Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngộ may mắn được tham gia nghi thức khai giảng thời cổ đại với hoa tươi, pháo trúc và một đám học sinh mặc đồng phục đứng trên quảng trường nghe sơn trưởng và một vài thầy giáo có thân phận nói chuyện.

Trong đó có vài vị là đại nho nổi danh.

Đồng phục của thư viện Thanh Khê là áo ngoài màu thiên thanh, bên trong là áo trắng, đầu đội khăn chít màu xanh nhạt, eo là thắt lưng cùng màu, giày đen đế trắng. Đây là màu sắc hợp với đa số và khiến người ta lộ vẻ cao gầy.

Giờ phút này mấy ngàn người trên quảng trường đều mặc một màu, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng phía trước tạo ra khí thế vô cùng to lớn.

“…… Nghiệp tinh ư cần hoang ư hy, hạnh thành ư tư nhi huỷ ư tuỳ (Nghiệp học tinh thông nhờ chuyên cần, dở dang do qua loa hời hợt, đức hạnh thành tựu nhờ suy nghĩ sâu xa, đức hạnh bị huỷ hoại do cẩu thả tuỳ tiện – Hàn Dũ – Tiến học giải). Làm người chớ nên bỏ bê học tập, lãng phí thời gian quý báu.” Sắc mặt sơn trưởng nghiêm lại, giọng hàm hậu có lực, mỗi từ đều là lời dạy dỗ ân cần và kỳ vọng với các học sinh.

Mọi người cùng đáp vang: “Học sinh ghi nhớ lời sơn trưởng dạy bảo.” Nghi thức này kéo dài nửa canh giờ sau đó mọi người lục tục rời đi.

Buổi chiều Tần Ngộ nhìn thấy thầy giáo dạy mình. Đó là một vị tiên sinh tuổi chừng 47-48, giữa mày có nếp nhăn thật sâu, ánh mắt sắc bén, bộ dạng điển hình của người nghiêm khắc và ngay ngắn.

“Từ nay về sau lão phu sẽ giảng giải sử luận cho mọi người.” Tất cả đứng dậy cúi chào ông ấy.

Tiếp theo ông ấy giảng “Tam Quốc Chí”. Đúng là một người làm việc hiệu quả cao.

 

Phần đầu tiên chính là Quan Vũ cạo xương chữa thương. Đây có lẽ là câu chuyện xưa mà đứa nhỏ nào cũng từng nghe nhưng giờ phút này nghe ông ấy giảng lại thấy ý nghĩa khác. Nội dung chương này rất ngắn, chỉ vài trăm chữ nhưng thầy giáo lại giảng từ nội dung tới đánh giá của người sau về Quan Vũ rồi kéo dài tới cuộc đời của ông. Cuối cùng ông ấy còn giảng tới thời đại và bối cảnh khi đó.

Ông ấy cứ thế giảng liên tiếp một canh giờ rưỡi, nước trà thêm hết lần này tới lần nọ. Học sinh phía dưới cũng dần biến từ tập trung tới cố hết sức để theo.

Thầy giáo đương nhiên sẽ không nói những lời vô nghĩa. Nội dung trong một canh giờ rưỡi vừa qua chính là kiến thức nhưng nếu muốn họ vừa nhớ kỹ hết lại có thể lý giải thì đúng là quá khó.

“Hôm nay chỉ giảng tới đây thôi.” Thầy giáo bỏ lại một câu này và nhấc chân bỏ đi không hề quay đầu.

Tần Ngộ xoa xoa cái đầu căng lên và trong lòng sinh ra áp lực. Những người chung quanh hoặc nhỏ giọng thảo luận hoặc nhắm mắt trầm tư.

Bản thân cậu nhìn ghi chép lộn xộn của mình và bắt đầu ghi nhớ. Tới tối Tần Tú Sinh mang hộp cơm về thì thấy Tần Ngộ đang sao chép cái gì đó. Vừa nhìn cậu đã phát hiện đó đều là sách liên quan tới Tam Quốc Chí.

Sau khi tan học, Tần Ngộ vội vã tới tàng thư mượn những cuốn này. Quản sự ở đó hỏi cậu có muốn sao chép không? Nếu có thì phần sao chép kia sẽ là của cậu, tàng thư tặng giấy miễn phí, chép xong chỉ cần trả sách lại là được.

Tần Ngộ nhanh chóng cơm nước xong và nắm chặt thời gian sao chép sách. Chờ đến khi trời tối hẳn sẽ không chép được và hại mắt.

Tần Tú Sinh cầm chén đũa mang đi rửa rồi cũng lấy sách ra xem. Vốn hắn cảm thấy mình học tập đã khắc khổ nhưng so với Ngộ đệ thì quả thực không tính là gì.

Ba mươi phút sau, bạn cùng phòng của Tần Ngộ trở lại.

Mỗi một sân nhỏ này có hai người, ở hai phòng khác nhau, giống với thời điểm Tần Ngộ học ở Phủ học.

 

Đối phương họ Trương, là Lẫm Sinh của Kim Lăng. Thư đồng của hắn là đi thuê, tên là Văn Mặc.

Trương tú tài chào hỏi Tần Ngộ rồi vội vàng về phòng, lát sau đèn nơi ấy sáng lên. Ánh đèn sáng tới tận giờ Tý, tương đương 11 giờ đêm.

Ngày hôm sau bọn họ dậy vào giờ Mão hai khắc và ăn cơm sáng kết hợp rèn luyện. Tới giờ Thìn họ sẽ đọc sách, giờ Tỵ thì thầy giáo tới dạy học. Nội dung dù là kinh nghĩa, sách luận, pháp luật hay gì đó đều chỉ dùng một canh giờ.

Hôm nay là một thầy giáo khác giảng luật pháp. Tần Ngộ vốn tưởng mình học luật pháp không tồi nhưng không ngờ thầy giáo vừa mở miệng đã đẩy ra một vụ án rườm rà phức tạp. Có nhiều phạm nhân nhưng tội của mỗi người lại không lớn. Cuối cùng người bị hại lại chết, vậy mỗi kẻ kia nên bị định tội gì, hình phạt thế nào, căn cứ vào đâu?

Thầy giáo để bọn họ tự suy ngẫm chừng 15 phút sau đó bắt đầu giảng với trật tự rõ ràng khiến người ta không thể cãi lại.

Chờ Tần Ngộ hoàn hồn đã thấy đến trưa, và trên giấy chi chít ghi chú của cậu.

Một canh giờ nghỉ ngơi buổi trưa là thời gian tự do. Họ có thể ở phòng học, cũng có thể về phòng nghỉ ngơi.

Tần Ngộ còn phải sửa sang ghi chép nên không muốn tốn thời gian đi lại. Tú Sinh thấy tới giờ cơm mà cậu còn chưa về thì biết phải đưa cơm tới.

Mười lăm phút lúc sau, Tần Tú Sinh cầm hộp cơm và chạy tới, trán đầy mồ hôi. Nơi này vẫn còn 7-8 người nên vừa nghe thấy tiếng động họ đã quay lại và liếc Tần Tú Sinh. Tiếp theo ai đang làm gì lại làm tiếp.

Lúc Tần Ngộ ăn cơm, Tần Tú Sinh giúp cậu sửa sang lại bút mực. Ánh mắt hắn đảo qua ghi chép của Tần Ngộ sau đó thấy da đầu run lên.

Những chữ nhỏ rậm rạp kia mang lại lực uy hiếp khủng bố.

Mấy ngày sau việc học tập đều nặng nề nhưng Tần Ngộ cũng đã biết người dạy họ buổi đầu tiên họ Từ, người giảng luật pháp họ Chu.

 

Cậu đắm mình trong biển học, mãi tới khi họ được báo đi học cưỡi ngựa và bắn cung.

Bắn cung thì Tần Ngộ có kinh nghiệm, nhưng cưỡi ngựa thì cậu chẳng có kinh nghiệm gì. Cậu chỉ từng cưỡi lừa, không biết có giống thế không?

Một đám học sinh mới thay quần áo cưỡi ngựa. Người dạy bọn họ là một người đàn ông cao lớn chừng 30 tuổi, họ Vệ, tự xưng là Vệ sư phụ.

Vệ sư phụ giảng giải cho mọi người những điều cơ bản cần chú ý sau đó xoay người lên ngựa và chạy một vòng quanh trại nuôi ngựa. Trong lúc ấy ông giương cung cài tên và vững vàng bắn trúng hồng tâm khiến các học sinh đều hồ hởi.

Vệ sư phụ chạy về và cười sang sảng: “Sao? Có ai muốn thử không?”

Mọi người an tĩnh một lát sau đó có một học sinh cao giọng nói: “Vệ sư phụ, học sinh muốn thử.”

“Được.”

Học sinh kia là người cao lớn. Hắn đi tới v.uố.t ve con ngựa sau đó giẫm lên bàn đạp và trèo lên lưng ngựa.

Vệ sư phụ vừa lòng gật đầu: “Không tồi, luyện thêm vài lần là có thể cưỡi ngựa chạy một đoạn.”

Tần Ngộ phát hiện mấy điểm quan trọng: thứ nhất người này cao nên chân dài, đây là ưu thế bẩm sinh. Hắn chỉ cần vung chân là vắt được qua lưng ngựa. Lúc đối phương giẫm lên bàn đạp thì chân phải chống đất lấy đà. Đây là mấu chốt để lên ngựa.

Lòng cậu nắm được tư thế lên ngựa nên lúc Vệ sư phụ hỏi ai muốn thử tiếp thì cậu lập tức lên tiếng.

Có lẽ vì mặt cậu còn non nên Vệ sư phụ trấn an: “Đừng lo lắng.”

Những người khác đều nhìn về phía này. Tần Ngộ đi tới vuốt lông cho con ngựa như an ủi con lừa con của nhà mình lúc trước. Con ngựa kia vui vẻ cọ cọ lòng bàn tay cậu.

Vệ sư phụ thấy thế thì kinh ngạc nghĩ học sinh này đúng là có khả năng tương tác tốt.

 

Tần Ngộ dựa theo phân tích vừa rồi và cầm lấy dây cương, chân trái giẫm lên bàn đạp, chân phải đồng thời nhún một cái lấy đà. Cậu nương theo đó uyển chuyển nhẹ nhàng trèo lên lưng ngựa, động tác rất đẹp mắt.

“Không tồi.” Vệ sư phụ không nhịn được khen ngợi và hỏi Tần Ngộ: “Trước kia trò từng cưỡi ngựa hả?”

Tần Ngộ có gì nói đó: “Trò không cưỡi ngựa nhưng có cưỡi lừa rồi.” Những người khác lập tức bật cười vui vẻ.

Vệ sư phó lại chỉ dạy cho Tần Ngộ vài câu sau đó để cậu ở bên cạnh luyện tập còn mình hướng dẫn những người khác.

Tần Ngộ cưỡi ngựa đi lại trên thảm cỏ một lát và cảm thấy cũng tạm nên chậm rãi tăng tốc. Cuối cùng cậu đã có thể chạy nhẹ nhàng trên đồng cỏ.

Trong lòng cậu cảm thấy vui mừng nhưng ngày tiếp theo Tần Ngộ mới biết hậu quả khôn lường. Đùi cậu nhức mỏi đau đớn, đi đường cũng lảo đảo.

Trương tú tài cũng không tốt hơn chút nào, phải có thư đồng đỡ mới đi được.

Lúc Tần Ngộ đi tới lớp thì phát hiệc sắc mặt các học sinh khác đều như đang kìm nén cái gì đó.

Hóa ra mọi người đều giống nhau.

May mà mấy ngày sau đó họ lại học văn. Tới giờ học tài nghệ tiếp theo, hơn nửa mọi người chọn chơi cờ hoặc nhạc cụ.

Bọn họ là học sinh mới nên thư viện sắp xếp để họ học mỗi thứ một chút sau đó tự lựa chọn.

Tần Ngộ chọn cưỡi ngựa, bắn tên và chơi cờ.

Mà người dạy bọn họ chơi cờ chính là Hoàn tiên sinh. Tần Ngộ thường thấy ông ấy liếc mình đầy thâm ý, không biết có phải ảo giác của cậu không.

Tần Ngộ hạ cờ và sau đó cảm thán: ngày đầu tiên tới thư viện Hoàn tiên sinh trách cờ nghệ của cậu tệ cũng là nói thật chứ không phải oan.

 

Mỗi ngày cậu đi học, ghi chép, lại sao chép sách trong tàng thư, học thuộc, lý giải nội dung được học và nắm chắc thời gian giao lưu với bạn cùng trường.

Tần Ngộ phát hiện tuy công danh của Trương tú tài không bằng mình nhưng lại có ý kiến sâu sắc với một ít đề kinh nghĩa và văn chương.

Trương tú tài biết Tần Ngộ từng là viện đầu và qua trao đổi cũng bị một ít quan điểm của cậu hấp dẫn vì thế hai người nói chuyện khá vui vẻ.

Thời gian trôi qua vèo vèo, Tần Ngộ đã vào thư viện được một tháng. Điều này chứng tỏ bọn họ chuẩn bị đón bài thi tiểu khảo đầu tiên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK