Chương 1315
Lục Khải Dã nắm tay, trực tiếp đeo nhãn kim cương vào tay cô ấy: “Lần đó chúng ta chỉ giả vờ thôi, anh chưa từng cầu hôn em đàng hoàng, lần này anh muốn bổ sung thêm. Cửu Nhạ, anh yêu eml”
Nói dứt lời, anh ta mở rộng vòng tay với Lưu Cửu Nhạ, cô ấy rơi những giọt nước mắt hạnh phúc nhào vào lòng anh ta.
“Lục Khải Dã, em cũng yêu anh!”
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, tất cả mọi người trong nhà họ Lục đều bước ra bao quanh Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ, tặng những chùm pháo hoa đủ màu trên tay họ.
“Chúc mừng Khải Dã được thay hồn đổi xác!”
“Chúc mừng chú hai thoát kiếp FA”
“Sau này Khải Dã phải đối xử với Cửu Nhạ thật tốt đấy nhé!”
Hầu như mọi người đều nói ra lời chúc mừng của mình.
Lưu Cửu Nhạ không ngờ mọi người trong nhà họ Lục và bố mẹ của cô ấy cũng đến, nhất thời ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt!
“Bố mẹ ơi, sao hai người cũng đến đây?” Cô giấy giụa thoát khỏi vòng ôm của Lục Khải Dã, bước tới gần họ hỏi.
Triệu Thanh Vân nắm tay của con gái: “Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho bố mẹ biết, cũng may chị dâu con kịp thời đưa con đến chỗ bác sĩ Tôn. Sau này không được tùy hứng như thế nữa nghe chưa?”
Bị mẹ mắng, Lưu Cửu Nhạ cũng cảm thấy xấu hổ.
Mẹ Lục bước qua, cầm một chiếc vòng ngọc cao cấp và một cuốn sổ đỏ dúi vào ngực của Lưu Cửu Nhạ: “Con gái ngoan, trước đây đã để con chịu ấm ức rồi. Đây là quà bố mẹ mừng hai đứa kết hôn”
Chiếc vòng ngọc này trông có vẻ đắt tiền khiến người từ nhỏ sinh ra trong một gia đình bình thường như Lưu Cửu Nhạ cảm thấy sợ hãi, cô ấy muốn từ chối theo bản năng.
Lục Khải Vũ cầm lấy, trực tiếp đeo vòng vào tay cô ấy: “Bà xã, sau này chúng ta đều là người một nhà, đây là quà mẹ tặng cho em, em cứ nhận lấy đi!”
“Nhưng mà chiếc vòng này quý trọng quá!” Lưu Cửu Nhạ vẫn không dám nhận.
Lục Khải Dã thẳng thừng mở cuốn sổ đỏ trên tay cô: “So với cuốn này nó chẳng có giá trị gì cả, em xem trên đó viết tên ai?”
Lưu Cửu Nhạ nghi ngờ cúi đầu nhìn trên cuốn sổ đỏ chỉ viết mình tên cô.
“Cái này, cái này..” Cô ấy hoàn toàn hoang mang rồi.
Cũng vào lúc này, Lục Khải Dã mới phát hiện trên sổ đỏ chỉ viết tên của Lưu Cửu Nhạ. Trước đây, anh ta từng nghe anh trai nói căn biệt thự này là một đôi với anh ấy. Anh ta còn tưởng rằng hôm nay mẹ lấy sổ đỏ ra, phía trên phải viết tên anh ta và Lưu Cửu Nhạ chứ!
“Mẹ ơi, tại sao trên đó chỉ có tên của một mình Cửu Nhạ?” Anh ta khó hiểu hỏi.
Mẹ Lục còn chưa mở miệng, Lục Minh Húc đã trả lời trước: “Chú hai ơi, hôm nay chú là tổng giám đốc của truyền thông Nguyệt Tú, tra nam như chú, đầu óc lại không thông minh. Nhỡ đâu một ngày nào đó chú bị mê hoặc, làm ra chuyện gì đó có lỗi với thím hai, căn nhà này là của thím hai, thím ấy có quyền đuổi chú ra khỏi nhà!”
Người nhà họ Lục vô cùng đồng ý với cách giải thích của Lục Minh Húc.
Đúng vậy, Cửu Nhạ là một cô gái tốt, gả vào nhà chúng ta chịu rất nhiều ấm ức, chúng ta nên cho con bé một sự đảm bảo. Khải Dã à, con sắp làm ba rồi, đừng phụ lòng Cửu Nhạ biết không?”
Lúc này, Lưu Cửu Nhạ nhìn thấy thành ý của người nhà họ Lục, nước mắt cô ấy rơi lã chã.
Mạc Hân Hy móc khăn giấy ra đưa cho cô ấy: “Khóc cái gì? Đây là một chuyện đáng mừng, em đừng khóc, nếu không cục cưng sinh ra cũng sẽ thích khóc!”
“Chị dâu ơi, em, em…”