Tần Ngộ cất bài thi và đề bài rồi cõng rương đựng sách ra ngoài ăn cơm. Sáng sớm ngày hôm sau cậu mang bài giải kèm thư gửi ở trạm dịch.
Cậu nhìn không trung xám trắng và trong lòng cảm thấy hơi mờ mịt. Sau đó ánh mắt cậu lại tràn đầy vẻ kiên định. Mặc kệ thế nào thì cậu cũng dốc hết sức rồi, những thứ khác giao cho ông trời đi.
Bên này cậu vừa mới gửi thư đi thì bên kia đã nhận được thư của Tô tú tài hỏi cậu có về Phủ học nữa hay không.
Tần Ngộ gõ gõ trán nghĩ sao mình lại quên mất việc này.
Vì thế cậu chọn một ngày rảnh rỗi tới Phủ học xử lý việc thôi học. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, dù thư viện Thanh Khê không chọn thì cậu cũng tới quận thành xem thế nào. Ở lại Phủ học cậu cũng không học thêm được gì.
Tô tú tài cảm thấy rất luyến tiếc. Với hắn thì Tần Ngộ là một người bạn học cực kỳ tốt, tính cách ôn hòa lại không mất đi nguyên tắc. Học vấn của cậu cũng sâu sắc lại không hề kiêu căng.
Về sau có lẽ hắn sẽ chẳng gặp được người như thế nữa vì thế Tô tú tài hơi bi thương.
Huyện tôn đại nhân biết Tần Ngộ làm thế thì gọi cậu tới hỏi han một phen. Đương nhiên Tần Ngộ không ngu tới mức có gì nói đó mà chỉ bảo bản thân còn trẻ, muốn ra ngoài dạo quanh một lát.
Trước kia cậu thường xuyên nghe người ta nói, “Nếu cha mẹ còn sống thì không nên đi xa.”
Thật ra nếu tách câu này ra mà dịch nghĩa thì không hoàn chỉnh, bởi phía sau còn có một câu “Đi xa thì phải có phương hướng cụ thể”.
Ý của cả câu chính là dù ngươi đi đâu cũng phải báo tin cho người nhà chứ không phải lấy danh nghĩa hiếu thảo để giữ chân con cái bên cạnh mình.
Huyện tôn đại nhân trầm mặc trong chốc lát cuối cùng vẫn không nói gì mà để Tần Ngộ về huyện học.
Tần Ngộ rất thích giao lưu với giáo dụ, nhưng ông ấy bận quá nên thời gian bọn họ có thể nói chuyện không nhiều.
Lúc bọn họ nói chuyện phiếm ông ấy cũng thẳng thắn thể hiện hâm mộ với tuổi trẻ của cậu. Ông ấy còn nói nếu mình trẻ hơn mười mấy tuổi thì chắc chắn sẽ thi tiếp. Nhưng thiện tại ông ấy đã chẳng còn sức lực nữa.
Chưa nói tới con đường từ huyện Nghi Khê tới kinh thành quá xa xôi, ngay cả việc phải thi hội liên tiếp trong 9 ngày cũng khiến người bình thường không chịu nổi. Nếu không may có khi còn chết trong trường thi mà cũng không làm được gì.
Bản thân ông ấy mà có không may qua đời thì cũng không sao, nhưng mẹ già và vợ con ông thì phải làm sao? Vì thế ông không thể không nghĩ tới hiện thực.
Tần Ngộ cảm thấy giáo dụ đúng là một người tốt. Tuy bình thường ông ấy nghiêm túc nhưng cứ liên quan tới người nhà là ông ấy sẽ suy nghĩ chu đáo sau đó đưa ra quyết định lấy hay bỏ.
Chẳng giống đám đàn ông trong kịch, nhất là đám thư sinh, tất cả đều bội bạc, tham sống sợ chết, ích kỷ, yếu đuối vô dụng.
Theo thời tiết ngày càng lạnh, thời gian Tần Ngộ dạy ở huyện học cũng đến cuối. Những người khác đều luyến tiếc và hy vọng cậu có thể ở lại.
Nhưng Tần Ngộ uyển chuyển cự tuyệt.
Tần Hoài Minh mất mát và uể oải nhưng ai ngờ vừa quay đầu đã thấy Tần Ngộ tới cửa dạy riêng cho mình.
Cái gì gọi là ông trời cho bánh có nhân? Chính là cái này chứ gì nữa!
Phương thị cười thấy mi không thấy mắt và vội để người hầu dọn dẹp một phòng tốt nhất cho Tần Ngộ ở lại nhưng cậu xua tay bảo không cần. Buổi tối cậu còn phải về nhà, nếu không nhà cửa quá quạnh quẽ.
Phương thị nghĩ cũng đúng nên không khuyên nữa. Bà nỗ lực chăm sóc tỉ mỉ những việc khác, rồi đưa nào trà, nào bánh, nào cơm canh, tất cả đều là thứ tốt.
Tần Sùng Ân vuốt râu và không giấu được vẻ đắc ý, đi đường cũng thoăn thoắt. Ông biết ngay đứa cháu này là người tốt mà!
Triệu Cẩm Đường biết việc này thì cũng đến nghe vài lần sau đó ở lỳ không đi nữa.
Tần Ngộ rất hy vọng trong lần thi viện tiếp theo Tần Hoài Minh sẽ có tên trên bảng vàng. Như vậy nhà họ Tần sẽ tạo dựng được thế lực lớn hơn ở nơi này. Dù không được lợi gì thì ít nhất người khác cũng không dám dễ dàng bắt nạt họ.
Đến lúc đó cậu có ở nơi khác cũng yên tâm hơn.
Cậu phân 8 phần sức lực để bồi dưỡng Tần Hoài Minh, còn hai phần còn lại để quan tâm đến trong tộc. Cậu phải tiếp tục dạy Tú Sinh các kiến thức cơ sở.
Lúc Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường làm bài cậu sẽ ở bên cạnh làm chú giải cho tứ thư ngũ kinh. Như thế lúc cậu không còn ở đây người
trong tộc vẫn có thể xem được. Còn bọn họ có hiểu không thì không lo, bởi còn Tần Hoài Minh ở đây.
Tần Ngộ cố gắng làm tốt nhất có thể trong khả năng của mình.
Một lượng công việc lớn như thế dồn lên vai nên sau mùa đông cậu vẫn gầy đi một vòng dù được Phương thị và Tần Sùng Ân dùng đồ ăn ngon vỗ béo.
Nhưng hiệu quả dạy học của cậu cực tốt. Tần Hoài Minh tiến bộ rất nhanh, những thứ trước kia hắn không hiểu thì nay vừa nhìn đã thông, giống như đẩy được đám sương mù ra, cực kỳ rõ ràng.
Tuy Triệu Cẩm Đường không chăm bằng Tần Hoài Minh nhưng trong khoảng thời gian này hắn tự nhiên sinh ra cảm giác mình cũng có thể thi đỗ tú tài.
Giống như rất nhiều thứ thật khó dần dần biến thành đơn giản.
Lúc hắn về nhà nói với người nhà về việc này, ba Triệu còn trừng mắt mắng: “Thế con nghĩ xem vì sao một vị tiên sinh tốt lại khó cầu như vậy?”
Ông nhìn con trai và ánh mắt trở nên thâm sâu: “Con đúng là cái đồ có phúc.”
Triệu Cẩm Châu phụ họa và hừ lỗ mũi.
Triệu Cẩm Đường cáu nhặng lên, “Triệu Cẩm Châu, đệ muốn ăn đòn hả?”
Triệu Cẩm Châu rất là tủi thân: “Đệ cũng muốn học với Tần ca ca.” “Đệ nằm mơ đi. Mình ta tới nhà A Minh đã là mặt dày lắm rồi, lại mang
theo đệ nữa thì chẳng phải quá đáng quá thể hả?” Triệu Cẩm Đường gặm đùi gà nên miệng bóng nhờn, “Hơn nữa đệ đã viết ra mấy thứ mình không hiểu để ta chuyển cho Tần Ngộ giải đáp rồi còn gì? Đệ muốn thế nào nữa?”
Triệu Cẩm Châu không phục: “Nhìn chữ sao có thể giống như gặp người?”
Triệu Cẩm Đường lại gặm một miệng thịt gà: “Vậy đệ nỗ lực hơn đi, như thế sẽ sớm đuổi kịp chúng ta. Sau này ta đi giao lưu sẽ mang theo
đệ.”
Triệu Cẩm Châu không nói gì mà chỉ nhìn anh mình. Đuổi theo anh cậu thì dễ nhưng đuổi theo Tần ca ca thì chỉ sợ rất khó.
Triệu Cẩm Đường thấy em mình im lặng thì tưởng bản thân đã thắng một ván nên rất đắc ý.
Chớp mắt một cái đã tới cuối năm. Nhà học Triệu và Tần Sùng Ân đều cảm ơn Tần Ngộ dốc lòng dạy con mình nên chuẩn bị quà tỉ mỉ. Bọn họ biết Tần Ngộ không nhận vàng bạc, không nhận đồ quý giá nên đơn giản đặt mua hàng tết, vải vóc, đồ dùng sinh hoạt cho hai mẹ con cậu. Dù sao bọn họ cũng bao hết ăn mặc.
Tần Ngộ và mẹ muốn từ chối cũng không được. Người ta tặng quà vừa thực dụng lại hợp lý, chỉ nhìn cũng biết có lòng. Bọn họ mà cố ý từ chối thì chẳng phải không coi tấm lòng của người khác ra gì sao?
Trương thị giơ tay v.uố.t ve vải vóc. Đó là một cuộn vải bông mềm mịn, một cuộn lụa cẩm tinh xảo đẹp đẽ.
Bà còn tưởng đó là chất liệu bình thường nên nói với con trai: “Màu nguyệt bạch này hợp với con, để mẫu thân làm cái áo ngoài cho con nhé. Con mặc vào chắc chắn đẹp lắm.” Nói chuyện xong bà cầm vải ướm lên người Tần Ngộ.
Cậu đứng bất động và để mặc mẹ đo.
Mọi người thường gọi màu này là màu nguyệt bạch. Nó không phải màu trắng hay trắng mờ mà là màu xanh nhạt vì thế nó mang lại cảm giác cực kỳ dịu dàng. Chẳng trách Trương thị lại nói cái màu này hợp với cậu.
Miệng bà cứ lẩm bẩm nhắc mãi phải làm hình thức nào mới hợp với con mình.
Cái mũi của Tần Ngộ bỗng nhiên chua xót. Bởi vì cậu không biết phải nói với mẹ như thế nào về việc xa nhà.
Dù cậu ở quận thành thì một năm ít nhất cũng có thể về nhà vài lần. Nhưng nếu thật sự tới Kim Lăng thì núi cao sông dài, một năm sợ rằng cậu chỉ có thể về nhà một lần đã là nhiều.
Trương thị khua tay múa chân xong lại đi xem những món quà khác. Đột nhiên bà sợ hãi than: “Ai u, đây là mua cho ta này!”
Tần Ngộ thu lại tâm tình và đi qua đó xem thì phát hiện đó là một đôi hoa tai hồng nhạt. Nó vừa xinh đẹp lại độc đáo, cực thích hợp cho mẹ cậu đeo.
Trương thị dỗi nói: “Sao con lại tiêu tiền vào cái này?”
Tần Ngộ nghẹn hết cả lời, mãi mới nói: “Đây không phải con mua.” Trương thị sửng sốt: “Không phải con mua?”
Tươi cười trên mặt bà ảm đạm hơn. Bà nhìn đôi hoa tai, trong mắt không còn yêu thích như lúc trước.
Tần Ngộ xoa xoa vành tai và tìm kiếm trong đống quà sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ.
“Đây mới là con mua.” Đó là một đôi hoa tai trân châu hình giọt nước. Cậu cảm thấy hoa tai mình mua không đẹp bằng đôi kia.
Nhưng Trương thị lại không nghĩ thế. Bà cầm đôi hoa tai trân châu và đeo lên tai sau đó cầm gương đồng ngắm với vẻ vui sướng kinh ngạc: “Không ngờ có một ngày ta cũng được đeo hoa tai trân châu. Trước kia ta chỉ thấy những phu nhân nhà giàu đeo cái này.”
Ở trong ấn tượng của bà thì trân châu còn quý hơn vàng bạc.
Lúc ăn tết, Trương thị mặc quần áo mới, đeo trang sức con trai mua cho. Người khác vừa hỏi bà đã giả vờ oán trách con mình tiêu tiền linh tinh khi mua mấy thứ này, vừa không thể ăn lại không thể uống, cũng không có lợi gì.
Bọn họ cũng có qua lại với người trong tộc. Trương thị có thể cảm nhận rõ sự kính trọng của người khác dành cho mình và cảm sự hâm mộ dành cho quần áo, trang sức bà mặc trên người.
Người nhà mẹ đẻ của bà cũng tới nhưng thái độ của bà chỉ nhàn nhạt, nói dăm ba câu là tiễn khách.
Qua Nguyên Tiêu chừng một tháng rốt cuộc Tần Ngộ cũng nhận được thư của Thích Lan. Trong thư, Thích Lan khen Tần Ngộ hết lời, còn nói thầy giáo của thư viện Thanh Khê rất hài lòng. Hắn giục Tần Ngộ nhanh chóng tới thư viện.
Tần Ngộ cầm bức thư và siết chặt.
Hôm nay Trương thị đóng cửa hàng rồi chào hỏi mọi người và vui vẻ về nhà. Ai biết vừa về tới nơi bà lại thấy con trai đã chờ sẵn trong sân.
“Ngộ Nhi.”
Tần Ngộ cười cười, “Mẫu thân, hôm nay con gọi đồ ăn bên ngoài.”
“Sao lại phải mua ở ngoài? Con muốn ăn gì mẫu thân làm là được.” Trương thị thuận miệng oán giận hai câu rồi đi rửa tay ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Tần Ngộ không ngừng gắp đồ ăn cho mẹ mình, cá cũng gỡ xương mới gắp cho bà.
Trương thị vui như nở hoa: “Kệ ta, con mau ăn đi.” Tần Ngộ cười và đáp vâng.
Sau khi ăn xong, hai mẹ con ngồi trong phòng nói chuyện. Tần Ngộ đi đến phía sau đấm lưng, bóp vai cho mẹ. Ánh sáng mềm mại khiến khuôn mặt của cậu càng thêm ôn hòa.
“Hôm nay ngài có mệt không?”
“Ta chỉ động chút mồm mép thì mệt cái gì!”
Trương thị cười nói: “Ngộ Nhi, hôm nay con hơi kỳ quái.” Tuy ngày thường con bà cũng rất hiếu thảo nhưng hôm qua nay quả thực tốt quá mức.
Không biết vì cái gì mà lòng bà thấy hơi bất an.
Trực giác nói bà không nên ở đây nữa nhưng bà vừa muốn đứng dậy lại nghe Tần Ngộ mở miệng khiến bà đờ người.
Cậu một hơi nói hết, sau đó chỉ thấy căn phòng yên lặng thật lâu, tiếng hit thở của cậu cũng nhẹ hơn bình thường.
Tần Ngộ thử gọi: “…… Mẫu thân.”
Trương thị chậm rãi xoay người, nước mắt đầy mặt: “Kim Lăng mà con nói có phải Kim Lăng người ta hay nhắc đến trong kịch không?”
Tần Ngộ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đau thương của bà mà chỉ rũ mắt và nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trương thị thấp giọng lẩm bẩm: “…… Xa… như thế ư?” “Mẫu thân, con…”
Trương thị xua xua tay và lảo đảo trở về phòng mình. Tần Ngộ xoa mặt và cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Một đêm dài dòng qua đi. Sớm hôm sau Trương thị dậy nấu cơm sáng cho con mình và thu dọn hành lý cho cậu.
Mẹ Tần Tú Sinh và mọi người có chìa khóa cửa hàng đậu phụ nên họ chủ động tới, không cần bà phải qua đó.
Cả đêm qua Tần Ngộ trằn trọc khó ngủ, lúc trời gần sáng cậu mới thiếp đi.
Mẹ cậu vẫn như thường, không có gì khác biệt. Nhưng đó là nếu họ lờ bọc hành lý ở góc và đôi mắt khóc sưng húp của bà.