Chương 149
Mạc Hân Hy đặt dao làm bếp xuống, nhìn chằm chằm vào cậu con trai: “Tại sao mẹ phải thích anh ta?”
Mạc Minh Húc nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, bộ trưởng Lục nhìn cũng rất tốt, kỷ luật bản thân rất nghiêm khắc, lại có tiền.
Thứ hai, dù sao thì ông ấy cũng là ruột của chúng con, tất nhiên là con không muốn nhìn thấy ông ấy kết hôn với những người phụ nữ khác.
Thứ ba, con cảm thấy đứa trẻ có cả bố và mẹ ở bên nhau mới là hạnh phúc nhất, mẹ nên nghĩ cho chúng con một chút mới phải.
“Ý con là bây giờ con và Vũ Tuệ không hạnh phúc sao?” Mạc Hân Hy nén sự kinh ngạc trong lòng để hỏi lại con trai. Không ngờ cậu con trai trước giờ không nói gì lại khao khát có bố đến thể.
Minh Húc lắc đầu: “Có mẹ, chú Lý và nuôi, mẹ nuôi cạnh, tất nhiên là con với Vũ Tuệ rất hạnh phúc.
Nói xong, cậu bé cúi đầu. “Nhưng cái gi?” Mạc Hân Hy không hiểu tại sao con trai nói được một nửa lại đột nhiên dừng lại. “Nhưng chúng con cũng hy vọng rằng mẹ có thể hạnh phúc. Mẹ nuôi có bố nuôi bên cạnh, chủ Lý cũng bảo là sẽ tim được người chú ấy thích, khi chúng con lớn lên, chúng con phải ra ngoài đi học, phải cưới vợ, xây dựng sự nghiệp, đến lúc đó thì mẹ chỉ còn một mình thôi, mẹ sẽ cảm thấy rất cô đơn. Con hy vọng mẹ cũng có một người thật lòng yêu thương, lo lãng cho mẹ.
Cậu con trai còn nhỏ tuổi lại nói ra những lời khuyên nhủ hết sức sâu sắc, điều này khiến cho Mạc Hân Hy vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng cảm động không thôi.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai: “Mẹ có các con ở bên mẹ! Mẹ sẽ không co don.”
“Nhưng chúng con sẽ lớn lên, sẽ có người vợ của riêng mình, mẹ à, không phải chủ tịch Lục cũng không sao, mẹ đi tìm ai đó để yêu đương đi, để bản thân thư giãn một chút, đừng ngày nào cũng tạo cho mình một đống áp lực nữa.”
Nhìn con trai mình còn nhỏ xíu xiu, thể mà lại lấy vẻ trưởng thành chín chản khuyên mình đi yêu đương, cô vừa tức vừa buồn cười, nhéo mũi cậu bé giả vờ tức giận: “Minh Húc, có phải con ghét mẹ không?”
Mạc Minh Húc thừa dịp ôm cổ cô làm nũng: “Không có, Đại Bảo thích mẹ nhất.”
Mạc Hân Hy xoa đầu cậu bé: “Đi giúp mẹ dọn chén đĩa đi, đồ ăn sắp được rồi.”
Chẳng bao lâu sau, thức ăn đã được dọn ra, tất cả mọi người ngồi xuống.
Vũ Tuệ ăn món thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt do tự tay có làm làm, vẻ mặt thỏa mãn: “Ước gì ngày nào cũng được ăn cơm mẹ nấu”.
Mạc Minh Húc tỏ vẻ ghét bỏ nhéo nhéo cái bụng nhỏ của cô bé: “Em còn ăn nữa, sấp béo như con lợn rồi đấy.”
Vũ Tuệ đập vào tay cậu bé, trừng mắt nhìn chằm chằm: “Ai cần anh lo chứ!”
Vương Thanh Bình gắp ít rau cho Vũ Tuệ: “Nào Vũ Tuệ, ăn ít rau đi, nếu không con sẽ bị táo bón đó.”
Mạc Minh Húc nhíu mày: “Mẹ nuôi, lúc ăn cơm mẹ đừng nói những câu như vậy được không, nghe mất cả ngon.” Vương Thanh Bình không khói bật cười: “Này thì sao mất ngon được hồi còn bé khi chúng ta đang ăn cơm, con còn bài tiết khắp người mẹ mới là mất ngon đầy!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Minh Húc hơi đỏ lên: “Mẹ nuôi, sao mẹ cứ nói chuyện trước đây hoài vậy?”
Mọi người không khỏi bật cười.
Vũ Tuệ chi vào mặt mình: “Anh ơi, xấu hổ xấu hổ chưa!”
Bữa cơm trưa này của mọi người thật sự rất vui vẻ. Bao nhiêu tâm sự của Mạc Hân Hy về bọn nhỏ cũng dần phai nhoà theo tiếng cười nói của lũ trẻ.
Sau bữa trưa, cô xem TV với Vũ Tuệ và Minh Húc một lúc, chơi đồ chơi với chúng thêm một lúc nữa. Sau đó, hai đứa nhỏ mới miễn cưỡng đi theo Vương Thanh Bình để ngủ trưa.