Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là một ngày nắng hiếm có trong mùa đông. Ngôn Thư trang điểm từ sáng sớm và chào hỏi mẹ chồng rồi ra ngoài.

Từ khi Tần Ngộ hồi kinh và thăng hai cấp là Ngôn Thư nhận được rất nhiều thiệp mời. Không chỉ có nàng mà có cả thiệp mời cho Trương thị. Có thiệp còn mời luôn hai mẹ con.

Ban đầu Trương thị thấy tò mò nên có tham gia một vài buổi. Có Ngôn Thư ở bên cạnh hỗ trợ nên bà cũng không làm gì đáng chê cười. Nhưng từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc yến hội bà luôn căng thẳng vì sợ làm sai, nói sai khiến con trai mất mặt. Vì thế sau yến hội bà cảm thấy còn mệt hơn trước kia dậy sớm làm đậu phụ.

Hơn nữa, không biết có phải bà nghĩ nhiều hay không nhưng mỗi khi A Thư không ở bên cạnh hỗ trợ là lại có quan phu nhân tới trước mặt bà và giả vờ kinh ngạc hỏi: trước đây bà thực sự làm đậu phụ một mình để nuôi con ư?

Trương thị dựa vào đôi tay của chính mình để nuôi con. Khi Tần Ngộ còn nhỏ luôn ốm đau bệnh tật nên bà vừa lo lắng lại phải chăm sóc. Cuối cùng bà thành công nuôi con lớn lên khỏe mạnh. Hắn trưởng thành lại rất có hiếu khiến bà cực kỳ kiêu ngạo và tự hào.

Nhưng những vị quan phu nhân khác đa phần đều xuất thân tiểu thư nhà giàu, của cải cũng dày. Vì thế Trương thị tự nhiên cảm thấy yếu thế. Tuy A Thư sẽ giúp bà ngăn cản công kích nhưng bản thân bà cũng không thoải mái.

 

Sau đó Tần Ngộ nhìn ra cảm xúc của mẹ mình không đúng nên kịp thời an ủi mới giải được khúc mắc trong lòng bà.

Từ đó Trương thị không tham gia yến hội nữa mà tình nguyện tới cửa hàng đậu phụ xem tình hình buôn bán thế nào, rồi tính tiền.

Cuộc sống của bà đơn giản, dù đã sống vài thập niên và có kinh nghiệm nhưng bà chỉ có thể ứng phó với tình huống bình thường, còn đối với đám quan gia phu nhân thì thế là không đủ.

Sau vài lần nói chuyện phiếm, đối phương đã đoán được tính cách của bà.

Trương thị không biết là hiện tại đám quan gia phu nhân kia đều hối hận đến xanh cả ruột vì sao lúc trước Tần Ngộ đỗ Thám Hoa họ lại không nhanh chân cướp người trước.

Vì sao lúc trước bọn họ lại do dự ư? Đơn giản là vì bọn họ cảm thấy gia cảnh của Tần Ngộ không tốt, rồi hắn lại là con một, bên trên chỉ có một người mẹ góa bụa. Bọn họ sợ con gái mình gả cho hắn sẽ bị quả phụ hành hạ và chịu tủi thân. Nhưng hiện tại xem mối quan hệ giữa Trương thị và Ngôn Thư thì thấy rất tốt, còn tốt hơn những nhà khác.

Nói một câu không dễ nghe thì trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, Ngôn Thư mới là người quyết định. So ra thì người làm mẹ chồng như Trương thị đa phần đều nghe con dâu nói.

Cái này hoàn toàn khác với bọn họ tưởng tượng.

Ai bảo quả phụ khó chơi? Ai bảo quả phụ coi con dâu như kẻ địch thế?

Hơn nữa từ mấy câu Trương thị nói thì thấy nhà họ Tần chẳng có bao nhiêu quy định. Bản thân bà cũng không bắt con dâu phải thưa gửi sáng tối hay hầu hạ gì.

Bà mẹ chồng như Trương thị quả thực quá hiền lành so với bọn họ tưởng. Nhưng nếu chỉ có thế thì bọn họ còn miễn cưỡng không hối hận lắm. Ai biết gia cảnh nhà họ Tần cũng hoàn toàn không tệ. Tần Ngộ mua được nhà, còn có liên hệ với nhà họ Hoắc, thăng quan cũng nhanh. Một kẻ áo vải bình dân như hắn cứ thế mở một con đường ở nơi quan trường và xông lên khiến bọn họ càng thêm hối hận.

 

Tần Ngộ mới hai mươi tuổi đã là quan lục phẩm ở kinh thành, còn làm việc ở Lại Bộ. Nếu hắn là con rể nhà họ thì chỉ cần hơi tác động là một hai năm nữa hắn sẽ trèo cao hơn.

Ấy thế nhưng hắn lại là con rể nhà họ Ngôn.

Đại cô nương nhà họ Ngôn đúng là nhanh tay. Lúc trước bọn họ còn cười nàng ấy có mắt như mù, con gái dòng chính của quan tứ phẩm kinh thành lại gả cho một Thám Hoa lang chẳng có gì trong tay thì về sau chỉ có mà khóc.

Ai ngờ cái tát này lại tới nhanh thế.

Hôm nay phu nhân của Lại Bộ viên ngoại lang tổ chức tiệc thưởng mai. Địa điểm là ở một thôn trang nơi ngoại ô. Xe ngựa nhà họ Tần dừng trước cửa, A Châu vừa đỡ Ngôn Thư xuống dưới đã có một vị quản sự đi lên đón.

“Tần phu nhân tới, mau mời vào.”

Hôm nay Ngôn Thư mặc một cái váy bông trắng như tuyết, bên ngoài là áo choàng lông cáo màu đỏ tôn làn da trắng nõn và vẻ mặt tươi tắn của nàng.

Các nàng đi theo quản sự vào thôn trang. Nơi này có hai khu nhà, cây mai ở sân trước. Bọn họ vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng người trong viện.

Trong cái sân to như thế, một đám phu nhân và tiểu thư quan gia đang giao lưu. Lúc thấy Ngôn Thư tới, có người ngó lơ, cũng có người tiến lên hỏi han.

“Tần phu nhân.” Một vị phu nhân quan lục phẩm chủ động hành nửa lễ với nàng.

Ngôn Thư đáp lễ và cười nói: “Lưu phu nhân, đã lâu không gặp. Dạo này vẻ mặt tỷ càng ngày càng tốt hơn.”

Lưu phu nhân theo bản năng sờ sờ mặt mình. Bà đã hơn 30, sắp 40, coi như ở tuổi làm mẹ chồng rồi nên cũng không quá để ý vẻ bề ngoài như các cô nương còn trẻ nhưng dù sao cũng là phụ nữ, được khen thì ai mà chả vui.

 

Hai người trò chuyện trong chốc lát mới tách ra và Ngôn Thư đi đến bên dưới tán hoa mai để ngắm nhìn.

“Muội chăm chú như thế làm ta còn tưởng hoa này làm bằng vàng.”

Phía sau truyền đến một giọng nữ thế là Ngôn Thư quay đầu thì thấy Hạ thị, vợ của Trương Hòa.

Nàng lập tức vui vẻ gọi: “Hạ tỷ tỷ cũng tới ư?”

Hạ thị lớn hơn Ngôn Thư một tuổi nên hai người gọi nhau là chị em. Lúc Tần Ngộ không có ở kinh thành, Hạ thị thường đi tìm Ngôn thư để trò chuyện. Hai người đều là nữ nên cũng không cần kiêng kị nhiều.

Hạ thị lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán và nhìn ánh mặt trời chói lòa trên đỉnh đầu sau đó oán giận: “Sớm biết hôm nay nắng như thế thì ta đã mặc ít quần áo hơn.”

Nàng liếc nhìn áo choàng trên người Ngôn Thư và chỉ cảm thấy ê răng: “Ta nhìn muội mặc đã thấy nóng.”

“Buổi sáng nay hơi lạnh.” Lúc này Ngôn Thư cũng cảm thấy hơi nóng nên cởi áo choàng và giao cho A Chân cầm.

Hạ thị nhìn cái váy bằng bông của Ngôn Thư thì kinh ngạc cảm thán: “Màu này hợp với muội thật đó. Cái eo này đúng là khéo, cứ thế giúp muội tôn dáng người.” Rồi nàng ấy khen: “Đẹp!”

Sau đó Hạ thị thần bí dán đến gần hỏi: “Đây là vị kia nhà muội chọn cho muội hả?”

Ngôn Thư hé miệng cười và không nói gì.

Hạ thị hừ hừ: “Ta biết ngay mà. Sau khi Tần đại nhân rời khỏi kinh thành muội mặc đơn giản cực kỳ. Nhưng phải nói là ánh mắt Tần đại nhân tốt thật đó.”

Cái váy áo bông của Ngôn Thư được thêu chỉ vàng ở vai áo khiến bộ đồ đơn giản thêm quý khí và phong nhã.

Hạ thị nhỏ giọng lẩm bẩm: “Về nhà ta sẽ bảo Trương Toái Tiềm mấy câu. Công việc của chàng cũng không bận, nếu chàng có rảnh ta sẽ kéo chàng cùng đi chọn vải may váy áo.”

 

Trương đại nhân đang làm việc đột nhiên hắt xì thế là vội nhìn quanh: Có ai để ý tới hắn đâu nhỉ?

Hắn còn tưởng mình trộm lười bị người ta phát hiện thế là vội xoa xoa ngực và đau lòng cho chính mình. Có trời đất chứng giám, hắn cũng đâu phải rảnh không có gì làm rồi chỉ ăn với bốc phét. Chẳng qua hôm nay hắn làm xong việc rồi nhưng chưa tới giờ tan làm nên hắn chỉ đành giả vờ bận rộn.

Bằng không cấp trên thấy hắn nhàn rỗi sẽ lại nhét cho hắn một đống việc. Lương tháng thì có từng ấy, hắn có làm nhiều hơn thì mỗi tháng cũng đâu có thêm xu mẻ nào? Thế mà cứ làm cho đẫy vào thì hắn lỗ à?

Còn lâu hắn mới làm.

Chả biết vợ hắn đang làm gì. Hình như tối qua nàng nói hôm nay sẽ đi dự tiệc thưởng mai gì đó.

Hắn nhìn nhìn bên ngoài thì thấy không trung xanh thẳm, mây trắng lãng đãng, đúng là ngày nắng đẹp.

Hu hu, hắn cũng muốn đi chơi!

Hạ thị và Ngôn Thư trò chuyện về các loại vải, hoa văn, sau đó lại nói hoa mai, thơ từ. Nói chung họ nói đủ cả từ thứ tầm thường cho đến thứ nho nhã.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên Hạ thị “hả” một tiếng: “A Thư, kia hình như là mẹ và em gái muội kìa.”

Ngôn Thư quay đầu lại và quả nhiên thấy hình bóng quen thuộc trong đám người.

Hạ thị hơi nhíu mày: “Kỳ lạ thật. Viên ngoại lang đâu có bằng cấp với cha muội, vì sao mẹ muội lại mang theo con gái tới yến hội thế này?”

“Muội cũng không biết.” Ngôn Thư nghĩ nghĩ và thấp giọng nói: “Tỷ chờ ta một lát nhé, để ta qua chào hỏi một tiếng.”

Tuy nàng và mẹ kế không có quan hệ huyết thống nhưng trên danh nghĩa thì đối phương vẫn là mẹ nàng. Nếu gặp mà không chào hỏi thì sẽ khiến người ta nói ra nói vào.

 

Ngôn Thư xuyên qua đám người đi tới chỗ Ngôn phu nhân và nhún chân hành lễ: “A Thư không biết mẫu thân cũng tới nên chậm trễ một lát, mong mẫu thân thứ lỗi.”

Ngôn phu nhân nâng nàng dậy và kéo tay nàng cười khanh khách nói: “Không sao, gần đây con thế nào?”

Ngôn Thư: “Cảm ơn mẫu thân quan tâm, mọi thứ đều tốt.”

Sau đó Ngôn Thư nghiêng đầu nhìn về phía Ngôn nhị cô nương: “Nhị muội muội trổ mã càng ngày càng đẹp.”

Ngôn nhị cô nương hành lễ, “Đại tỷ tỷ.”

Ngôn phu nhân dỗi nói: “Nàng vẫn là bộ dạng đó thôi.” Ngôn nhị cô nương trộm bĩu môi.

Ngôn phu nhân trò chuyện với Ngôn Thư trong chốc lát mới nói: “Bên kia là bạn con hả? Nàng ấy vẫn luôn nhìn con.”

Ngôn Thư quay đầu lại và gặp ánh mắt của Hạ thị.

Ngôn phu nhân ôn hòa nói: “Nếu bạn đang đợi thì con mau qua đó đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Lời này dễ nghe nhưng chẳng phải đang ngầm đuổi nàng đi ư?

Ngôn Thư cũng hành lễ và xoay người qua chỗ khác. Mọi người lặng lẽ nhìn cảnh này với tâm tình khác nhau.

Không bao lâu sau phu nhân của viên ngoại lang tới. Bà ấy nói vài câu giúp không khí náo nhiệt sau đó tuyên bố yến hội chính thức bắt đầu.

Nếu là tiệc thưởng mai lại có một đám phu nhân cùng tiểu thư thì luôn có màn ngâm thơ và đối câu, hoặc chơi mấy món nhạc cụ.

Bề ngoài nói là thưởng mai nhưng trên thực tế chính là ngắm người. Các vị tiểu thư sẽ biểu diễn tài nghệ, còn mọi người ngắm nhìn.

À, họ đứng xem.

Nếu dọn bàn ghế ra và để những người khác ngồi thì có vẻ coi nhẹ các vị cô nương đang đứng biểu diễn.

 

Hạ thị nhỏ giọng nói: “Đó là con gái của huyện doãn tại kinh thành, thật là đẹp, thơ nàng ấy làm cũng hay.”

Tài năng và vẻ đẹp của một cô nương sẽ được truyền đi theo cách này.

Ngôn Thư cũng chú ý hai phần, còn phần lớn nàng vẫn để ý tới mẹ kế và em gái mình ở bên kia. Nàng thấy mẹ kế đang nói chuyện với một vị phu nhân, còn Ngôn nhị cô nương đứng ở bên cạnh với vẻ mặt ngượng ngùng.

Ánh mắt nàng hơi lập lòe nghĩ: em gái nàng cũng đã tới tuổi làm mai. Nhưng với tình cảm mà bà ấy dành cho con gái thì hẳn phải đưa con tới tham gia những yến hội của các vị phu nhân cấp cao hơn mới phải chứ?

Ngay cả lúc trước mẹ kế sắp xếp xem mặt cho nàng cũng toàn chọn cao hơn, hoặc ít nhất ngang bằng. Vì thế Ngôn Thư quả thực không hiểu việc này là sao. Có điều nàng cũng không tiện hỏi thăm, sợ người ta nghĩ nhiều.

Nếu đối phương không nói thì nàng cũng coi như không biết là được.

Buổi chiều yến hội kết thúc và Ngôn phu nhân mang theo con gái trở về. Không khí trong xe ngựa hơi căng thẳng. Ngôn phu nhân không còn vẻ mặt tươi cười như ở trước mặt mọi người mà trầm xuống. Ngôn nhị cô nương thì mang vẻ mặt không phục.

Thật vất vả mới về tới nhà. Lúc hai mẹ con trở lại sân sau, Ngôn phu nhân để những người khác đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Bấy giờ bà mới không nhịn được và cả giận mắng: “Đây là gia đình mà con một lòng muốn gả hả? Thế thì con ném hai mắt mình đi cho rồi.”

“Mẫu thân!”

Ngôn phu nhân giận sôi máu: “Hôm nay con cũng ở đó, chẳng lẽ con không thấy vẻ đắc ý trên mặt mẹ của đối phương hả? Con là con dái dòng chính của quan tứ phẩm lại coi trọng con trai của một viên quan lục phẩm thế mà nhà đó còn không mang ơn đội nghĩa, còn dám vênh mặt.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK