Chương 1347
Vương Kỳ không hề nói gì, cũng không hề muốn né tránh.
Từ biểu tình của cô ấy mà phán đoán thì hình như cô ấy đã nhớ ra một số chuyện liên quan đến quản gia Vương.
“Kỳ à” Quản gia Vương không thể nào chịu đựng được nữa, kéo thẳng Vương Kỳ vào trong lòng ôm chặt lấy, nước mắt đầm đìa.
Tình yêu của người làm bố làm mẹ là vị tha nhất trên đời này, nhìn thấy con gái của mình trở thành thế này, kể cả người đó có là đại quản gia của nhà họ Mộ Dung đi chăng nữa thì cũng không khỏi cảm thấy chua xót đau lòng.
Sau khi Vương Kỳ bị quản gia Vương ôm vào trong lòng thì không hề hoảng loạn, cũng không hề phản kháng, mà chỉ là sững sờ một hồi lâu sau thì bỗng nhiên bật khóc nức nở.
“Bố! Bố ơi! Con xin lỗi, con xin lỗi, con sai rồi, con sai Vương Kỳ khóc một hồi lâu sau thì cuối cùng cũng nói ra được những lời để trong lòng mà bao nhiêu năm qua cô ấy muốn nói với bố mẹ của mình nhất.
Từ nhỏ cô ấy đã được bố mẹ nâng niu chăm bẫm, đã từng là niềm tự hào của bọn họ. Nhưng mà, sau khi cô ấy gặp Lư Bạch Khởi và làm ra chuyện điên cuồng như thế thì đã khiến cho bố mẹ hoàn toàn thất vọng và đau lòng.
Mấy năm nay, cô ấy một mình nuôi con ở bên ngoài, trải qua rất nhiều vất vả và tủi nhục.
Tận sâu trong đáy lòng cô thật sự khát khao có được một gia đình, khát khao được người khác chăm lo, khát khao được yêu thương.
Những lúc đêm khuya vắng lặng, cô ấy nhìn gương mặt của con gái đã ngủ yên, nỗi nhớ nhà, nhớ bố mẹ càng đậm sâu hơn, áy náy cũng càng nhiều hơn.
Kỳ thực, sau gần hai tháng điều trị tâm lý phối hợp với uống thuốc, một tuần trước thì cô ấy đã hồi phục lại tất cả trí nhớ.
Nhưng mà cô ấy không hề nói cho ai biết cả.
Bởi vì, trong gần hai tháng ở La trại Câu này, những ngày tháng ở cùng với La Đức Tín lại là đoạn thời gian khiến cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm nhất, thoải mái nhất.
Người dân thôn tuy rằng có lúc có chút xích mích, nhưng mà về bản chất thì vẫn là rất lương thiện.
Hàng ngày cô ấy nấu cơm, giặt quần áo, cùng con gái học bài, sau đó thì cùng với La Đức Tín đi ra đồng trồng cây ăn quả.
Tập đoàn Lục thị tuyển dụng La Đức Tín tham gia vào việc quản lý đầu tư trong La Trại Câu, đến tối, La Đức Tín còn tự học kiến thức liên quan đến quản lý và kỹ thuật trồng cây ăn quả.
Cô dỗ con gái ngủ xong thì sẽ ngồi bên cạnh anh ta đan áo len.
Dưới ánh sáng vàng của cái đen vàng, nhìn dáng vẻ chăm chỉ của anh ấy, trong lòng cô ấy cảm thấy bình yên và hạnh phúc chưa bao giờ có.
La Đức Tín và mẹ La đối với Niệm Đơn cũng rất tốt, đặc biệt là La Đức Tín, có thể nói là coi Niệm Đơn chẳng khác gì là con gái ruột của mình mà chiều chuộng. Niệm Đơn từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu của người bố, bây giờ sau khi tan học ở trường mẫu giáo về thì gần như là bám chặt sau đít của La Đức Tín.
Cùng anh ta đi đến công trường đi giám sát, đi lên sườn núi tưới cây ăn quả. Niệm Đơn chẳng khác gì là một cái đuôi đi theo La Đức Tín vậy.
Cái đêm của một tuần trước, cô ấy đang ôm con ngủ đến nửa đêm thì bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó thì những ký ức trước đây chui vào trong đầu cô ấy như là chiếu qua một bộ phim vậy.
Cô ấy ôm lấy chăn, cứ như thế ngồi đến khi trời sáng.
Nói thực lòng, cô ấy không muốn rời khỏi nơi này, cô ấy và cả con gái trong thời gian gân hai tháng ở đây đã trở nên vô cùng ỷ lại La Đức Tín.
Niệm Đơn, con gái của cô ấy hiện giờ sống ở La Trại Câu càng ngày càng hạnh phúc.