Chương 1256
Mạc Hân Hy bùi ngùi mãi thôi: “Không ngờ Lý Duy Lộc lại thâm tình như vậy”
Sau khi cảm khái xong, cô đột nhiên ôm cổ Lục Khải Vũ cười hỏi: “Chồng yêu, nếu có một ngày, nếu như em yêu người khác rồi, anh cũng sẽ giống như Lý Duy Lộc, để em đi rồi chúc em hạnh phúc chứ?”
Lục Khải Vũ trực tiếp đè cô xuống giường, khẽ vuốt mấy sợi tóc rối ở thái dương cô, thanh âm nhàn nhạt nhưng bên trong lại tràn đầy sát khí: “Anh sẽ trực tiếp chém cái tên đàn ông chó chết đó! Sau đó sẽ cột em vào thành giường, để em không bao giờ có thể rời khỏi anh được nữa”
“Lục Khải Vũ, không ngờ trong lòng của anh lại biến thái như vậy đó!
Giam cầm người khác trái phép sẽ phải ngồi tù đấy biết không” Chớ Hân Hy không nghĩ tới ham muốn chiếm hữu của Lục giáo thảo lại mạnh như vậy.
Lục Khải Vũ dịu dàng hôn lên môi cô một cái, ôm chặt lấy cô, giống như cô thật sự sẽ rời khỏi anh vậy: “Vợ yêu, cho nên, em không được rời bỏ anh. Không được sau khi mang đến cho anh hào quang hạnh phúc rồi lại đem anh đẩy vào trong tận cùng đau khổ của bóng tối vô tận. Nếu như quả thật có một ngày như vậy, có thể anh sẽ nổi điên đó!”
Lúc đầu Mạc Hân Hy chỉ là muốn cùng đùa giỡn với anh một chút, nhưng không có nghĩ đến, Lục Khải Vũ con hàng này vậy mà lại tưởng thật.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của anh, Mạc Hân Hy gấp gáp chủ động hôn lên môi anh: “Chồng yêu, đồ ngốc, anh chính là nam thần thời đại học mà em chỉ nhìn một lần liền yêu, em thật vất vả mới theo đuổi được anh, làm sao có thể rời bỏ anh được! Yên tâm, em mãi mãi cũng không rời xa anh”
Lục Khải Vũ chậm rãi hôn xuống, anh đang cực kỳ vui sướng, hai người lại một lần nữa thâm tình tỏ tình đối phương.
“Vợ à, anh yêu eml”
“Chồng, em cũng yêu anh!”
Sau đó, những ngày tiếp theo, bởi vì vì chuyện Long Uy cùng Lý Duy Lộc muốn đồng thời cử hành hôn lễ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì của tập đoàn Long Thành đều rơi xuống trên đầu Mạc Hân Hy cùng Lý Toàn.
Lý Toàn đã từng lăn lộn trong bang phái, đánh nhau vẫn được, còn việc kinh doanh mặc dù đã đi theo đám bọn họ học được đã nhiều năm như vậy, thế mà vân một lời khó nói hết.
Bởi vậy, còn dư lại gân hai mươi ngày thời gian, mỗi ngày khi Mạc Hân Hy trở về nhà đều là trong tình trạng mệt mỏi đến kiệt sức.
Cũng may, chỉ có hai mươi ngày, căn răng chịu đựng một chút là qua thôi.
Bọn trẻ cũng biết cô bận bịu, gân đây cũng được xem là khá trung thực, ngoại trừ răng cửa mất hai viên hai bảo có đôi khi sẽ tìm cô khóc lóc kể lể việc bạn học chế giễu nó ra thì mấy đứa bé khác tương đối ngoan.
Ngày 24 tháng 10, cách thời gian hôn lễ của đám người Long Uy chỉ còn thời gian một ngày.
Mạc Hân Hy sau khi ăn xong bữa cơm tối, trực tiếp ngồi phịch ở trên giường.
Bởi vì đám người Long Uy đề nghị muốn chín đứa trẻ làm hoa đồng cho hôn lễ, bởi vậy, Lục Khải Vũ cố ý đi đến chỗ bác sĩ Tôn mang Tứ bảo về.
Gần một tháng chưa gặp, Tứ bảo cao lớn hơn một chút, cũng đã mập một chút, cũng không có đen như lúc trước.
Chẳng qua là lúc này Tứ bảo về còn mang theo một bánh bao nhỏ nữa.
Là con gái ba tuổi rưỡi của đại sư huynh Tạ Kỳ Đức của cậu, tên là Tạ Kỳ Xương, tên ở nhà là Đào nhỏ.
Đào nhỏ nhìn thấy Lục Vũ Tháp muốn đi, khóc đến nổi thở không ra hơi ôm lấy cậu làm sao cũng không chịu buông tay. Rơi vào đường cùng, Lục Khải Vũ cũng chỉ đành phải đưa cô bé về cùng.
“Bố mẹ của Đào nhỏ vậy mà lại yên tâm để cho anh mang đứa nhỏ đi? Nếu như ban đêm con bé khóc lên thì nên làm thế nào bây giờ?” Đối với quyết định của hai vợ chồng đại sư huynh của Tứ bảo, Mạc Hân Hy có chút không thể lý giải.