Chương 641: Ôm Lớn như vậy rồi, ngoại trừ Long Uy, không có ai từng ôm Long Bách như vậy.
Đột nhiên bị Mạc Hân Hy ôm vào trong ngực, đầu tiên Long Bách sửng sốt một chút, sau đó ngửi thấy được mùi hương cháo thịt nạc nhàn nhạt trên người cô.
Bữa tối gia đình Mạc Hân Hy vừa mới ăn chính là cháo thịt nạc cháo. Không biết vì sao, sau khi Long Bách ngửi được mùi hương quen thuộc như vậy, trong lòng lại không còn hoảng loạn nữa.
Cậu bé không đẩy Mạc Hân Hy ra, mà đế mặc cho cô ôm như vậy, trong lòng cậu bé đột nhiên cảm thấy có mẹ cảm giác cũng không tỆ.
Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm Tiền Trinh: “Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đối phương là ai?”
Đến lúc này, Tiểu Trinh không dám tiếp tục giấu diếm nữa, đành phải nói hết từ đầu chí cuối mọi chuyện với anh. Nếu như Long Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ tổng giám đốc Long sẽ thẳng tay giết chết anh ta.
“Tôi thật sự không biết bọn họ là ai, bọn họ cho tôi sáu mươi triệu, để tôi đổi tư liệu. Tôi thật sự không cố ý hãm hại cậu hai!”
Long Bách vừa nghe vậy, lập tức từ trong lòng ngực Mạc Hân Hy xoay người lại, đi tới trước mặt Tiền Trinh: “Những tư liệu anh đưa cho chúng tôi đều là giả?”
Tiền Trinh hổ thẹn cúi đầu.
Long Bách thẳng tay đánh một cú vào trên bụng anh ta: “Tiền Trinh, tên khốn kiếp, chúng tôi tốt với anh như vậy, anh lại vì sáu mươi triệu mà bán đứng chúng tôi?”
Tiền Trinh đau đớn ôm chặt bụng: “Thật sự xin lỗi”
Khi Long Bách còn muốn đánh tiếp, di động của Lục Khải Vũ vang lên, Lâu Văn Vũ đã tra ra được biển số xe kia.
Chiếc xe kia là của nhà máy hóa chất Tùng Lâm.
“Nhà máy hóa chất Tùng Lâm?” Lục Khải Vũ nhíu mày, ở Hà Thành anh chưa từng nghe tới cái tên này.
Long Bách giữ chặt quần áo Tiền Trinh, nổi giận đùng đùng hỏi: “Nói, nhà máy hóa chất Tùng Lâm ở chỗ nào”
Tiền Trinh ngây ngốc: “Nhà máy hóa chất Tùng Lâm nào, tôi không biết!”
Vào lúc này di động của Mạc Hân Hy vang Mạc Minh Húc tới ra được dấu vết của chiếc ị cùng bọn họ biến mất con đã gửi vào trên di động của mẹ rồi, mẹ và bố nhanh chóng tìm người đi cứu em trai đi” Sau khi điện thoại được kết nối, Mạc Minh Húc vào thắng vẫn đề.
Hai mắt Mạc Hân Hy đột nhiên sáng ngời, sao bọn họ lại quên mất dở trường đặc biệt của Đại Bảo chứ!
“Đại Bảo đã tìm ra được dấu vết của chiếc xe kia rồi, ở phía Đông Bắc, bây giờ chúng ta lập tức qua đó” Sau khi tắt điện thoại, cô mở di động ra cho Lục Khải Vũ xem địa chỉ phía trên.
Hai người dẫn Long Bách ngồi lên xe, đi thẳng đến viện nghiên cứu Tùng Lâm ‘Vừa mới đi ra ngoài chưa bao lâu, Long Bách đã nhận được điện thoại của Long Uy.
Quá trình Long Uy gặp mẹ vợ rất thuận lợi, bố mẹ Liễu Thanh Y cự kỳ hài lòng về anh ta, bởi vì Liễu Thanh Y đã mang thai, hai bên đã chọn vào ngày sáu tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Sau khi anh ta ra khỏi nhà Liễu Thanh Y, mới phát hiện Long Bách gọi cho anh ta mấy cuộc điện thoại.
“Anh cả, anh của em bị người ta bắt cóc rồi! Hu hu..” Vừa nghe được âm thanh của Long Uy, sự sợ hãi Long Bách vẫn vẫn luôn nhẫn nhịn ở trong lòng lập tức bùng nổ, đột nhiên thất thanh khóc rống lên.
“Cái gì? Xảy ra chuyện gì? Ở chỗ nào?”
Long Uy lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ là chị xuống tay với Long Thiên?
“Em, em, bây giờ em và bó mẹ Minh Húc đang chạy tới một chỗ tên là viện nghiên cứu Tùng Lâm, rất có thể anh bị đối phương nhốt ở chỗ đó” Mạc Hân Hy xoa xoa cái mũi Long Bách, Long Bách nức nở trả lời.
“Viện nghiên cứu Tùng Lâm?” Lông mày Long Uy nhíu chặt, trong lòng có một loại dự cảm rất không tốt.
Chuyện này nhất định là có liên quan tới chị Long Minh Huệ.
“Được, các em hãy đi trước, anh sẽ lập tức đến sau”
Liễu Thanh Y đứng ở bên cạnh anh ta đã nghe rõ rành mạch nội dung cuộc điện thoại, khéo léo nói: “Anh mau dẫn ông Sở đi đi, một mình em ngồi xe điện ngầm trở về cũng được”
“Không cần, để ông Sở đưa em đi, tự anh gọi xe đi qua đó”
Hôm nay tới gặp mẹ vợ, bọn họ không lái xe, mà là để ông Sở đưa bọn họ tới đây.
“Như vậy sao được, chậm trễ một phút, Long Thiên sẽ càng nguy hiểm” Liễu Thanh Y thuyết phục Long Uy, nhưng mà, Long Uy kiên quyết không đồng ý.