Chương 200
“Lư Giai Y đã khiến em phải nhảy xuống sông Trường Giang bị một nhà Diệp Lan Chi tra tấn, những chuyện này không thể để yên như vậy được!” Lục Khải Vũ nhìn cô, vẻ mặt kiên quyết.
Dám bắt nạt vợ và con của Lục Khải Vũ anh, dù cho đối phương có là nhà họ Lư mấy đời thân nhau, anh cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha.
“Anh có kế hoạch gì?”
“Bây giờ nhà họ Lư chỉ có thể kiếm được chút tiền từ quần áo và trang sức, anh muốn dùng Khúc Lăng Cường để nắm lấy thị trường của nhà họ Lư, khiến bọn họ không có cơ hội xoay chuyển “Nhưng mà, em nghe nói Lư Tử Tín là một thiên tài ngành y, ở nước ngoài đã nhận được một số bằng sáng chế y tế, Lư Bạch Khởi chuẩn bị dựa vào con trai để chuyển sang thị trường y dược đấy” Mạc Hân Hy có chút lo lắng.
Trong con ngươi tự tin của Lục Khải Vũ hiện lên một tia sáng sâu xa: “Khúc Lăng Cường sẽ nghĩ cách để tách Lư Tử Tín ra. Không có Lư Tử Tín, Lư Bạch Khởi dù có tài chính cũng không thể chuyển ngành.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của anh, Mạc Hân Hy lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Dường như anh đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi.”
Lục Khải Vũ khẽ vuốt khuôn mặt cô: “Ai cũng đừng nghĩ đến việc làm tổn thương người nhà của anh!”
Anh khiến trong lòng Mạc Hân Hy cảm thấy ấm áp và ngọt ngào, cả người dựa vào trong ngực anh: “Ông xã, cảm ơn anh!”
Nhưng còn chưa đến một phút, Vũ Tuệ liền kéo một bên của cô: “Mẹ, chú tài xế vẫn còn ở đây đó! Mẹ có thấy xấu hổ không!” Nói xong, cô bé liền ngồi vào trong lồng ngực của Lục Khải Vũ.
“Con đấy…” Mạc Hân Hy không biết phải làm sao mà cưng chiều chọc chọc một chút vào cái đầu nhỏ của cô bé.
Rất nhanh đã đến trường mẫu giáo của Vũ Tuệ và Minh Húc.
Vũ Tuệ kiêu ngạo kéo Lục Khải Vũ xuống xe.
Hơn tám giờ sáng, là giờ cao điểm phụ huynh đưa con đến trường, Lục Khải Vũ vừa xuất hiện, quả nhiên đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
“Trời ơi, anh ấy là ai vậy? Sao lớn lên đẹp trai quá vậy?” Có bà mẹ che miệng kinh ngạc nói.
“Nhìn quen lắm! Giống ngôi sao điện ảnh ấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn đẹp hơn ngôi sao điện ảnh nữa.”
“Tôi nhớ rồi, anh ấy chính là Tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ!”
“Lục Khải Vũ? Sao có thể, sao anh ấy lại đến loại trường mẫu giáo phổ thông này của chúng ta được, chắc là cô nhìn nhầm rồi?”
“Không đâu, tuyệt đối không sai, không tin thì cô nhìn chút này, trong điện thoại của tôi còn có cuộc phỏng vấn về anh ấy đây!” Nói xong, bà mẹ này liền mở điện thoại lên, các bà mẹ khác đều vây quanh, mọi người nhìn điện thoại một chút, rồi lại nhìn Lục Khải Vũ cách đó không xa, đều kinh ngạc sợ hãi mở to miệng.
“Trời đất ơi, thật sự là anh ấy!”
Vũ Tuệ kiêu ngạo kéo một tay Lục Khải Vũ đi vào cổng trường mẫu giáo, giới thiệu với giáo viên phụ trách đón học sinh: “Chào cô giáo, đây là bố con!”
Giáo viên đứng ở cửa ra vào đã nhìn thấy từ lâu, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần: “Xin chào, xin chào!”
Mấy bà mẹ cách đó không xa lập tức ồn ào: “Trời má, nhỏ mập mạp đó vậy mà lại là con gái của anh ấy? Chuyện này sao có thể? Sao anh Lục có thể có con gái lớn như vậy được.”
Những bà mẹ này dường như đã quên đi sự tồn tại của Mộc Lan, từ khi Lục Khải Vũ xuất hiện là kinh ngạc không thôi.
Vũ Tuệ vừa định đi vào trường mẫu giáo thì ngay lập tức thấy Mã Nhật Minh và bố của thằng bé, cô bé kéo Lục Khải Vũ bước nhanh tới, chắn trước mặt Mã Nhật Minh.
“Mã Nhật Minh, không phải cậu cười nhạo tôi không có bố hay sao?
Hôm nay bố tôi đưa tôi tới, cậu xem xem, có phải bố tôi đẹp trai hơn bố cậu, có khí chất hơn bố cậu không?” Vũ Tuệ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt không nói hợp lý không tha.
Bố của Mã Nhật Minh rõ ràng là thấp hơn Lục Khải Vũ nửa cái đầu, hơi trung niên, tướng mạo bình thường, đứng cùng một chỗ với kiểu đẹp trai nhất của Lục Khải Vũ rõ ràng là không thể nào so sánh được.
Mã Nhật Minh nhìn Lục Khải Vũ, thằng bé có chút không cam lòng, mím chặt miệng khịt mũi, rồi kéo bố mình đi.
Vũ Tuệ còn định đuổi theo, nhưng lại bị Mạc Minh Húc kéo lại: “Vũ Tuệ, khoe khoang đủ rồi, nhanh chóng để bố rời đi thôi, em xem lát nữa cổng trường mẫu giáo sẽ bị ách tắc giao thông đấy.”
Bố chói mắt thế này, lại thu hút ong bướm, điều đó khiến Mạc Minh Húc rất lo lắng cho mẹ mình.