Chương 301: Ý đồ của Lư Giai Y
Lư Giai Y chạy đến, nhìn thoáng qua Mạc Hân Hy, tranh thủ cùng người phục vụ kéo Triệu Ngọc Hân đứng lên từ đống đồ ăn vương vãi trên đất.
Triệu Ngọc Hân bị ngã sấp mặt, chiếc váy dạ hội chữ V khoét sâu của cô ta bị bánh kem làm loang lổ trước ngực, cực kỳ xấu hổ.
“Lam Hiểu, đồ để tiện, con nhà quê này mà cũng dám đẩy tôi. Tôi liều mạng với cô!” Cô ta chỉ vào Mạc Hân Hy mắng chửi ầm lên, dáng vẻ như muốn xông đến.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc Hân vừa chỉ mới dùng sức một chút thì đột nhiên tiếng quần áo bị xé rách vang lên. Có một cảm giác mát lạnh ở phía sau từ sống lưng đến thắt lưng cô ta.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì chiếc váy dạ hội trên người bất chợt rơi xuống mắt cá chân trước mắt của bao người.
Chiếc áo lót gợi cảm màu đen, vòng eo trắng nõn và chiếc quần lót cực kỳ gợi cảm của Triệu Ngọc Hân bị phơi bày trước mắt mọi người. Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó là tiếng thở mạnh.
Mạc Hân Hy nhanh chóng kéo Lục Khải Vũ xoay người đi: “Anh không được nhìn!” Cô độc đoán trừng anh một cái, khoé miệng kìm nén lại nụ cười, làm gì còn có sự hoảng sợ vừa rồi.
Lục Khải Vũ liếc nhìn cô, kéo cô đi về phía trước vài bước rồi cúi đầu dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy, hỏi: “Vợ à, do em làm hả?”
Mạc Hân Hy bĩu môi phản bác: “Ai bảo cô ta nói nhiều như thế! Vừa mở miệng ra là mắng chửi người khác
Lục Khải Vũ vuốt tóc của cô và khẽ giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm!”
Phía sau bọn họ, Lư Giai Y cố ý vờ như hoảng sợ hét lên: “Ôi chao, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thật xấu hổ mà!” Thật ra trong lòng cô ta lại vui sướng như điên.
Bình thường Triệu Ngọc Hân luôn cậy vào chị họ của mình, dùng lời nói để chèn ép sỉ nhục cô ta ở nhà họ Lư, lại luôn thích khoe khoang trước mặt cô ta. Bây giờ Triệu Ngọc Hân xảy ra một chuyện xấu hổ lớn đến như vậy, quả thật là hả lòng hả dạ
Mặt của Triệu Ngọc Hân đỏ lên, cô ta cũng không quan tâm đến việc tính sổ Mạc Hân Hy nữa mà che lấy những bộ phận nhạy cảm, ngơ ngác ngồi co ro trên mặt đất. Nguyễn Hồng Nhung ở một góc cách đó không xa đang thì thầm dặn dò điều gì với người phục vụ, nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu lại thì thấy dáng vẻ xấu hổ của cô em họ.
Cô ta vội vàng lấy khăn trải bàn ở chiếc bàn trống bên cạnh, chạy sang khoác nó lên người Triệu Ngọc Hân. Lư Giai Y ra vẻ ân cần bước đến: “Trong phòng em có quần áo, đến phòng của em đi.
Nguyễn Hồng Nhung nhìn cô ta, nghĩ đến bản thân mình còn có chuyện cần giải quyết nên gật đầu: “Giai Y, vậy thì nhờ em!”
Lư Giai Y dìu Triệu Ngọc Hân về phòng và nhiệt tình tìm cho cô ta một chiếc váy khác để mặc vào.
“Lam Hiểu, đừng tưởng rằng Lục Khải Vũ che chở cho cô nên cô muốn làm gì thì làm, tôi liều mạng với cô. Sau khi thay quần áo, Triệu Ngọc Hân tức giận, đứng dậy chuẩn bị xông ra ngoài tìm Mạc Hân Hy để tính sổ.
Hôm nay trong bữa tiệc của nhà họ Lư tổ chức đều là những người có máu mặt, cô ta vốn muốn nhân cơ hội này để thể hiện tốt một phen, câu được một chàng rể vàng! Thế mà lại bị Mạc Hân Hy gài bẫy, còn khiến cô ta xấu hổ đến như vậy. Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì Triệu Ngọc Hân cô ta làm sao mà làm người được nữa!
Hôm nay cô ta nhất định phải ra giết con đàn bà đáng chết đó!
Lư Giai Y kéo Triệu Ngọc Hân lại, an ủi: “Ngọc Hân, đừng hấp tấp, Lục Khải Vũ vẫn còn ở bên cạnh cô ta. Nếu cô ra ngoài đó cô ta không thừa nhận thì cô cũng không còn cách nào khác để nói nữa, có khi còn tự chuốc họa vào thân nữa!”
“Tôi không quan tâm, dù sao Triệu Ngọc Hân tôi đây cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Hôm nay, cô ta không chết thì tôi chết.” Triệu Ngọc Hân tức giận đến mức run lên!
Lư Giai Y cúi đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiểm: “Ngọc Hân, cô phải suy nghĩ cho kĩ, cô ta là vợ tương lai của chủ tịch Lục đấy!”
“Vợ tương lai của chủ tịch thì có sao? Ai không biết cô ta đã gài bẫy Lục Khải Vũ nên mới sinh ra được bốn đứa con. Loại phụ nữ như cô ta nếu không nhờ con cái thì sao
Lục Khải Vũ có thể cưới cô ta được?” Triệu Ngọc Hân khinh thường ra mặt.
“Ngọc Hân, cô ta làm vậy thật sự quá đáng! Nếu cô muốn trả thù thì tôi có một cách, nhưng mà…” Lư Giai Y cố tình dừng lại.
“Cách gì, cô nói mau đi?” Triệu Ngọc Hân sốt ruột giữ chặt lấy cô ta.