Chương 1520
“Nhị Bảo? Tam Bảo? Vậy chẳng phải chú sẽ là Đại Bảo sao? Hahaha! Chữ này thật đúng là ngu xuẩn, rất xứng đáng với chú đó”
Cô bé cúi xuống với một nụ cười đằng sau cái tên nhỏ của cậu.
Lục Minh Húc nhìn thấy các anh em thì vô cùng cao hứng, xông tới đã ôm Lục Vũ Lý đang đi trước.
Lục Vũ Lý nhìn cậu một cái, sợ hãi liên tục lui về phía sau: “Quỷ thật! Đừng đến đây!”
Lục Minh Húc nhìn thấy niềm vui của người thân trong nháy mắt bị chậu nước lạnh này tưới nước lạnh, cậu trầm giọng xuống nói: “Lục Vũ Lý, em nói ai là quỷ?”
“Anh cả? Anh, sao anh lại như vậy?”
Các chàng trai nhà họ Lục nhìn chằm chằm vào mặt cậu, vẻ mặt nghỉ hoặc.
Lục Vũ Bách suy nghĩ một chút nói: “Em biết rồi, Anh cả nhất định đã bị ngã đến mức mặt úp sấp xuống đất, đây là bị té ngã làm cho bị huỷ hoại gương mặt rồi!”
“Lục Tam Bảo, anh đang nói về cái gì vậy? Anh cả bị hủy hoại gương mặt sao? Chúa ơi, tôi phải làm gì đây? Tương lai anh cả sẽ cưới vợ như thế nào đây! Hahaha”
Lục Vũ Lý nhìn thấy anh cả không sao, nửa câu đầu tiên vẫn tràn ngập quan tâm, nửa câu sau lại nhịn không được cười to.
Úp mặt xuống, mẹ ơi, thật buồn cười!
Không, để anh ta cười một chút.
Lục Vũ Tuấn và Lục Vũ Tháp lúc này cũng tin lời Lục Vũ Bách nói, hai người bọn họ đi tới, mỗi người đứng một bên, nắm tay anh cả an ủi: “Anh cả, anh cũng đừng khổ sở, có chúng em ở đây! Chúng em chắc chắn sẽ tìm cách chữa lành khuôn mặt của anh. Nếu không, gia đình chúng ta có tiền, hãy để bố mẹ đưa anh đến Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ. Anh chắc chắn sẽ đẹp trai như trước đây”
Tuy rằng an ủi anh trai, nhưng Lục Minh Húc vẫn có thể thấy được hai người bọn họ đang cố gắng nghẹn cười.
Cậu hít một hơi thật sâu, tất cả những người anh em này là sao vậy? Một người hạnh phúc hả hê khi nhìn thấy mình như vậy.
Cậu vừa chuẩn bị ra ngoài cho những đứa em mình một bài học vì bọn họ đã cười nhạo cậu, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười dễ nghe của cô bé như chuông bạc.
“Ôi, tôi không thể, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ cười đến chết mất. Tôi buồn cười đến mực cả dạ dày cũng đau!”
Cô bé cúi cái lưng nhỏ, khom khom, ôm bụng, cười thật nhiệt tình mà không kiêng nể gì Lục Minh Húc nhìn thấy ý cười khoa trương của cô bé, nhất thời vẻ mặt đen tối.
“Có bưồn cười như vậy không?”
Cậu nhìn chằm chằm vào cô bé cùng với sự tức giận.
Cô bé cố gắng giữ nụ cười: “Chú Đại Bảo, hóa ra khuôn mặt của chú lại không phải vốn dĩ đã xấu như thế này! Là do mặt úp mặt ngã xuống như vậy, thế thì quá thảm hại. Hahahal Xin lỗi, tôi thực sự không thể chịu đựng được, chú hãy để cho tôi cười một chút!”
Nói xong, cô bé bám vào một cây nhỏ ở bên cạnh rồi không kiêng nể gì cứ thế cười.
Lúc này các chàng trai nhà họ Lục mới nhìn thấy phía sau anh cả còn có một cô bé cách đó không xa!
Chỉ là, khuôn mặt của cô bé này…
Cô bé đang tùy ý cười to đột nhiên cảm thấy có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm mình, nhất thời ngừng cười. Ngẩng đầu, không hề rụt rè nhìn về phía mấy chàng trai đó.
“Tôi giải thích, khuôn mặt của tôi là do dị ứng ăn khi dưa hấu, cũng không giống như anh trai Đại Bảo của các anh, khuôn mặt bị đập xuống như thế này”