Chương 151
Mạc Hân Hy không nói gì, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhớ lại những chuyện thời còn học đại học, có biết bao nhiều cô gái tranh đoạt tình yêu của Lục Khải Vũ, dùng mưu kế để nghĩ cách được ở bên cạnh anh.
Một nam thần như vậy, nếu như có thể được yêu đương với anh thì đó chính là chuyện mà tất cả những cô gái đều mơ ước.
Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh buổi sáng hôm đó. Nếu như không phải là Mộc Lam thì cô sớm đã thất thủ dưới sự tấn công đầy dịu dàng của anh rồi.
Vứt bỏ hết tất cả, yêu đương cùng với Lục Khải Vũ, hot boy của trường, một cách đơn giản. Bởi vì đời người cần phải giữ lại một đoạn kí ức tươi đẹp, ý kiến này của Lý Duy Lộc quả thực quá hấp dẫn.
Năm giờ chiều, cô có chút không nỡ tạm biệt Thần Húc và Mộc Lam, chuẩn bị quay trở lại nhà họ Lục.
Lời đề nghị của Lý Duy Lộc giống như một hạt giống, nhanh chóng nảy mầm trong lòng cô, còn sinh trưởng rất là nhanh. Cô có hơi phiền não ngồi trên băng ghế dài trên đường, chạng vạng tối một ngày hè, ánh nắng chiều nhuộm đỏ cá thành phố,
Chẳng biết tại sao bây giờ, trong đầu cô toàn là vẻ mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Lục Khải Vũ, có làm thế nào cũng không gạt ra khỏi đầu được. “Lý Duy Lộc đáng chết, không đưa ra được ý kiến nào hay ho cả” Cô không nhịn được, trách mắng thầm trong lòng. Vào lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Lục Khải Vũ gọi tới.
Cô có chút đau khổ nhìn điện thoại di động, không biết là nên nói gì tiếp.
Vốn dĩ cô còn có thể lấy những điều bị thương mà mẹ đã từng trải qua để cảnh cáo chính mình, quả quyết từ chối Lục Khải Vũ, giữ khoảng cách với anh. Bởi vì cô vốn không tin trên đời này có tồn tại tình yêu muôn thuở, cả đời chí yêu một người.
Nhưng mà tên khôn nạn Lý Duy Lộc kia lại đột nhiên nói cho cô biết là không có gì là mãi mãi cả. Cả đời này, chỉ cần một lần yêu đương, giữ lại những kỉ niệm đẹp đẽ cho mình là được rồi.
Hot boy của trường, Luc Khải Vũ, đúng là một người khiến cho người khác không thể nào quên được những kí ức tốt đẹp.
Điện thoại di động của cô vẫn kêu. Trong lòng cô không ngừng giay giụa, ngay cả Minh Húc cũng nhìn ra áp lực của cô quá lớn, có nên thử yêu đương một lần hay không.
Cuối cùng thì điện thoại di động của cô cũng không vang nữa, cô thở một cái thật dài.
Sau đó cô vô tri vô giác hòa vào dòng người, leo lên một chiếc xe buýt đi về Đại học Bắc Đại.
Ngồi trên xe, cô thấy những đôi tình nhân đang nắm tay nhau đi trên đường, trong đáy lòng lại dâng lên một sự hâm mộ. Vừa đến điểm dừng đã có một đôi tình nhân trẻ tuổi đi lên, ngồi xuống trước mặt cô.
Chỉ có một chỗ ngồi, chàng trai chủ động nhường chỗ cho cô gái. “Chồng à, anh nói xem bao giờ thì nhà của chúng ta bắt đầu xây nhỉ?” Cô gái nhỏ giọng hỏi. “Hôm qua, kiến trúc sư của mình đã gọi điện thoại cho anh, nói là sáng sớm ngày mai sẽ đến đó kiểm tra tình huống Chàng trai trả lời rất dịu dàng. “Nhưng mà của chúng ta nhỏ như vậy, chỉ có hơn bốn mươi sáu mét vuông, làm sao có thể xây được hai phòng ngủ một phòng khách nhi? Em thấy kiến trúc sư sẽ rất khó khăn đấy.” Cô gái có chút khổ não nói.
Chàng trai hơi áy náy, kéo tay của cô gái: “Vợ, anh xin lỗi. Anh sẽ cố gắng để có thể chuyển đến một căn nhà lớn hơn.”
Cô gái vội vàng an ủi anh ta: “Chồng, không phải em có ý này, anh đừng tự trách minh nữa. Có thể được ở bên cạnh anh, bất kể tương lai có ra sao, em cũng sẽ không hối hận. Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!
Hai người họ nằm chặt tay nhau.
Hóa ra bọn họ chính là chủ nhà đã thuê cô thiết kế miễn phí trong đợt tới.
Nhìn thấy trong ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ hạnh phúc,
Mạc Hân Hy đột nhiên rất hâm mộ, chẳng lẽ đây chính là mùi vị của tình yêu sao? Đến một khu tập thể tương đối cũ, hai người trẻ tuổi bọn họ nằm tay nhau xuống xe.