Chương 1186
Thế nhưng Vệ Bình lại kéo cánh tay của cô lại, sau đó giơ cao tay của cô lên: “Không phải cô là vì chiếc nhẫn kim cương này nên mới đồng ý yêu đương với anh ta chứ! Nếu như anh ta giống như tôi chỉ là một học sinh nghèo, chỉ là một người đến đây để làm công, cô sẽ chấp nhận anh ta sao?”
Trong lời nói của Vệ Bình đều là sự mỉa mai.
Tô Cẩm giận đùng đùng kéo tay của mình lại: “Anh thì biết cái gì?
Chiếc nhẫn kim cương này là anh ấy cầu hôn tôi, chúng tôi chuẩn bị kết hôn”
“Vệ Bình, tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè tốt, xin đừng dùng tư tưởng suy nghĩ bẩn thỉu của anh để nghĩ về người khác. Tôi và Lý Duy Lộc đã sớm quen biết, hơn nữa còn là tôi thầm mến anh ấy, hôm nay, cho dù anh ấy không có tiền, không có gì cả, Tô Cẩm tôi cũng sẽ lựa chọn anh ấy. Bởi vì anh ấy đáng giá”
Sau khi nói xong, Tô Cẩm không quay đầu lại, trực tiếp bước nhanh chạy trở về khu dân cư của mình.
Vệ Bình muốn đuổi theo, lại bị bảo vệ ngăn lại ở cửa khu dân cư.
“Tô Cẩm, một ngày nào đó cô sẽ hối hận!”
Vệ Bình không cam lòng, hô to ở cửa tiểu khu.
Thế nhưng, Tô Cẩm sẽ không để ý đến anh ta.
Ngày thứ hai, thứ sáu.
Bởi vì mấy nhóc ăn hàng muốn uống canh xương hầm, bởi vậy, sáng sớm Tô Cẩm đã đi chợ bán thức ăn ở gần đó với Lưu Lệ, mua sắm những miếng xương lớn còn tươi mới, còn có một số rau củ và hoa quả.
Lưu Lệ rất quý trọng công việc lương cao này ở nhà họ Lục, làm người thuần phác, lại chịu khó, bởi vậy hai người Tô Cẩm không đến nửa ngày đã quen thuộc.
Hai người lảm nhảm mấy ở trong nhà, sau khi đến cửa khu dân cư Ánh Trăng thì đã là hơn mười giờ sáng.
Từ xa xa Tô Cẩm đã nhìn thấy bóng dáng của Vệ Bình. Theo bản năng, bước chân của cô dừng lại.
“Thế nào? Có phải là do xách quá nặng không, nếu không thì chúng †a nghỉ ngơi một chút!”
Lưu Lệ quan tâm hỏi cô ấy.
Tô Cẩm lắc lắc, sau đó lấy dũng khí tiếp tục đi về phía trước, đối với Vệ Bình, cô không thẹn với lương tâm. Cô chưa từng nói thích anh ta, cũng chưa từng nhận bất kì món quà nào của anh ta.
Nếu như anh ta không tỏ tình, thậm chí cô cũng không biết tâm tư của đối phương.
Vệ Bình nhìn thấy Tô Cẩm vội vàng chạy chậm đến tới: “Tô Cẩm, những đồ ăn này rất nặng đi, tôi giúp cô xách”
Vệ Bình rất ân cần.
Tô Cẩm lạnh lùng tránh khỏi anh ta: “Không cần, một chút rau củ hoa quả mà thôi, tôi còn có thể xách được. Bây giờ anh chỉ có một cái cánh tay, còn không bằng tôi đâ Vệ Bình theo sát Tô Cẩm: “Tô Cẩm, thật xin lỗi, đêm qua tôi quá xúc động. Không nên nói những lời kia, hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô”
Nghe anh ta nói như vậy, Tô Cẩm dừng bước, ngẩng đầu đôi mắt thản nhiên nhìn anh ta: “Anh thực sự đã nhận ra sai lầm của mình?”
Vệ Bình làm ra dáng vẻ rất thành khẩn, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, sau khi trở về, một buổi tối hôm qua tôi không ngủ ngon giấc được, tôi vẫn luôn tự trách chính mình, chúng ta là bạn tốt. Bạn bè tốt tìm được hạnh phúc hản là tôi nên chúc phúc cho cô mới đúng, không nên nói những lời đả thương người khác như vậy”
“Tô Cẩm, ở Hà Thành, ngoại trừ cô, tôi cũng không có những người bạn khác, cô có thể tha thứ tôi sao?”
Nhìn xem một cách tay của nah ta, còn có dáng vẻ thành khẩn nói lời xin lỗi, trong lòng Tô Cẩm cũng có chút không đành lòng. Dù sao cánh tay này của Vệ Bình cũng là do Lý Duy Lộc đánh bị thương.
Thế là, Tô Cẩm mỉm cười nói: “Chỉ cần anh không nói xấu bạn trai của tôi, thì chúng ta sau này vẫn có thể làm bạn bè tốt”
“Thật không? Quá tốt rồi, Tô Cẩm, cô thật tốt”
Vệ Bình một mặt kích động.
Chỉ là, vừa dứt lời, cả người lại ngã về phía trước.