Chương 1440
Sau đó, họ nhìn thấy người trông trẻ ở nhà họ một năm trước – dì Hoàng.
Sau khi Long Vân Như xảy ra chuyện, dì Hoàng đã về quê.
Hồi mới đầu, Liễu Thanh Y cứ tưởng dì Hoàng này là người họ hàng xa của mẹ cô ấy.
Sau này mới biết thực ra là em gái ruột của mẹ cô ấy, là dì ruột của cô ấy. Chỉ là năm đó bà ngoại của cô ấy muốn có con trai nên đã mang dì nhỏ đi cho người khác.
Hoàn cảnh của dì nhỏ cũng bình thường, để giúp đỡ con trai và phụ một phần chỉ phí trong nhà nên bà ấy mới quyết định ra ngoài làm bảo mẫu giúp người khác trông con.
Mẹ của Liễu Thanh Y đau lòng cho cô em gái từ nhỏ đã bị đem cho.
người khác này nên mới cố ý che giấu thân phận của cô ấy mà giới thiệu bà ấy đến nhà của Liễu Thanh Ý.
Dù sao mức lương mà nhà họ Long đưa ra cũng rất cao.
Lúc Liễu Thanh Y đang nhìn bé gái mà dì Hoàng ôm trong lòng, tim cô ấy đã đập loạn xa lên rồi.
“Vân Như?”
Đúng vậy, mặt mày của bé gái mà dì Hoàng đang ôm kia với Vân Như của bọn họ cực kì giống nhau.
Hai vợ chồng cố nén tâm trạng kích động lại và dẫn dì Hoàng và bé gái kia vào nhà.
Bé gái rụt rè trong vòng tay của dì Hoàng, không dám hó hé động đậy gì.
“Đứa, đứa bé này là?” Liễu Thanh Y nhìn chằm chằm vào bé gái kia cả nửa ngày trời rồi hít một hơi thật sâu rồi mới mở miệng.
Dì Hoàng, cũng chính là dì nhỏ ruột của Liễu Thanh Y trực tiếp kéo đứa bé đến trước mặt bọn họ rồi giơ tay lên cởi áo của bé gái ra.
Sau đó, Long Uy và Liễu Thanh Y đều cùng nhìn thấy có một vết bớt màu đỏ có hình dáng hình tròn nằm cách rốn của cô bé tâm 2 cm.
“Vân Như?” Liễu Thanh Y muốn đi qua nhưng hai chân mềm nhữn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Long Uy tiến lên phía trước muốn đỡ cô ấy dậy nhưng lại bị cô ấy đẩy ra.
Liễu Thanh Y gần như là bò sang: “Vân Như, Vân Như! Vân Như của mẹ: Cô ấy nắm chặt lấy tay của bé gái, bé gái mới hơn 1 tuổi bị dọa sợ quay đầu lại ôm lấy dì Hoàng: “Sợ, sợ”
Nước mắt của Liễu Thanh Y rơi xuống: “Vân Như, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ con mài!”
Long Uy mạnh mẽ ôm Liễu Thanh Y dậy, đỡ cô ngồi lên ghế sofa, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía dì Hoàng: “Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Tại sao trên người bé gái này lại có một vết bớt giống y hệt với vết bớt của Vân Như như vậy?”
Bàn tay của dì Hoàng nắm chặt lấy góc áo của mình, có chút lo lắng nói: “Tổng giám đốc Long, là, là như vậy đó. Không phải trước nay hai vợ chồng con trai tôi luôn làm thêm ở bên ngoài sao? Một tháng trước, lúc.
chúng nó về nhà thì có ôm một đứa bé về chung. Lúc tôi tắm cho đứa bé mới phát hiện ra vết bớt trên người con bé”
“Lúc đó, tôi cũng rất ngạc nhiên, tôi phải gặng hỏi chúng nó thì chúng nó mới chịu nói sự thật”
“Nghe chúng nó nói, vào tháng 7 năm ngoái, trong lúc một người công nhân đang buồn bực trong lòng và đi dạo bên bờ sông thì cứu được đứa bé này. Lúc đó, vợ của người công nhân kia không sinh con được nên đã quyết định nhận nuôi đứa bé này. Nhưng 2 tháng trước, cặp vợ chồng đó đã ly hôn rồi, sau đó ai về quê nấy, còn đứa bé này bị vứt lại trên công trường. Con trai tôi nó tốt bụng nên đã ôm đứa bé này về! Định là sẽ tìm một gia đình tốt bụng nào đấy nhận nuôi nó.”