phải chăng có ý gì nữa.

Nghe ông chủ kia nói những khách điếm gần trường thi thu hai lượng bạc một ngày cho một gian phòng loại một.

Người ở quận thành này không coi tiền là tiền hả?

Đầu cậu kêu loạn lên nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không có gì.

Mãi tới khi theo Tần Ngộ vào khách điếm cậu mới nghe ông chủ cười ha ha nói: “Trước đây viện án đầu từng ở đây nên nơi này có mạch văn đó. Một gian phòng loại một chỉ mất 1300 văn tiền.”

Tần Ngộ:………

Cậu vẫn nên đi thì hơn.

Tần Ngộ xoay người muốn rời đi nhưng bỗng bị ông chủ gọi lại. Đối phương kích động rời khỏi quầy và lôi kéo tay cậu sau đó nhìn cẩn thận rồi mới vỗ đùi: “Ấy, hóa ra là Tần viện đầu. Ngài đừng trách, là ta mắt mũi vụng về. Ta đáng bị đánh.”

Ông ấy giơ tay muốn tự đánh mình khiến Tần Ngộ hoảng sợ vội ngăn lại: “Ấy, ông chủ làm gì thế?”

Ông chủ cầm tay cậu và hổ thẹn nói: “Lão có mắt mà không biết viện đầu tới, là lão…… Aizzz…” Ông ấy quay mặt qua chỗ khác.

Tần Ngộ cũng không thay đổi nhiều nhưng đã cao hơn, ngũ quan nảy nở mang theo khí chất ngày càng nho nhã hơn.

Vừa nãy ông chủ quả thực không nhận ra nhưng may mà ông ấy vẫn kịp vãn hồi. Nguy hiểm thật, suýt nữa là xong đời.

Rồi ông ấy nhanh chóng nhớ tới mục đích cậu tới đây và vội nói: “Tần viện đầu muốn ở trọ phải không? Ngài tới đây chính là vinh hạnh cho chúng ta. Nơi này có một phòng chữ Thiên cực kỳ tốt, vừa tao nhã lịch sự lại yên tĩnh và rất rộng. Bốn người cùng ở đó tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa chúng ta sẽ bao ba bữa cơm, có trái cây, đồ ăn nhẹ, nước ấm và thùng băng.”

Ông ấy nói đến đâu là tươi cười trên mặt Tần Ngộ lại miễn cưỡng đến đấy. Cậu không cần phòng tốt như thế đâu, mà đúng hơn là cậu không ở nổi phòng tốt như vậy đâu.

Tần Ngộ mím môi nói: “Ông chủ…”

Ông chủ kia đương nhiên biết cậu muốn nói gì nên lập tức chen ngang: “Khách điếm của chúng ta có ngày hôm nay đều nhờ phúc của ngài.

Viện đầu yên tâm, phí ở của ngài sẽ được giảm 50%, một ngày chỉ cần trả 600 văn tiền.”

Tần Ngộ nghĩ 1300 văn tiền giảm giá 50% không phải 650 văn tiền sao? Từ từ, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là……

Ông chủ lôi kéo cậu lên lầu, “Tần viện đầu, để lão mang ngài xem phòng, còn có gì không hài lòng ngài cứ nói ta sẽ sửa lại. Ngài thích hoa gì để ta cho người chuẩn bị.”

Ông chủ này vẫn còn khỏe lắm, một hơi đi lên lầu mà không th.ở d.ốc tẹo nào. Ông ấy đi tới một căn phòng và đẩy cửa. Mùi hương thanh đạm lập tức ập vào mặt, cửa sổ mở rộng, bên ngoài là cảnh trời xanh mây trắng,

 

còn có thể nhìn thấy hồ nước cách đó không xa với sóng nước lấp lánh cực kỳ xinh đẹp.

Tóm lại một câu, căn phòng này sang trọng thực sự, quả không phụ cái giá gốc của nó. Hiện tại ông chủ giảm 50% cho cậu nên Tần Ngộ cũng không làm ra vẻ nữa mà lập tức nhận.

Ông chủ cười khanh khách hỏi: “Viện đầu có vừa lòng không?” Tần Ngộ gật đầu và chắp tay nói: “Ngộ cảm tạ ý tốt của ông chủ.”

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.” Ông chủ thầm tính toán ầm ầm. Ông ấy rất coi trọng vị Tần viện đầu này. Nếu Tần Ngộ tiếp tục thi đậu cử nhân thì khách điếm nhà ông sẽ càng làm ăn tốt hơn. Mà kể cả Tần Ngộ có thi trượt cũng chẳng sao. Trên đời này có mấy người đọc sách có thể thuận buồm xuôi gió trong việc thi cử đâu? Việc nhấp nhô là bình thường, ông ta cứ bán ân tình trước rồi tính.

Nếu Tần Ngộ không trúng thì lần sau tới ông ấy cũng không sợ. Giá phòng ngày càng cao, có giảm 20% cũng tốt, bản thân ông ta vừa có thanh danh vừa có tiền, không lỗ đi đâu được.

Sau khi tính toán đâu ra đấy ông ấy mang vẻ mặt vui mừng mà nói mấy lời dễ nghe sau đó rời đi.

Chờ Tú Sinh đóng cửa lại, Tần Sùng Ân mới vuốt râu cười, “Không ngờ lần này tới quận thành lại gặp được chuyện tốt như thế.”

Tần Ngộ gật đầu.

Tú Sinh và lão bộc đang cùng nhau sắp xếp đồ đạc thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

“Tần công tử, ông chủ để tiểu nhân mang đồ tới cho ngài.”

Tú Sinh nhìn Tần Ngộ và thấy cậu gật đầu mới đi tới mở cửa. Bên ngoài có hai người, một ôm hoa tươi, một ôm cái khay trên đó có nước trà và đồ ăn vặt.

Hai người đi vào và chớp mắt sau đã đi ra. Trong phòng lúc này tràn ngập mùi hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK