Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày mùa hè có mưa nhỏ mang đi khô nóng và để lại mát lạnh.

Cát trắng bắn lên, ba thiếu niên vung tay luyện quyền trong mưa bụi kéo dài. Hoàng trưởng tôn và Tưởng Danh luyện tập những tư thế tương đối đơn giản còn Hoắc Anh luyện một lát đã đi tới trước mặt Thái Tử thiếu phó và chắp tay nói: “Mong thiếu phó chỉ dạy.”

Đông Cung có tam sư gồm: Thái Tử thái sư, Thái Tử thái phó, Thái Tử thái bảo. Thái Tử thái sư dạy văn, Thái Tử thái phó dạy võ, Thái Tử thái bảo phụ trách an toàn của Thái Tử.

Tam sư đều là quan từ nhất phẩm mà quan viên đi đến chức vị này thì chính là trọng thần của triều đình, phò tá quân vương, xử lý quốc gia đại sự. Nếu để các vị trọng thần này làm thầy giáo thì chả khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.

Thế nên sau đó tam sư trở thành chức suông, phần lớn là mang tính vinh dự. Hơn nữa đa phần đều là kiêm nhiệm.

Nhưng Thái Tử vẫn cần người dạy dỗ thế nên cái chức Thái Tử thái sư được thêm một chữ “thiếu”. Tức là Thái Tử thiếu sư sẽ giảng văn. Mà thế còn chưa đủ, nếu Thiên Tử cảm thấy một người nào đó có học vấn không tồi sẽ cố ý ra lệnh cho người đó dạy Thái Tử. Nhưng Thiên Tử

 

thường chọn trong Hàn Lâm Viện bởi dù sao thì nơi ấy cũng coi như kho nhân tài.

Thái Tử thiếu phó và Lý thiếu sư không giống nhau. Ông ấy rất quý Hoắc Anh. Lúc luyện võ chắc chắn khó tránh khỏi bị thương, nhưng trước giờ Hoắc Anh chưa từng kêu khổ, đã thế vừa ngã là có thể vùng dậy chạy nhảy ngay được.

Thiếu phó cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không tiện hỏi, bụng nghẹn một đống câu hỏi cũng rất khó chịu.

Lúc này Hoắc Anh muốn cùng ông đấu một trận nên ông cũng nghiêm túc nghênh đón, hoàn toàn không khinh thường thằng nhãi con này.

Hoắc Anh hét to một tiếng và vọt lên. Đứa nhỏ 7-8 tuổi lại có sức bật hơn hẳn các bạn cùng tuổi. Lúc trước thiếu phó từng bất cẩn và trúng một đấm của thằng nhãi này đau đến độ suýt thì không giữ được bình tĩnh.

Nhìn nắm tay nho nhỏ mà sao đánh người đau thế.

Hoắc Anh và thiếu phó đánh nhau thế là hoàng trưởng tôn và Tưởng Danh ngừng lại quan sát.

Hoắc Anh nhỏ nên lựa chọn cận chiến với ý đồ nhảy lên người thiếu phó. Ông nhìn thấu ý đồ của thằng nhóc nên cảnh giác phòng thủ, đồng thời tiến công.

Hai người nhanh chóng đánh mười mấy hiệp. Lúc thiếu phó tung một đấm thì Hoắc Anh hơi nghiêng người né, sau đó cậu ôm lấy cánh tay thiếu phó và nương vào đó để bật lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Thiếu phó còn đang ngây ra thì Hoắc Anh đã nhảy lên lưng ông, hai tay nhỏ vòng lại kẹp cổ ông.

Gân xanh gồ lên trên trán thiếu phó, ông mắng to: “Hoắc Anh, không được dùng sát chiêu.”

Lạnh lẽo trên mặt Hoắc Anh lập tức tan đi, sau đó cậu bị thiếu phó quăng ra ngoài. Hoắc Anh lăn một vòng và nhanh chóng đứng thẳng.

Cậu hơi tủi thân, “Thiếu phó, con không dùng sát chiêu.”

 

Thiếu phó trừng mắt hổ thế là Hoắc Anh không dám hé răng. “Đứng tấn, ba mươi phút!”

Hoắc Anh mếu miệng: “Vâng.”

Thiếu phó đen mặt rời đi và theo lý thì Hoắc Anh chẳng cần nghiêm túc đứng tấn nhưng cậu nhóc vẫn nghiêm túc tuân theo.

Hoàng trưởng tôn và Tưởng Danh đứng hai bên thế là Hoắc Anh tức giận nói: “Nhìn ta làm gì, chưa thấy người bị phạt bao giờ à?”

Tưởng Danh cực kỳ hâm mộ Hoắc Anh ở điểm này. Bọn họ là thư đồng của hoàng trưởng tôn, là hoàng tộc chính thống vì thế ngày thường cậu luôn cẩn thận e dè sợ bước nhầm. Nhưng Hoắc Anh lại cực kỳ tùy tiện, giống như ở trong mắt cậu thì hoàng trưởng tôn cũng không khác gì những người thường.

Lý thiếu sư đã từng dạy dỗ Thái Tử điện hạ nên mỗi khi Thái Tử và hoàng trưởng tôn thấy Lý thiếu sư đều rất cung kính. Ấy vậy mà Hoắc Anh lại dám đối đầu với ông ấy, kết quả còn chiến thắng.

Người nhà họ Hoắc cũng thật bênh con cháu khiến cậu rất hâm mộ. Nếu đổi thành cậu mà dám làm như Hoắc Anh thì chắc chắn sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết.

Tưởng Danh không dám hé răng mà chỉ cẩn thận nhìn thoáng qua hoàng trưởng tôn và thấy đối phương không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Anh.

Hoàng trưởng tôn vẫn luôn bình tĩnh, thông minh lại giữ lễ. Nhìn từ khía cạnh nào cũng thấy cậu phù hợp với hình tượng hoàng trưởng tôn.

Cậu và Hoắc Anh đứng một chỗ thì Hoắc Anh chính là nhân vật phản diện. Người bình thường đều cho rằng hoàng trưởng tôn sẽ chán ghét Hoắc Anh vì dù sao hình tượng của Hoắc Anh cũng là học sinh hư.

Ngày thường hoàng trưởng tôn cũng luôn nghiêm mặt nhỏ, giống như không vui. Nhưng không ai biết, ngay cả mẫu phi của cậu cũng không biết cậu rất thích chơi với Hoắc Anh. Cậu thích tính tình thoải mái và to gan của Hoắc Anh, càng thích cái vẻ không sợ trời không sợ đất của bạn mình.

 

Cậu muốn trở thành một người giống Hoắc Anh nhưng thân phận và sự dạy dỗ khiến cậu vĩnh viễn không thể trở thành một “Hoắc Anh” thứ hai.

“Sao ngươi lại làm thế?” Hoàng trưởng tôn thấp giọng hỏi. Hoắc Anh bĩu môi: “Bởi vì ta muốn thắng.”

“Đó là không đúng.” Hoàng trưởng tôn theo bản năng bắt đầu giảng đạo lý cho Hoắc Anh.

Ai ngờ thằng nhãi kia không thèm cho cậu mặt mũi mà lập tức trợn mắt một cái tỏ vẻ phản đối. Tưởng Danh đứng ở bên cạnh cực kỳ lo lắng.

Cậu sợ một ngày nào đó hoàng trưởng tôn không nhịn nổi sẽ ra tay thu dọn Hoắc Anh.

Hoàng trưởng tôn nói nói mới phát hiện thái độ của Hoắc Anh và hé miệng hỏi: “Vị Tần tiên sinh kia dạy ngươi như thế này sao?”

Hoắc Anh lập tức nhíu lông mày be bé: “Có ý gì?” “Phải tôn sư trọng đạo.” Hoàng trưởng tôn khuyên nhủ.

“Ta đương nhiên biết.” Hoắc Anh hừ hừ hai tiếng rồi cũng mềm giọng: “Nên ta mới nhận phạt.”

Cuối cùng cậu còn nói thêm: “Tần tiên sinh tốt lắm, ngươi đừng có phỏng đoán ngài ấy.”

Những lúc không có người khác, Hoắc Anh luôn quên không xưng hô cung kính với hoàng trưởng tôn.

“Tần tiên sinh của ngươi tốt thế à?” “Tốt lắm. Ta thích tiên sinh lắm.”

Lúc này thì không chỉ hoàng trưởng tôn mà ngay cả Tưởng Danh cũng rất kinh ngạc. Với cái tính tình thối tha của Hoắc Anh mà cũng thích một người tới mức ấy thì người kia phải thế nào đây?

Tần Ngộ thấy mũi hơi ngứa nên hắt xì một cái: Ai cứ nhắc mình thế nhỉ?

Từ khi Tần Ngộ xé rách mặt với Liễu chủ sự thì hiện tại ba vi chủ sự trong phòng chả ai thèm để ý tới ai.

 

À, nói không để ý thì cũng không đúng lắm vì ngày nào Hà chủ sự cũng mắng Liễu chủ sự. Tần Ngộ cực kỳ hoài nghi Hà chủ sự đã tìm được một cái cớ danh chính ngôn thuận để trút giận nên ngày nào cũng hăng hái.

Liễu chủ sự thật sự không chịu nổi nên móc mỉa Tần Ngộ: “Tần chủ sự đúng là giỏi, còn biết mượn đao giết người.”

Rồi ông ta lại nói với Hà chủ sự: “Hà chủ sự đừng để người ta lợi dụng mà còn không biết.”

Tần Ngộ cười cười đáp: “Nói tới mượn đao giết người thì Tần mỗ còn kém xa Liễu chủ sự. Nếu không phải Tần mỗ phát hiện sớm thì chỉ sợ lúc này Tần mỗ và Hà chủ sự đã tranh chấp tới góc nào rồi.”

Hà chủ sự mới vừa bình tĩnh đã lại thấy khói bốc lên đầu. Văn nhân là chúa khắc nghiệt, mỗi chữ như dao, đâm là máu chảy đầm đìa.

Ngày hôm sau Liễu chủ sự xin nghỉ bệnh. Tần Ngộ cho rằng đây chỉ là tạm thời nhưng ai ngờ ông ta lại như tìm được biện pháp đối phó với họ nên không chịu tới làm. Quan trên lập tức chia việc của ông ta cho hai người họ.

Hà chủ sự lập tức nổ tung và chạy tới trước mặt viên ngoại lang mà nói một tràng, tóm lại là: việc nào làm được ông ấy sẽ làm, việc nào không được thì đừng hòng ông làm.

Viên ngoại lang còn muốn khuyên nhưng Hà chủ sự căn bản không nghe và tuyên bố muốn tới trước mặt lang trung đại nhân để nói cho ra nhẽ.

Người khác có lẽ sẽ nghĩ Hà chủ sự nóng giận nhưng thật ra không phải thế.

Ông ấy có gia cảnh bình thường và khó có thể lên cao hơn. Năng lực của ông ấy cũng tầm thường, tính tình không tốt nên cũng chẳng có nhiều bạn. Có điều ông ấy đã làm ở đây mười mấy năm nên một khi nháo nhào lên cũng không phải chuyện nhỏ.

Hà chủ sự náo loạn một lúc thế là ngày tiếp theo Liễu chủ sự đành vác mặt mo tới làm và lại bị châm chọc mỉa mai một trận.

Đương nhiên, Hà chủ sự không vừa mắt Liễu chủ sự thì cũng chẳng thích Tần Ngộ hơn tí nào. Nhưng Tần Ngộ không sao cả vì thế mặc kệ ông ấy nói cái gì khó nghe hắn cũng chỉ ậm ừ, không hề tức giận.

 

Qua vài lần Hà chủ sự cảm thấy không thú vị nên buông tha cho Tần Ngộ.

Liễu chủ sự lại không được như thế. Vốn là ông ta có lỗi trước nên khi bị Hà chủ sự chỉ vào cái mũi mắng là đồ đê tiện, đồ tiểu nhân hai mặt, âm hiểm xảo trá thì đương nhiên ông ta sẽ không vui.

Những người khác đều chú ý tới Liễu chủ sự và Hà chủ sự nhưng riêng Tần Ngộ lại nhận ra một chút kỳ lạ ở đây.

Lúc trước Tần Ngộ vạch trần chuyện này và bọn họ bị viên ngoại lang gọi tới. Thái độ của ông ta lúc đó khá ba phải và Tần Ngộ cho rằng ông ta chỉ muốn giữ thể diện cho Nghiệm phong tư. Nhưng sau đó Liễu chủ sự bị xác nhận là chủ mưu hãm hại đồng nghiệp và bị phạt. Hình phạt kia nhìn thì nặng nhưng tổn thất thực sự không đáng bao nhiêu, đối phương vẫn là chủ sự như cũ.

Sau đó Liễu chủ sự cố ý xin nghỉ không tới và viên ngoại lang cũng làm như không biết và tiện thể chia việc của ông ta cho hai người còn lại.

Nếu đây không phải thiên vị thì thế nào mới là thiên vị?

Tần Ngộ xoa mày, trong lòng càng thêm phòng bị và cảnh giác với viên ngoại lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK