Chương 530: Cháu và Long Bách không cần
Cậu bé biết mục đích người nhà họ Lục luân phiên nhau tới, chẳng phải là đã biết chân tướng, muốn tới thăm cậu và Long Bách hay sao? Chỉ là, họ không cảm thấy bây giờ mới làm điều này là quá muộn à?
Cứ coi như những người bậc trên như họ năm đó không biết, nhưng còn Lục Khải Vũ thì sao?
Năm đó anh ta và Mạc Hân Hy yêu nhau, Mạc Hân Hy mang thai sinh ra những đứa con, sau đó họ muốn bỏ các con, anh ta cũng không ngăn cần.
Cậu và Long Bách nếu không gặp được anh cả thì đã sớm mất mạng rồi. Có nói gì đi chăng nữa thì cậu cũng không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ.
Bà cụ Lục thấy cậu bé lạnh lùng như vậy cũng không hề giận cậu. Bà cụ tới bên ngồi xuống bên cạnh cậu bé: “Người giúp việc nấu ăn làm sao ngon bằng đì Hân Hy của các cháu được? Chúng ta là hàng xóm, hơn nữa các cháu lại là bạn tốt của Đại Bảo nhà chúng ta, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà”
“Cảm ơn ý tốt của mấy người. Nhưng cháu và Long Bách không cần” Long Thiên từ chối một cách rất thẳng thản.
Bà cụ Lục đang định nói thêm điều gì đó thì bố Lục đã bê mỳ sốt ra.
Long Bách từ trên bục nhảy xuống chạy tới đầu tiên: “Thơm quái”
Lư Tử Tín cũng chạy theo tới trước bàn ăn.
Mạc Minh Húc kéo tay Long Thiên: “Long Thiên à, nể mặt một chút, nếm thử tài nghệ của ông nội mình được không?”
Long Thiên nhìn cậu bé, nằm lấy tay cậu, dùng lực đứng lên lạnh lùng đi tới bàn ăn.
Trong phòng ăn, Long Bách sớm đã ăn như hổ đói, vừa ăn vừa hàm hồ nói không rõ câu: “Minh Húc, cậu thật là hanh phúc. Mẹ cậu, bà nội và ông nội đều biết nấu ăn, mà còn nấu ngon như thế này nữa”
Bà cụ Lục ân cần múc cho cậu bé một bát canh: “Nếu cháu thích, ngày nào cũng có thể tới nhà chúng ta ăn cơm.
“Thật không ạ?” Hai mắt cậu bé sáng ngời Long Thiên ở phía đối diện khẽ ho một tiếng, cậu bé liền lập tức trầm mặc: “Không cần đâu ạ Bảo mẫu nhà cháu nấu ăn cũng rất ngon. Mấy ngày này chúng cháu có thể gọi đồ ăn nhanh hoặc thuê giúp việc theo giờ”
Bà cụ Lục nhìn Long Thiên, dường như đã hiểu ra tất cả. Xem ra mọi vấn đề đều xuất phát ở chỗ Long Thiên. Nếu có thể phá vỡ sự phòng bị của Long Thiên, vậy thì phía Long Bách cũng sẽ không có vấn đề gì.
Suy nghĩ của bà cụ Lục nghe có vẻ hoàn mỹ, nhưng Long Thiên không cho họ một tí hy vọng nào để thực hiện điều đó. Ăn cơm xong, Long Thiên trực tiếp tiễn khách, đến cả Mạc Minh Húc cũng đuổi về luôn.
Thấy cánh cửa khóa sầm lại, Mạc Minh Húc hờn dõi nhìn hai vị bậc trên.
“Ông nội, cụ, hai người vội vàng quá rồi! Con vừa mới tìm được cơ hội kết bạn với các cậu ấy, đều bị mọi người phá hỏng rồi!”
Bố Lục nhìn bà cụ Lục khó hiểu: “Sao hai đứa trẻ này lại hung dữ với chúng ta thế nhỉ?”
Bà cụ Lục thở dài: “Năm đó bọn chúng sinh non, thập tử nhất sinh. Vì vậy luôn nghĩ rằng vợ chồng Khải Vũ vứt bỏ chúng, mới sinh lòng thù hận.
“Chúng ta về thôi, tất cả vẫn cần thời gian”
Nói xong, bà cụ Lục lại thở dài: ” Tính như vậy tới nay đã tìm thấy bảy đứa nhỏ, vẫn còn hai đứa chưa tìm thấy. Cầu trời phù hộ.,hai đứa còn lại cũng nhất định phải bình an vô sự.
Bà cụ Lục thầm cầu nguyện.