Chương 1006
Sau khi xe dừng lại hẳn, ông Mãnh mới sửng sốt một lúc lâu, lau những giọt mồ hôi lạnh vương trên trán, lúc đó mới quay đầu lại rồi hỏi: “Bộ trưởng Lục, hai người không xảy ra chuyện gì chứ?”
Vừa rồi, nếu không phải kỹ thuật tay lái của ông Mãnh vô cùng tuyệt vời mà ứng biến kịp thời thì bọn họ thực sự đã phải đứng trước hiểm nguy. Chiếc xe tải lớn phía sau có thể đâm họ bất cứ lúc nào.
Lúc ấy, Lục Khải Vũ đã ôm chặt lấy Mạc Hân Hy, hai người mặt mày đều tái nhợt.
Chắc hẳn bọn họ vừa mới được thần chết ghé thăm.
“Không sao đâu, ông Mãnh, tiền lương của ông tháng này sẽ được tăng lên gấp đôi” Lục Khải Vũ nhìn về phía ông Mãnh với ánh mắt đầy vẻ cảm kích.
Ông Mãnh thật sự là một người thật thà, chất phác, ông có chút ngượng ngùng liền khẽ gãi đầu: “Chuyện đó, cảm ơn bộ trưởng Lục.
Nhưng mà, bây giờ đã là 1 giờ 20 phút mất rồi, xe cũng đã bị tông hỏng, nếu phải đến sân bay trước 1 giờ 30 phút thì tôi e là sẽ không kịp được”
“Không sao đâu, nếu không đến được thì thôi không cần đến nữa.
Ông gọi điện cho xe cứu hộ tới kéo xe đi!”
Nói dứt lời, anh trầm mặc cúi đầu nhìn Mạc Hân Hy trong vòng tay.
“Vợ à, hôm nay chúng ta muốn ngăn cản Mạc Tình để đưa bảo bối thứ hai của chúng ta về nhưng có vẻ không thể được rồi. Giờ chúng ta về trước, anh sẽ đến công ty xử lý một vài chuyện sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau tới nhà họ Mộ Dung ở Châu Âu để tìm công tử Mộ Dung Lãnh Hàng, có được không em?”
Mạc Hân Hy khẽ liếc nhìn đồng hồ liền biết chắc rằng hôm nay sẽ không thể tới sân bay để ngăn cản Mạc Tình được.
Cô khẽ gậ u rồi nói: “Được rồi, vậy chúng ta sẽ cùng tới Châu Âu để tìm bảo bối thứ hai”
Nếu cô em họ nhất định phải làm mọi chuyện đi đến bước đường này thì cũng đừng trách Mạc Hân Hy cô không niệm tình chị em mà ở trước mặt Mộ Dung Lãnh Hàn sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Đợi đến khi nhân viên cứu hộ kéo chiếc xe của họ từ đường cao tốc.
trở về thì lúc đó cũng đã hơn ba giờ chiều rồi.
Bọn họ tới bệnh viện để thăm bảo bối thứ năm, bảo bối thứ năm của họ đã truyền dịch xong rồi. Nhưng vẫn chưa được về nhà!
Khi nhìn thấy bọn họ đến thì lập tức chạy tới.
“Bố, mẹ, con đã nói là con không sao mà, con không cần phải đến bệnh viện đâu, con muốn về nhà” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tấn Khang hiện lên ánh mắt bướng bỉnh.
Cậu vừa nói chuyện với anh thứ ba, anh ba đã nói với cậu bé rằng mẹ cậu đã biết chuyện cậu bị trúng độc. Còn nữa, Mạc Vũ Lý thực chất hoàn toàn không phải con trai của chú hai mà là anh hai của họ.
Lúc ấy cậu thực sự rất sợ hãi, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, sau đó liền gọi điện ngay cho anh cả để hỏi rõ tình hình cụ thể.
Nào ngờ sau khi nói chuyện với anh cả xong bọn họ mới biết được sự thật là anh hai đã bị mẹ nuôi Mạc Tình bắt đi mất trước khi anh có thể nhận ra bố mẹ của mình.
Bố mẹ đã đuổi theo tới sân bay.
Ởnhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu sao có thể vẫn yên tâm ở lại bệnh viện thế này để làm bố mẹ càng thêm lo lắng chứ!
Hơn nữa, cậu bị trúng độc mãn tính. Ở bệnh viện truyền dịch cũng không có tác dụng gì nhiều.
Chỉ khi cậu trở về nhà và nhờ Lục Vũ Tuấn tiêm cho cậu vài mũi thuốc giải độc thì may ra mới có thể duy trì thêm một thời gian nữa.
Mạc Hân Hy ôm chặt cơ thể gầy yếu của bảo bối trong vòng tay, trong nháy mắt đã nhìn ra được tâm sự tận đáy lòng của con trai mình: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi”
Thể chất của con trai cô ở bệnh viện căn bản cũng là vô ích, phương pháp duy nhất có thể làm bảo bối của cô trở nên khỏe mạnh là tìm ra thuốc giải độc mới.