Mục lục
Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới ngày 30 tết, Tần Hoài Nhân và mấy đứa em họ mang theo quà tới nhà Tần Ngộ. Bọn họ đều là người xa quê, may mà có vài anh em ở chung nên cũng dễ chịu đôi chút.

Tiệc trưa là do Tần Hoài Nhân bảo người chuẩn bị. Nhà hắn làm tửu lầu nên việc này chỉ là tiện tay.

Bởi vì đều là anh em trong họ nên mọi người quây quần ở một bàn. Trương thị có địa vị cao nhất và ngồi ở ghế chủ nhà. Ngôn Thư và Tần Ngộ ngồi một bên. Liễu Liễu và Không Không ngồi ở ghế dựa chân cao bên cạnh Ngôn Thư. Hai đứa mặc quần áo mới, đội mũ đầu hổ, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tần Hoài Nhân ngồi đối diện, Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An theo thứ tự ngồi phía dưới.

Tần Ngộ cho người hầu trong nhà nghỉ đông hết, như thế bọn họ cũng có cơ hội đoàn tụ với gia đình. Việc này đúng là hiếm thấy bởi lúc ăn tết là lúc nhà chủ bận nhất, thường sẽ không cho người hầu nghỉ. Thế nên lúc đám người hầu nghe thấy tin này cũng không dám tin, mãi tới khi được chứng thực họ mới vui vẻ về nhà nghỉ lễ.

 

Tần Ngộ cũng tự tại bởi lúc này chỉ còn người một nhà.

Hôm nay ánh mặt trời ấm áp. Trên cái bàn tròn lớn là gà, vịt, cá, mùi đồ ăn chui thẳng vào mũi.

Liễu Liễu và Không Không nhìn đồ ăn trên bàn và thấy thật nhiều món lạ nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc tụi nó thèm tới độ ch.ảy nước miếng.

Tần Hoài Nhân nói một đống lời chúc và đứng dậy kính rượu Tần Ngộ: “Ta chúc Ngộ đệ năm mới tốt hơn năm nay, chúc nhà họ Tần chúng ta ngày càng thịnh vượng.”

Tần Ngộ cũng đứng lên mỉm cười nhận lời chúc. Sau đó Tần Hoài Nhân ngửa đầu uống cạn chén rượu. Tần Ngộ thấy thế thì cũng uống cạn và cho Tần Hoài Nhân xem cái chén không.

“Ngộ đệ đúng là hào phóng!” Tần Hoài Nhân cười to, trong lòng chỉ cảm thấy người này là văn nhân nhưng làm việc rất lưu loát. Ngộ đệ nhà hắn cũng không hề kiêu căng, chưa từng khinh người làm ăn buôn bán như hắn.

Tần Hoài Nhân kính rượu xong thì ngồi xuống, trên mặt toàn là ý cười thoải mái. Bên cạnh là Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An đang liếc nhau sau đó cả hai hơi ngượng ngùng đứng dậy, “Ngộ ca, tụi đệ được huynh quan tâm mới có ngày hôm nay. Về sau huynh có việc gì cần thì cứ sai, bọn đệ chắc chắn sẽ thực hiện. Ly này xin kính huynh.”

Hai người uống cạn chén nhưng Tần Tiểu Sơn không có kinh nghiệm và uống quá nhanh nên bị sặc.

Không Không chẳng hiểu gì nên vô tư vỗ tay cười. Ngôn Thư ở bên cạnh dùng khăn tay lau nước miếng cho thằng bé.

Tần Ngộ còn chưa ăn bao nhiêu đã uống hai chén thế là Ngôn Thư đau lòng và lặng lẽ gắp đồ ăn cho hắn.

Lúc hắn ngồi xuống phát hiện trong bát có thịt thì lòng mềm nhũn và gắp bỏ vào miệng.

Sau khi nói xong mấy lời khách sáo, mọi người thả lỏng hơn nhiều. Vào thời điểm này mà nói chuyện công việc thì sẽ mất hứng nhưng Tần Hoài

 

Nhân không tiếp xúc nhiều với Tần Ngộ nên sợ chạm vào hồi ức không tốt. Cuối cùng hắn quay qua nói chuyện phiếm với Không Không.

Tần Hoài Nhân thật sự thích hai đứa nhỏ này. Liễu Liễu và Không Không đều thông minh lại không khiến người ta phản cảm, quả thực đáng yêu.

Hắn gắp một miếng cá và dùng đũa chung cẩn thận gỡ xương rồi đứng dậy bỏ vào bát gỗ nho nhỏ trước mặt hai đứa.

Liễu Liễu nho nhã dùng thìa gỗ xúc còn Không Không trực tiếp bốc tay. Hai chị em còn không quên ném cho Tần Hoài Nhân nụ cười tươi rói.

Lòng hắn mềm nhũn, giọng nói cũng mang theo mong mỏi: “Chỉ mong con của ta trong tương lai có thể có nửa phần thông minh đáng yêu như Liễu Liễu và Không Không là ta đã thấy mỹ mãn rồi.”

Trương thị vui lắm nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn, “Đều là người cùng họ nên con của Hoài Nhân chắc chắn sẽ không kém.”

Hiện tại vợ Tần Hoài Nhân đã mang thai 7 tháng nên không tới đây.

Tần Hoài Nhân nghe thế thì trong lòng cũng thoải mái, dù biết Trương thị chỉ nói lời khách sáo: “Cảm tạ câu chúc của thẩm, cháu xin kính ngài một chén.”

Trương thị vừa cười vừa uống rượu. So với mấy dịp tiệc tùng của các vị quan phu nhân thì bà thích bầu không khí này hơn.

“Phụ thân ~ Phụ thân ~” Không Không ngọng nghịu gọi sau đó vươn tay nhỏ chỉ vào bát canh trứng cách đó không xa ý bảo mình muốn ăn.

Tần Ngộ múc mấy thìa bỏ vào bát gỗ của thằng bé rồi nhét thìa gỗ vào tay nó.

Nhưng Không Không lại xòe tay và ngửa mặt nhỏ nhìn Tần Ngộ, người nhún nhún: “Phụ thân ~”

Liễu Liễu mếu miệng rồi lại ăn đồ của mình.

Tần Hoài Nhân cười nói: “Không Không muốn được đút đây mà.”

Hắn cứ nghĩ người đút cho đứa nhỏ ăn sẽ là Ngôn Thư nhưng không ngờ Tần Ngộ lại cầm thìa múc canh đút cho Không Không một cách thành

 

thạo. Vì quá kinh ngạc nên hắn đờ ra, miếng thịt gà đang gắp cũng rơi xuống. Tần Nhất An hoàn toàn có thể hiểu tâm tình của Tần Hoài Nhân vì lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc.

Tần Tiểu Sơn nhìn thoáng qua, trong mắt có hâm mộ.

Sau khi ăn xong, Tần Hoài Nhân ngồi với bọn họ và nói chuyện nhà một lát rồi vội vàng rời đi. Dù sao vợ hắn cũng đang mang thai nên hắn sốt ruột.

Tần Tiểu Sơn và Tần Nhất An nhanh nhẹn thu dọn sau đó ngồi trong sân trêu chọc Liễu Liễu và Không Không.

Trương thị vừa thắt dây đeo vừa hỏi: “Nhất An cũng không còn nhỏ, vậy đã tính tới chuyện thành thân chưa?”

Tai Tần Nhất An đỏ lên: “Cũng, cũng tạm.”

Hắn ngồi xổm trên mặt đất thế là Không Không vươn tay túm lấy tai hắn sau đó cười khanh khách: “Nóng… Nóng…”

Những người khác thấy thế thì bật cười. Tần Nhất An vốn đã ngượng nay còn bị thằng nhãi con vạch trần nên mặt cũng đỏ lừ.

Trương thị hỏi: “Cái gì mà cũng tạm. Thế bên kia có ưng cháu không?” Tần Nhất An gật đầu: “… Hẳn là ưng.”

Tần Nhất An là người có thể chịu khổ, lại nhanh nhẹn và có khuôn mặt dễ nhìn. Mấy năm nay hắn kinh doanh cửa hàng đậu phụ nên tích cóp được một khoản tiền, tuy chưa thể mua nổi nhà ở kinh thành nhưng ít nhiều cũng có hy vọng. Đã thế hắn còn một người anh em họ làm quan nên nhà gái bên kia rất vừa lòng việc hôn nhân này.

Trương thị ngừng việc trên tay và hơi khom người hỏi: “Có cần ta hỗ trợ không?”

Dù sao Tần Nhất An cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, nếu muốn làm mai thì cần một người họ nàng lớn tuổi là nữ giúp thay mặt. Nhưng người nhà của hắn lại ở quê nhà cách đây rất xa.

Tần Nhất An vui mừng và vội nói: “Vậy cháu cảm ơn thẩm trước, chờ hôn sự hoàn thành chúng cháu sẽ gửi thẩm một phần quà cảm ơn.”

 

Trương thị sửng sốt sau đó cũng vui vẻ cười, “Thằng nhãi này cũng thật là biết chớp thời cơ.”

“Cơ … cơ…” Không Không múa may tay nhỏ và nhảy nhảy.

Liễu Liễu thì chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Ngộ rồi dang hai tay đòi bế.

Vào sáng mùng 1, Trương thị phát tiền mừng tuổi xua vận xui cho đám trẻ con trong nhà. Tần Nhất An và Tần Tiểu Sơn cũng có.

Đợi bà phát xong tiền thì đến lượt Tần Ngộ cũng phát cho người nhà. Trong căn nhà tràn ngập tiếng cười vui.

Tần Nhất An vẫn còn hơi ham chơi nên lập tức bỏ pháo trúc ra sân để đốt. Không Không vừa sợ vừa tò mò khiến người chung quanh cười to.

Tới ngày mùng 2, Tần Ngộ bắt đầu thăm hỏi bạn bè. Chủ yếu hắn qua nhà họ Hoắc. Tới ngày mùng 3, hắn và vợ mang theo hai đứa nhỏ về nhà họ Ngôn. A Châu cũng đã quay lại vào đêm hôm trước nên Tần Ngộ và Ngôn Thư đều đưa tiền lì xì cho nàng ấy.

Quản sự của nhà họ Ngôn đã sớm đợi ở cửa. Tần Ngộ và vợ con vừa mới xuống xe đã được đón vào trong.

Cha Ngôn mang theo Ngôn phu nhân và con trai, con dâu đứng ở cửa đón.

Tần Ngộ ôm Không Không, Ngôn Thư ôm Liễu Liễu đi tới thăm hỏi người lớn. A Châu cầm quà đi sau cũng hành lễ.

Bọn họ vừa mới nói vài lời thì Ngôn nhị cô nương và chồng cũng ngồi xe ngựa trở về. Ngôn nhị cô nương mặc một bộ váy bông màu xanh da trời, nhìn chín chắn hơn trước nhiều.

Nàng và chồng đi tới hành lễ với cha mẹ rồi Ngôn nhị cô nương xoay người hành nửa lễ với Ngôn Thư.

Ngôn Thư hơi kinh ngạc rồi ôn tồn nói: “Đều là chị em nên không cần khách sáo.”

Lúc này Ngôn phu nhân cũng nói: “Tuy hôm nay nắng ráo nhưng vẫn lạnh. Chúng ta mau vào trong đi, người lớn còn chịu được chứ trẻ con không thể bị lạnh đâu.”

 

Một đám người đi vào trong. Tần Ngộ đi sau cha Ngôn nửa bước và cùng ông nói chuyện. Sau khi mọi người tới phòng khách và ngồi xuống thì người hầu bắt đầu mang trà bánh lên.

Mấy người phụ nữ đi theo Ngôn phu nhân tới sân sau. A Châu đưa quà cho quản sự rồi đứng phía sau Ngôn Thư.

Cha Ngôn cười và hỏi Tần Ngộ: “Bà thông gia có khỏe không?”

Tần Ngộ mỉm cười: “Cảm ơn nhạc phụ đã hỏi thăm, mẹ con vẫn khỏe. Trước khi chúng con tới đây, bà còn gửi lời hỏi thăm ngài.”

Cha Ngôn vuốt râu cười và gật đầu sau đó hỏi con rể thứ hai. Qua một lúc hàn huyên mọi người cũng thân thiết hơn.

Con rể thứ hai tò mò hỏi: “Nghe nói đại tỷ phu vừa chủ trì biên soạn xong một bộ sách.”

Tần Ngộ đáp: “Ta nhận được ơn trên của Hoàng Thượng nên vừa hoàn thành trước năm mới.”

“Đại tỷ phu đúng là tài giỏi.” Ngôn tiểu công tử không nhịn được và khen.

Bọn họ còn đang tham gia khoa cử thế mà Tần Ngộ đã tự dẫn dắt mọi người biên soạn xong một bộ sách. Hắn thầm nghĩ sao giữa người với người lại chênh lệch như thế chứ?

Những người khác cũng có chung suy nghĩ như hắn. Con rể thứ hai lại càng thấy cảm xúc lẫn lộn. Dù sao họ đều là con rể nhà họ Ngôn nên người khác luôn so sánh họ với nhau.

Hắn là con vợ cả của quan tam phẩm ở kinh thành, xuất thân đã tốt hơn người khác rất nhiều. Tuy hắn không quá tài năng nhưng cũng không quá tệ. Ai biết vừa so với Tần Ngộ là hắn đã thua thiệt.

Cũng may hắn là người phóng khoáng nên chỉ buồn bực trong chốc lát đã dứt bỏ các cảm xúc không vui đó. Bởi dù sao người như Tần Ngộ cũng không nhiều. Hắn và Tần Ngộ là anh em cột chèo nên hắn nghĩ mình cũng có thể thơm lây.

Bọn họ trò chuyện rồi dần nói tới học vấn. Ngôn đại công tử có mấy vấn đề không hiểu và nhân tiện hỏi Tần Ngộ luôn. Tần Ngộ trả lời từng câu, còn cha Ngôn ở bên cạnh thì liên tục gật đầu.

 

Ở sân sau, mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm, không khí cũng không tệ. Các nàng chủ yếu nói về hai đứa nhỏ, thời tiết, trang sức, tóm lại không có vấn đề gì.

Ngôn nhị cô nương đeo một đôi hoa tai mã não khiến Không Không chú ý. Thằng bé rúc trong lòng mẹ nhưng vẫn duỗi tay về phía dì.

Ngôn Thư vỗ nhẹ lên tay đứa nhỏ thế là nó méo miệng tủi thân.

Ngôn nhị cô nương thấy thế thì tháo hoa tai đưa cho thằng bé chơi: “Thằng bé thích thì đại tỷ tỷ cũng không cần nghiêm khắc quá.”

Không Không ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn mẹ thế là Ngôn Thư thở dài, “Nói cảm ơn dì.”

Không Không ngọng nghịu nói: “Cảm ơn dì.” Đứa nhỏ chơi một lát là trả hoa tai lại.

Tới buổi tối họ ngồi xe ngựa về nhà, trong lúc ấy Ngôn Thư có nhắc tới việc này, “Trong tình huống ấy nếu ta không đồng ý thì có vẻ keo kiệt. Cũng may Không Không chỉ chơi một lát đã trả lại.”

Không Không giống như biết mình làm sai nên rúc trong lòng cha và cực kỳ ngoan ngoãn.

Tần Ngộ giơ tay vỗ vỗ mông nhỏ của con và nói: “Thôi phạt rồi nhé, coi như cho qua nhé!”

Không Không cái hiểu cái không và trộm liếc mẹ. Ngôn Thư vừa thương con vừa bất đắc dĩ mà cười thế là thằng nhãi con lập tức lăn về phía nàng.

Liễu Liễu liếc em trai một cái và lấy chân đạp đạp.

Tần Ngộ thấy nhưng vẫn bình thản và hơi hoài nghi có phải mình nhìn nhầm không.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK