Chương 1655
Anh đã nghĩ ra rồi, hôm đó anh nhất định phải chuẩn bị kỹ càng, sau đó sẽ thổ lộ với Tương Trúc.
Anh muốn đứng bên cạnh cô trên danh nghĩa là một người bạn trai để bảo vệ cô. Chứ không phải thân phận là một người anh trai.
“Hai người chúng ta sao?”
Hàn Tương Trúc hỏi sau khi cắn một miếng bánh.
Lục Vũ Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có hai chúng ta thôi.
Đám anh cả bọn họ đều có sắp xếp của riêng mình rồi. Em cũng biết rồi đó, kể từ vụ tai nạn của Bảo Châu, bọn anh chưa bao giờ đề cập đến cái tên La Trại Câu ở nhà. Lần này, chúng †a không nói với ai, cứ lặng lẽ đi có được không? Chỉ để lại những kỉ niệm đẹp của hai chúng ta thôi, em thấy sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của anh, Hàn Tương Trúc ngượng ngùng cúi đầu xuống, sau đó lại nhẹ nhàng cắn ống hút uống một ngụm trà sữa.
“Việc đó, anh Vũ Tuấn, có thể em làm anh thất vọng mất rồi. Em đã hứa với mẹ là sẽ trở về nhà bà ngoại trong kỳ nghỉ dài ngày này. Mẹ con em đã hơn nửa năm không về. Bà ngoại em tuổi cũng đã lớn, vẫn luôn rất muốn mẹ con em trở về thăm”
Cô có chút không dám nhìn vào vẻ mặt thất vọng của Lục Vũ Tuấn.
Lời nói của cô giống như mưa gió mùa thu ngoài cửa sổ, trong phút chốc làm tan nát trái tim đang vui vẻ của Lục Vũ Tuấn.
Một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng thở dài, giả bộ phóng khoáng nói: “Thật là trùng hợp quá. Nhưng mà, không sao đâu, Tương Trúc, em cùng với dì Lưu Lệ trở về thăm bà đi.
Chúng ta vẫn còn rất nhiều dịp, đến lễ mừng năm mới chúng †a đi La Trại Câu ngắm tuyết cũng được, hoặc là đợi tới mùa xuân năm sau đi ngắm hoa đào đều được hết”
Hàn Tương Trúc ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to trong vắt như pha lê nhìn anh: “Anh Vũ Tuấn, anh không tức giận sao?”
Lục Vũ Tuấn cười nhẹ một tiếng, sau đó cầm khăn giấy bên cạnh vươn tay lau một vệt kem nơi khóe môi cho cô: “Em là trở về quê thăm bà, cũng không phải là đi hẹn hò với nam sinh khác thì sao mà anh Vũ Tuấn lại tức giận chứ hả?”
Sau khi nói xong, anh mới chợt nhận ra rằng mình dường như đã vô tình nói ra điều không nên nói.
Tuy nhiên, anh cũng không hối hận, mà lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Tương Trúc muốn xem phản ứng của cô.
Kết quả là, cô bé ngốc nghếch này dường như hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói, chỉ cúi đầu ăn bánh: “Anh Vũ Tuấn, anh không tức giận là được rồi. Đợi đến tết âm lịch chúng ta cùng đi La Trại Câu ngắm tuyết rơi”
Lục Vũ Tuấn có chút nản lòng, nhìn chằm chằm cái bánh trong tay cô mà hỏi: “Cái này ăn thật sự ngon như vậy sao?”
Hàn Tương Trúc gật gật đầu: “Đúng vậy, anh Vũ Tuấn, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Nói xong, cô cầm một con dao và rĩa mới toanh ở bên cạnh, cắt một miếng bánh nhỏ rồi dùng nĩa đâm vào, đưa cho anh: “Anh Vũ Tuấn, cho anh nè, món này ăn rất ngon”
Lục Vũ Tuấn vẫn y như lần trước ăn kẹo mút, trực tiếp nắm tay cô đưa bánh lên miệng.
Lúc này đây, trên ngón tay của Hàn Tương Trúc vẫn còn sót lại một chút kem, anh thậm chí còn lè lưỡi liếm hết chút kem sót lại này.
Sự đụng chạm mềm mại từ trên ngón tay truyền đến khiến trong lòng ngực Hàn Tương Trúc rung lên một trận.
Cái cảm giác kỳ lạ, ngọt ngào, ấm áp này càng ngày càng rõ ràng trong lòng cô.
Hai má cô nóng bừng và ửng đỏ.
Lặng lẽ rút tay về, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Ăn ngon không?”
Lúc này, đôi má tái nhợt vừa rồi bởi vì nhiệt độ thấp đã lộ ra màu hồng nhạt, làm cho lòng anh đều ngứa ngáy.