Chương 1257
Cô cũng là một người mẹ, nếu như là cô, tuyệt đối sẽ không để cho con gái mới ba tuổi đi nhà khác qua đêm.
Lục Khải Vũ lúc này đang ngồi ở trên giường, giúp cô bóp chân!
Nghe lời cô nói thì bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ của Đào nhỏ là y tá trưởng của bệnh viện Đông Tân, bình thường bề bộn nhiều việc. Bố của con bé mỗi ngày đi theo bác sĩ Tôn xem bệnh bốc thuốc, tất cả mọi chuyện của y quán Tôn thị đều do anh ta phụ trách. Từ sau khi Tứ bảo.
đến, Đào nhỏ liền ngày nào cũng dán theo nó, ban đêm đều sẽ ngủ cùng một phòng với Tứ bảo.”
“Ngủ cùng một phòng với Tứ bảo? Như vậy không được hay cho lắm đâu! Tứ bảo dù sao cũng là một đứa bé trai, cái này nếu như ban đêm không cẩn thận đem Đào nhỏ đá xuống dưới giường thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Mạc Hân Hy có chút khó chịu, con của cô là đi học y, làm sao lại biến thành bảo mẫu rồi.
Lục Khải Vũ nhịn không được bật cười: “Vợ yêu, em nghĩ nhiêu quá rồi. Đào nhỏ có giường nhỏ của mình, con bé cùng Tứ bảo là tách ra ngủ.”
“Đám nhóc con kia bây giờ đang làm gì? Làm sao yên lặng như vậy?” Mạc Hân Hy từ trên giường ngồi dậy.
“Không có chuyện gì đâu, lúc anh vào, mấy tên nhóc kia đang vây quanh Đào nhỏ chơi đó! Trong nhà đột nhiên có thêm một em gái mới đáng yêu, bọn nó còn rất thích đấy chứ!”
Chỉ là, tiếng nói của Lục Khải Vũ vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Cái vả mặt này cũng quá nhanh rồi nhỉ! Anh nhanh chóng chạy ra ngoài, Mạc Hân Hy cũng chạy theo ra ngoài.
Sau đó, bọn họ liền thấy giàn trông hoa ở phòng ăn ngã trên mặt đất, phía trên là gốm sứ bình hoa bị ngã vỡ nát.
Tứ bảo ôm Đào nhỏ ngồi trên sô pha, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía phòng ăn.
Mà kẻ cầm đầu sự cố lần này là lão đại, lão nhị và lão lục, thì đang cúi đầu ngoan ngoãn đứng trước giàn hoa đã ngã.
Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy hít sâu một hơi mới mở miệng: “Nói đi, lần này lại là chuyện gì xảy ra đây?”
Bánh bao nhỏ mập mạp trong lòng Lục Vũ Tháp lịch bịch chạy đến trước mặt hai vợ chồng bọn họ, không có rụt rè chút nào, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt nhỏ sáng tỏ hoạt bát, giọng trẻ con thanh thúy vang lên: “Dì ơi, dì đừng trách các anh ấy, không phải là lỗi của các anh ấy đâu. Là con chuột nhỏ của Đào nhỏ chạy đến dưới giàn hoa, các anh đang giúp Đào nhỏ tìm con chuột nhỏ!”
Nói xong, Đào nhỏ chỉ chỉ vào đám mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất ở phòng ăn, ở đó có một con chuột xám nhỏ. chạy bằng điện, lúc này con chuột nhỏ đã bị chậu hoa ngã xuống đè cho mềm nhũn.
Nói rồi cô bé đưa tay muốn đi nhặt con chuột nhỏ bên trong đám cặn bã, Lục Minh Húc gấp gáp cản cô bé lại: “Đào nhỏ, cẩn thận một chút, những mảnh sứ vỡ này sẽ là trầy tay em đấy”
Nói rồi, nhóc cẩn thận nhặt con chuột màu xám nhỏ đã có chút thảm không nỡ nhìn lên đưa cho Đào nhỏ: “Nè, cho eml”
Đào nhỏ duỗi bàn tay nhỏ bé trắng mập ra cầm lấy con chuột nhỏ, nhìn mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, sau đó quay đầu đầy uất ức nhìn về phía Lục Vũ Tháp: “Chú nhỏ, chuột nhỏ của cháu chết rồi!”
Lục Vũ Tháp mau từ trên ghế sa lon chạy tới, kéo cô bé đến an ủi: “Không sao đâu nhé, đợi lát nữa cú nhỏ sẽ xuống lầu mua cho Đào nhỏ một con khác tốt hơn”