Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường phố náo nhiệt là người đến người đi. Ông chủ của cửa hàng trang sức nổi danh kinh thành tự tiễn một người đàn ông trung niên rời đi.

Chờ khách đi rồi, tiểu nhị mới khó hiểu hỏi: “Ông chủ, họ Tô kia chỉ là thương nhân nơi khác, sao ngài phải nể mặt thế?”

Ông chủ lạnh mặt mắng: “Ngươi thì biết cái gì? Chỉ nguyên việc hắn có quen biết tới Tần đại học sĩ cũng đủ để chúng ta phải nể mặt rồi. Thôi đi làm việc của ngươi đi.”

Lúc này Tô đại ca cũng thở ra một hơi và cảm thấy bầu trời thật xanh. Người hầu đi bên cạnh lập tức khen: “Vẫn là lão gia tinh mắt.”

Ý hắn nói tới việc năm đó Tô đại ca làm quen và giữ quan hệ tốt với Tần đại học sĩ từ khi đối phương còn chưa đỗ đạt.

Tô đại ca nghĩ đến cái này thì trên mặt cũng mang theo ý cười, “Vẫn là đại học sĩ tốt.”

Khế ước bán đậu phụ thối trong 20 năm mà họ ký trước kia đâu phải là hắn giúp Tần Ngộ, rõ ràng hắn giúp bản thân. Dựa vào phần khế ước này hắn mới có cớ qua lại với Tần phủ. Nếu không một thương nhân bình thường như hắn đâu có thể làm quen được với đại học sĩ.

“Cũng do em trai ta đi học mới có cơ duyên này.” Tô đại ca không nhịn được nói.

Nếu không có Tô tú tài thì hắn cũng chẳng thể quen Tần Ngộ chứ đừng nói tới hợp tác.

Trước khi rời khỏi kinh thành hắn tặng một phần quà tới nhà họ Tần. Mấy năm nay có Tần Ngộ che chở nên việc làm ăn của nhà hắn ngày càng tốt.

 

Tần Ngộ nghe người làm báo lại thì gật gật đầu ý bảo mình đã biết.

Tô đại ca vừa mới đi thì nhà họ Tần lại đón một người quen cũ —— Thích Y.

Thằng nhóc này lúc còn nhỏ là kẻ bướng bỉnh nhưng hiện tại trưởng thành cũng trở nên chín chắn hơn nhiều. Lúc trước hắn nhậm chức bên ngoài, hiện tại mới tới kinh thành. Đáng tiếc hắn không khéo léo bằng anh mình nên chỉ có thể làm trong một cơ quan ít màu mỡ.

Hiện giờ Thích Y vừa nhìn thấy Tần Ngộ đã thấy lòng thổn thức, nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông.

Thích Lan còn đỡ, bởi lúc niên thiếu hắn đã học cùng trường và chăm sóc Tần Ngộ nhiều. Hắn là bạn nhưng cũng như người anh của Tần Ngộ thế nên dù hiện tại thân phận cách biệt thì tình cảm vẫn còn đó. Còn những người khác thì khó được như thế. Ngay cả Tần Tú Sinh cũng tự nhiên cảm thấy thấp hơn nhiều khi đứng trước mặt Tần Ngộ. Dù sao thì thân phận của họ lúc này cũng cách biệt quá xa.

Lá cây xanh rồi lại vàng, tàn rồi lại xanh. Thời gian trôi qua, quốc khố của Thành triều dần tràn đầy, binh lực cũng mạnh hơn. Người dân trồng cấy rồi thu hoạch ngày càng khả quan. Thái bình thịnh thế rộng mở.

Nhưng thế gian này đâu có chuyện gì hoàn hảo. Thiên Uẩn Đế mở cửa biển và ngoài châu báu bọn họ mang về còn có những tư tưởng ngoại lai. Có người truyền giáo vào Thành triều và số lượng không ngừng tăng lên. Tần Ngộ cũng không ngạc nhiên, chẳng qua hắn không biết Thiên Uẩn Đế sẽ nghĩ như thế nào.

Quân thần hai người tản bộ trong Ngự Hoa Viên và cuối cùng ngồi xuống một cái đình hóng gió. Thiên Uẩn Đế mào đầu sau đó nói tới đám người truyền giáo và hỏi Tần Ngộ xem phải giải quyết thế nào.

Tần Ngộ không trả lời mà hỏi lại: “Hoàng thượng hy vọng bá tánh sẽ như thế nào?”

Thiên Uẩn Đế ngẩn người sau đó nói: “Đương nhiên ta hy vọng họ có thể ăn no mặc ấm, không cần lo lắng gì.”

Tần Ngộ cười: “Còn muốn bọn họ nghe lời nữa.”

 

Thiên Uẩn Đế theo bản năng gật đầu rồi lại ngừng. Hắn là dân bản xứ, là người cổ đại nên dù không cũ kỹ như đời sau nghĩ nhưng cũng không có được tư tưởng hiện đại.

Tần Ngộ thầm cảm thấy bản thân đang mạo hiểm nhưng vẫn nói: “Thần đã phái người hỏi dò và thấy đa phần những kẻ truyền giáo này chỉ phổ cập y học và kỹ thuật. Những thứ ấy quả thực đáng hoan nghênh. Nhưng vẫn có một chút tư tưởng không tốt lắm.”

Thiên Uẩn Đế hỏi: “Vậy phải đuổi họ đi ư?”

Tần Ngộ rũ mắt: “Chuyện này phải do Hoàng Thượng làm chủ.” Thiên Uẩn Đế không nói gì.

Vài ngày sau thuộc hạ báo lên có một người phụ nữ đột nhiên phát điên, uống thuốc và châm cứu cũng không ăn thua nhưng sau khi được đưa tới giáo hội của người nước ngoài thì lập tức khỏi bệnh. Thiên Uẩn Đế cười lạnh. Những kẻ này coi hắn là kẻ ngốc hả?

Hắn lập tức muốn hạ lệnh đuổi đám người truyền giáo kia đi nhưng lời tới bên miệng hắn bỗng ngừng lại.

Sau triều hội, Thiên Uẩn Đế gọi các lão và tâm phúc của mình tới thương lượng. Một nửa số họ ủng hộ việc đuổi người truyền giáo, nửa còn lại thì quan sát.

“Toái Tiềm nghĩ như thế nào?”

Trương Hòa đột nhiên bị gọi thì ngẩn ra sau đó ba hoa: “Cái này à, mọi việc đều có lợi và hại…”

Trương Hòa không thầy dạy cũng biết cách vòng vo tam quốc. Mặt Thiên Uẩn Đế đen sì.

Trương Hòa lại coi như không thấy. “Lý đại nhân thì sao?”

Lý Phi chần chờ nói: “Không bằng ta đuổi một phần.”

Tần Ngộ hé miệng thế là Thiên Uẩn Đế vội nói: “Vậy… Đại học sĩ có gì muốn nói ư?”

 

Tần Ngộ ôn tồn hỏi: “Lý đại nhân nói có lý nhưng ta nên đuổi phần nào đi?”

Lý Phi: “Cái này……”

Lý Phi nhìn về phía Tần Ngộ.

“Hơn nữa.” Tần Ngộ ngước mắt: “Những người truyền giáo này tới từ các nơi khác nhau, nếu bọn họ trở về và kể lại những gì đã thấy ở đây thì khó tránh có kẻ mơ ước.”

Một tướng quân xì một tiếng: “Hoang đường, Thành triều chúng ta mênh mông bể sở, sao phải sợ mấy quốc gia nhỏ xíu.”

Tần Ngộ nghe thấy lời này thì nhớ tới một chút sự kiện trong lịch sử sau đó cơn tức dâng lên, mặt cũng trầm xuống: “Kiến còn có thể cắn chết voi.”

Vị tướng quân kia không phục nhưng bị Thiên Uẩn Đế đ.è x.uống.

“Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy.” Thiên Uẩn Đế khẳng định.

Cơn tức trong lòng Tần Ngộ tan đi sau đó hắn nói tiếp: “Hơn nữa, Thành triều còn có Phật giáo, Đạo giáo và các tôn giáo khác.”

Hắn mỉm cười hỏi: “Bọn họ cũng có giáo hội, vậy dùng lực bên này đẩy bên kia thì sao?”

Bế quan toả cảng là không được, nhưng Thành triều tiếp thu những thứ ngoại lai ấy thế nào thì do bọn họ quyết định.

Dương các lão liếc Tần Ngộ một cái.

Sau khi mọi người thương lượng xong chương trình, Thiên Uẩn Đế giao việc này cho Trương Hòa làm. Hoàn Thanh và Triệu Cẩm Châu làm trợ thủ cho hắn. Hiển nhiên Thiên Uẩn Đế vẫn nhớ vừa rồi Trương Hòa dám nói linh tinh có lệ với mình.

Ý chỉ vừa ra mọi người đã ngây ngẩn. Người nào không biết còn tưởng Hoàn Thanh là đệ tử của Trương Hòa ấy chứ!

Trương Hòa quả thực khóc không ra nước mắt. Hắn không muốn đi làm!!!

 

Trương Cảnh và mẹ tiễn cha đi nhậm chức thì trong lòng cảm thấy rất thương cảm. Nhưng chỉ được một lúc hắn đã tung ta tung tăng đi tìm Tần Không.

Mẹ Trương Cảnh (vợ Trương Hòa):……

Tần Ngộ nghĩ tới những thủ đoạn mà dân gian thường dùng để hù dọa người ta và sợ Trương Hòa mắc mưu nên thức đêm biên soạn một cuốn sổ phòng lừa đảo rồi đưa cho bạn mình. Bên trong giảng giải kỹ một ít hiện tượng khoa học mà người thời ấy chưa lý giải được. Cái gì mà trứng gà biến hình hay điều khiển bươm bướm đều là giả. Chẳng qua có người dùng cách đặc thù để làm ra chứ không có gì thần thông.

Trương Hòa chán chả buồn kêu ca nữa. Rõ ràng Tần Tùy Chi thích hợp làm việc này hơn hắn cả trăm lần, vì sao Thiên Uẩn Đế cứ một hai phải phái hắn ra ngoài và giữ Tần Tùy Chi trong kinh thành chứ?

Nếu Thiên Uẩn Đế mà biết suy nghĩ của Trương Hòa thì chắc chắn sẽ mắng: Ai bảo ngươi lười!

Đương nhiên Thiên Uẩn Đế giữ Tần Ngộ lại kinh thành còn vì lòng riêng. Hắn muốn nhìn tiên sinh nhiều một chút thì đã sao? Đã làm sao?!

Trương Hòa bận rộn còn Hoàn Thanh và Triệu Cẩm Châu cũng rất chật vật. Bởi vì có vài người không nghe đạo lý.

Vì thế Trương Hòa chỉ có thể tự ra tay và hóa giải mấy trò lừa đảo sau đó khuyên can mãi mới lôi được một đám người về.

Hắn bắt đám lừa đảo, nên giết thì giết bởi hắn là khâm sai đại thần và có cái quyền này.

Trong đám lừa đảo kia ngoài giáo hội ở bản địa còn có cả người nước ngoài. Trương Hòa đối xử với hai bên một cách bình đẳng và cuối cùng coi như đè ép được đám người hải ngoại.

Nhưng mà Trương Hòa cũng rất buồn bực bởi hắn phí không ít tâm sức.

Trương Hòa là cái kẻ tài hoa đầy mình nhưng chỉ muốn lười biếng chơi bời. Có điều một khi giao việc cho hắn thì hắn sẽ làm rất tốt.

Ngoài việc chèn ép những thế lực không an phận hắn còn đi đầu trong việc phổ cập khoa học và thông tin chống lừa đảo. Hắn dùng kinh nghiệm làm xưởng của Tần Ngộ và Tần Cù trước kia để gia tăng thu nhập cho người dân.

Việc này cứ thế kéo dài 1-2 năm.

Nội bộ Thành triều đã không còn mối lo nhưng họa ngoại xâm lại chưa từng ngừng nghỉ.

Việc này bắt đầu từ mùa đông năm ngoái. Thảo nguyên đột nhiên có tuyết lớn khiến vô số trâu bò chết cóng. Những dân tộc vốn như hổ rình mồi lập tức liên hợp lại và gây tai họa, xâm chiếm biên cảnh của Thành triều.

Hiện giờ Thành triều hùng mạnh vì thế khi tin tức truyền đến đa số mọi người đều chủ chiến.

Trong thư phòng của nhà họ Tần.

Tần Ngộ ngồi sau bàn và nhìn con trai đã cao gần bằng mình.

Mấy năm nay Tần Không ngày càng lớn, giờ đã 16 tuổi. Vì ăn uống đầy đủ, bản thân hắn lại siêng năng rèn luyện nên hiện tại hắn vừa cường tráng vừa khỏe mạnh. Ánh mắt hắn tràn đầy quyết tâm khó có thể ngăn cản.

So ra thì Tần Cù có vẻ yên tĩnh hơn.

Tần Ngộ hỏi con: “Nếu con là tướng thì nên làm thế nào?”

Tần Không lời ít mà ý nhiều: “Đánh một bên, dụ hàng một bên.” Tần Ngộ lại hỏi: “Đánh ai?”

Tần Không: “Đánh kẻ lòng muông dạ thú.” Tần Ngộ: “Dụ hàng ai?”

Tần Không: “Những người đáng thương gặp tai họa.”

Tần Ngộ nhìn con trai. Ánh mắt hai cha con gặp nhau và Tần Không vẫn nhìn chằm chằm không né tránh.

Tần Ngộ thu lại ánh mắt trước, trên mặt là ý cười, “Tần Không.” Tần Không: “Vâng?”

 

Tần Ngộ: “Đi đi.”

Vẻ mặt Tần Không thả lỏng sau đó chắp tay vái cha mình một cái thật sâu mới xoay người rời khỏi thư phòng.

Chim non đã gấp không chờ nổi và muốn bay lượn nên Tần Ngộ đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Tần Không theo đại quân xuất chinh.

Một ngày ấy Trương thị tức đến hôn mê bất tỉnh và nửa tháng sau không thèm nhìn mặt con trai. Với một người thương con như bà thì việc này đúng là hiếm thấy.

Tần Cù và Ngôn Thư đứng ra hòa giải còn Tần Ngộ thì vừa nhận lỗi vừa ngày ngày tặng quà cho bà. Cuối cùng Trương thị cũng chậm rãi hết tức sau đó bà nhắm vào Tần Cù.

“Bà cảm thấy thằng nhóc Trương Cảnh không tệ. Cù Nhi cảm thấy thế nào?”

Cô nương lớn nên làm mai rồi.

Tần Cù lập tức cầu cứu mẹ thế là Ngôn Thư ho một tiếng, “Cũng không vội, cứ quan sát thêm.”

Trương thị: “Sao lại không vội được? Cứ đính hôn trước đã.”

Hai mẹ con phí bao nhiêu công sức mới cho qua được việc này. Lúc hai người rời khỏi phòng Trương thị thì lập tức nhìn nhau thở dài.

Năm ngoái thảo nguyên có tuyết rơi nhiều, kinh thành cũng có tuyết lớn nên Tần Cù không nhịn được tham gia cứu tế.

Nàng không dựng lều phát cháo giống những người khác mà ngày ngày ra ngoài chọn chỗ để xây xưởng làm đậu phụ, làm dưa muối, làm bánh bao và bánh hấp.

Những thứ này lợi nhuận thấp lại không vẻ vang nên bao nhiêu người chê cười nàng có ánh mắt thiển cẩn. Nhưng chính những xưởng nhỏ này lại nhanh chóng giúp trấn an những người dân lưu lạc. Đến ăn mày trong thành cũng được thơm lây. Bọn họ lấy bánh hấp và bánh bao từ xưởng sau đó đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán kiếm tiền.

 

Trời lạnh như thế lại có đồ ăn mang tới tận cửa, giá cũng không đắt nên mọi người cũng chịu bỏ tiền ra mua.

Tần Cù không chỉ cứu mạng người nghèo mà thậm chí còn sắp xếp công ăn việc làm cho họ. Cũng vì thế mà mọi người phải rửa mắt nhìn nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK