Chương 433: Cháu muốn làm bác sĩ đông y
Lý Mộc Tháp chỉ vào cuốn sách trước mặt: “Anh xem, trong sách có viết mà!”
Nghe vậy, Mạc Hân Hy hơi kinh ngạc: “Mộc Tháp, cháu đang đọc sách gì vậy?”
Hai cậu nhóc quay lại và nhìn thấy cô, đều đứng dậy. Lý Mộc Tháp nâng quyển sách trong tay lên: “Sách thảo mộc, bố cháu mua cho cháu”
Mạc Hân Hy nhận lấy rồi xem qua đó là “sách thảo mộc”, nhưng nó chỉ là sách lậu.
“Mộc Tháp thích Đông y lắm sao?” Cô nắm tay Lý Mộc Tháp, hai người ngồi xuống. Lý Mộc Tháp gật nhẹ cái đầu: “Dạ vâng, cháu muốn chăm chỉ đọc sách, sau đó đi đến học viện Đông y, học Đông y, trị bệnh cứu người.
“Tại sao cháu muốn phải học Đông y!” Mạc Hân Hy vui mừng trong lòng khi đứa trẻ còn nhỏ tuổi mà đã có những hoài bão cao cả như vậy.
Mấy người Triệu Hồng thực sự đã giáo dục Mộc Tháp rất tốt Lý Mộc Tháp nghiêng cái đầu nhỏ: “Ông Vương nói với cháu rằng Đông y rất thâm thúy.
Mẹ cháu nói khi còn nhỏ do sinh non nên cháu rất yếu. Bác sĩ ở bệnh viện nói cháu sống không quá năm tuổi. Thế nhưng nhờ ông Vương dùng thuốc Đông y cháu đã khỏe mạnh sống tiếp được.
“Có một năm vào mùa đông có gió lớn, cháu đột nhiên bị tiêu chảy vào nửa đêm. Ông Vương tình cờ vắng nhà.
Mẹ cháu bằng mọi giá đưa cháu đến bệnh viện trong thị trấn. Sau khi cháu được chữa khỏi, thì mẹ cháu vì cơ thể ốm yếu, bị trúng gió, mồ hôi ra đầy người, ban đêm ngứa ngáy không ngủ được, uống nhiều thuốc tây cũng không đỡ, cuối cùng vẫn là ông Vương đã chữa khỏi cho mẹ bằng thuốc Đông y.
“Từ đó, cháu quyết tâm trở thành một thầy thuốc Đông y, làm cho Đông y trở nên phát triển rực rỡ, chữa bệnh cứu người”. Khóe mắt Mạc Hân Hy có chút ẩm ướt, cô giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ Lý Mộc Tháp đầu nhỏ: “Cháu ngoan, thật hiểu chuyện!”
Không biết Lý Mộc Tháp nhớ tới cái gì mà cúi đầu với vẻ mất mát.
“Mộc Tháp, có chuyện gì vậy?” Mạc Hân Hy có chút nóng vội khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi tràn đầy khí chất và tỏa sáng đột nhiên lại mất mát.
“Không có chuyện gì ạ, chỉ là nghĩ đến mấy người Minh Húc rất nhanh sẽ đi học, mà cháu không biết khi nào mới có thể đi học! Trong lòng cảm thấy có chút ghen tị với bọn ho.”
“Cháu thật sự muốn đi học à?”
Lý Mộc Tháp ngẩng đầu lên, một tia khao khát xẹt qua đôi mắt nhỏ: “Dạ!”
“Ừm, mấy ngày nay cháu nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi cho tốt đi. Đến lúc đó cô sẽ tìm cách để cháu và Minh Húc cùng nhau đi học, được không?” Có Đại Bảo ở đó cô tin rằng cậu bé sẽ chăm sóc tốt cho Tứ Bảo.
“Thật sao?” Khuôn mặt nhỏ ngạc nhiên của Lý Mộc Tháp lộ ra một chút không tin.
“Đương nhiên là thật. Khi nào trở về cô sẽ cùng bố mẹ cháu bàn bạc. Nếu cháu không tin cô, chúng ta cùng ngoéo tay!” Mạc Hân Hy duỗi ngón út ra. Lý Mộc Tháp do dự một hồi, nghĩ đến tình huống trong nhà của chính mình, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại: “Không cần, dì. Cháu ở nhà đọc sách cũng được.
“Làm sao vậy? Dì thấy cháu vừa rồi trông rất vui vẻ!” Mạc Hân Hy có chút khó hiểu, lại có chút đau lòng, Tứ Bảo ở cái tuổi cẩn thận như vậy, vậy mà lại có ánh mắt bất lực như vậy.
“Dì ơi, cháu nghe nói trường mà mấy người Minh Húc sắp đến là trường tiểu học Số Một Hà Thành, là trường tiểu học trọng điểm của thành phố, nhất định phải có hộ khẩu ở Hà Thành và phải có nhà ở gần đó mới được. Nếu không thì cần rất nhiều tiền. Nhà của cháu cái gì cũng không có. Lý Mộc Tháp lại cúi đầu tự ti.
Mạc Hân Hy không nhịn được ôm cậu bé vào lòng, ánh mắt đầy đau lòng: “Không sao đâu, Mộc Tháp, không sao đâu, có cô ở đây! Chỉ cần cháu muốn đi, cô sẽ có cách cho cháu đi học…
Lý Mộc Tháp thoát khỏi vòng tay của cô và nói một cách lễ phép: “Cảm ơn cô, không cần đâu. Mẹ cháu nói với cháu rằng không thể tùy ý nhận sự giúp đỡ của người khác. Cô đã cho nhà cháu vay rất nhiều tiền khi cháu đi khám bệnh, cô còn để cả nhà chúng cháu sống ở một nơi tốt như vậy, nhà chúng cháu không thể nhận thêm sự giúp đỡ của dì nữa.